Cô nhớ rồi, đó chính là người nước ngoài mà cô “có duyên” gặp gỡ tại nhà hàng hôm trước. Lúc đó chỉ nghĩ là một vị Dương đại nhân, dù cho người phiên dịch nói là do phía chính phủ mời đến, nhưng cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn.
Nhưng lúc này sắc mặt Cố Thanh Nghi có chút không tốt lắm, cô lo lắng sự việc ngày đó có thể khiến ông ta làm khó dễ Cố Quân Lệ.
Thừa dịp mọi người đang dồn sự chú ý lên các vị kỹ sư người Anh, Cố Thanh Nghi nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Cố Quân Lệ.
Anh cúi đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô không tốt tưởng cô bị dọa sợ, liền an ủi nói, “Đừng sợ, đợi lát nữa anh tiếp đón xong bọn họ, liền sẽ mang em đến chỗ ít người để nghỉ ngơi.”.
“Người kia… chính là người nước ngoài đã xung đột cùng em ở quán ăn.” Đôi mắt Cố Thanh Nghi liếc liếc về phía người Anh kia, ý chỉ cho Cố Quân Lệ.
Anh dựa theo tầm mắt cô nhìn qua, người kia lại chính là tổ trưởng trong nhóm kỹ sư người Anh. Sự việc ngày đó Cố Quân Lệ có nghe tài xế kể lại sau đó, anh không hề cảm thấy Cố Thanh Nghi làm sai, ngược lại còn cảm thấy kiêu ngạo vì cô, anh chỉ cảm thấy một tiểu cô nương như cô ra ngoài gặp phải loại sự tình này thì đừng nên cường thế xuất đầu lộ diện, như vậy sẽ khiến anh lo lắng, vậy nên mới bảo cô cùng anh đến phòng làm việc. Vốn dĩ đang tính điều tra người nước ngoài đó là ai, nhưng vì công việc bận rộn làm trì hoãn, không nghĩ tới hôm nay đã gặp được.
Kỳ thật lúc trước khi nhóm quan viên đề nghị mời phía Anh quốc đến hỗ trợ việc tu bổ đường sắt, Cố Quân Lệ không quá tán đồng. Đường sắt được xem như mạch máu của quốc gia, giao cho người nước khác làm, anh thực không yên tâm. Nhưng vì thời gian có hạn, nhân tài trong nước lại thiếu, cấp trên đè xuống, người dưới thì chờ chỉ thị, lúc này anh không thể không thỏa hiệp.
Hiện giờ xem ra, quyết định này thật đúng là không tốt. Mấy người phương Tây này luôn có tâm lý kỳ thị với người Trung Quốc, nếu lúc này có thể toàn tâm toàn ý giúp kiến thiết hệ thống đường sắt hay không, thật đúng là khó nói.
Cố Quân Lệ trầm mặc một lát, vỗ vỗ lên mu bàn tay mà cô đang đặt ở khuỷu tay anh, chỉ vào một góc dành cho nhóm nữ quyến nghỉ ngơi, nói, “Không có việc gì, A Noãn trước qua bên kia chờ anh nhé, anh đi qua nói xong việc rồi sẽ quay lại tìm em.”.
Cố Thanh Nghi gật đầu, cô cảm thấy mình đang tạo rắc rối cho anh, nên tránh mặt cũng tốt, người kia không thấy cô, nên chắc sẽ không dây dưa chuyện hôm đó.
Cố Quân Lệ thấy khuôn mặt cô đầy u sầu, anh cười nhẹ, duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, nói, “Đừng mặt ủ mày ê, A Noãn đã giúp anh một việc lớn, anh còn phải cảm tạ em đó.” Nói xong cũng không đợi phản ứng từ Cố Thanh Nghi, liền tiến lên trước.
Cố Thanh Nghi không hiểu ý của anh, đi đến một góc yên lặng ngồi phát ngốc. Bên cạnh có vài vị tiểu thư phu nhân, nhân cơ hội vây quanh lại đây, nói bóng nói gió hỏi thăm cô, rốt cuộc nữ nhân đều là thích tám chuyện, ai cũng đều tò mò rốt cuộc là nữ nhân nào có thể bắt được vị Cố cục trưởng mặt lạnh này.
Cố Thanh Nghi không hề có ý định nói về việc này, cố ý lảng tránh một phen, sau đó tìm cớ rời khỏi nơi thị phi này.
Cô đi ra ngoài biệt thự, bên ngoài cũng bật đèn sáng, trong vườn còn xây một đài phun nước, dòng nước xôn xao tuôn trào, chung quanh có không ít người, đang đứng tốp năm tốp ba nói chuyện.
Cố Thanh Nghi tìm một góc không người ngồi xuống. Trên núi gió thổi hơi lạnh trong buổi tối mùa hè, làm người cảm thấy thoải mái.
Cô ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhớ đến ánh nắng chói chang ngày mùa hè này cùng làn gió mát lạnh. Cảnh trí tốt nhất ở Hương Sơn là vào cuối mùa thu, khắp núi đồi đều là một màu đỏ rực rỡ, làm người lưu luyến không quên.
Đáng tiếc lúc này chưa tới mùa thu. Cô nghĩ.
“Cố tiểu thư.”.
Cố Thanh Nghi hoảng sợ, quay đầu nhìn lại hóa ra là Liễu Khinh Nhiên. Cô thiếu chút nữa đã quên, Liễu Khinh Nhiên hôm nay cũng tới.
“Cố tiểu thư, đã lâu không gặp. Cô còn nhớ tôi không? Ngày đó, ở vũ hội Từ gia chúng ta đã gặp qua.”.