Tôn Khánh Diệu đang phát ngốc ngồi ở bàn làm việc của mình. Hôm nay đã hơi trễ nhưng Cố Quân Lệ vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, mới vừa rồi hắn ở trong văn phòng bị một cái liếc mắt hình viên đạn của anh dọa cho sợ hãi, nên giờ Tôn Khánh Diệu cũng không có can đảm vào hỏi thăm.
Đang nghĩ ngợi, cạch một tiếng, làm Tôn Khánh Diệu hoảng sợ, hoàn hồn nhìn lại thì thấy Cố Quân Lệ đã đi ra, trong lòng ngực còn ôm vị tiểu thư kia, trên người cô ấy phủ một tấm chăn mỏng, chiều dài chăn kéo dài đến tận đùi của Cố Quân Lệ.
Tôn Khánh Diệu vội đi đến, thật cẩn thận hỏi, “Cục trưởng, có cần hỗ trợ gì không ạ?”.
“Không cần, cậu đi gọi tài xế chạy xe tới đi.” Nói xong liền ôm cô nện từng bước vững chãi hướng đến cửa ra vào. Tôn Khánh Diệu vội vàng đi gọi tài xế.
Xe tới rồi, Tôn Khánh Diệu mở cửa xe cho hai người. Cố Quân Lệ cong eo, trước tiên đem Cố Thanh Nghi đặt lên ghế, sau đó chính mình cũng theo ngồi xuống, cô cuộn thân mình gối lên chân anh, hai tay nhỏ kéo lấy tay anh ôm vào ngực, tấm chăn vẫn quấn quanh người.
Tôn Khánh Diệu lên xe, liếc mắt nhìn một cái vào kính chiếu hậu, thấy Cố Quân Lệ đang nhìn chằm chằm vào chính mình, hắn bị dọa giật mình một cái, đang do dự có nên mở miệng hay không, Cố cục trưởng đã lên tiếng, “Tiểu Tôn, cuối tuần này cậu có bạn nữ nào đi cùng chưa?”.
Trong đầu Tôn Khánh Diệu hiện lên cảnh chiều nay trong văn phòng, sắc mặt khó coi của Cố cục trưởng, cũng đoán được ý định của anh, nuốt một ngụm nước bọt nói, “Dạ vẫn chưa có ai.” Chức vị của hắn thấp, việc mang hay không mang theo nữ nhân đi cùng thì cũng chẳng có ai để ý tới, nhưng hiện giờ hắn đã biết mình cần phải làm gì, làm một nhân viên cấp dưới tận tụy thì chút điểm này hắn vẫn có thể nhìn ra được.
“Vậy được rồi, vị tiểu thư từ Thượng Hải tới kia sẽ do cậu tiếp đón, quà tặng của tổng thống cứ đưa cho cô ta, đến cuối tuần hãy cùng cô ta tới bữa tiệc.” Nói xong Cố Quân Lệ hạ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc của vị tiểu thư kia.
Tôn Khánh Diệu sững sỡ chốc lát, rồi gật đầu đồng ý, hắn vốn rất chờ mong đến ngày yến hội, bây giờ chỉ sợ sẽ không được thoải mái rồi, trong lòng hắn yên lặng thở dài.
Khi Cố Thanh Nghi tỉnh lại, thấy mình đã nằm trên sô pha ở phòng khách, Cố Quân Lệ đang cúi đầu nhìn cô, “Ăn chút gì nhé?”.
Cô thay đổi tư thế trên đùi anh, duỗi tay sờ cằm anh, “Làm như vậy có ổn không anh?” Mới tỉnh giấc nên thanh âm hơi khàn khàn.
“Sao?” Anh rũ mắt, nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay nghịch ngợm của cô, mυ"ŧ mυ"ŧ từng đầu ngón tay của cô. Vừa ngứa vừa tê làm Cố Thanh Nghi mềm nhũn thân mình.
“Ý em là vị Liễu.. Liễu tiểu thư kia, anh xử lý như vậy sẽ không sao chứ?” Cô cau mày có chút lo lắng, tâm lý hơi mâu thuẫn, cô vừa không muốn cho Liễu Khinh Nhiên tiếp cận anh, lại lo lắng làm như vậy đối với sự nghiệp của Cố Quân Lệ sẽ không tốt.
“Có thể có chuyện gì cơ chứ? Đừng suy nghĩ vớ vẩn, mau đứng lên, anh nói Tiểu Tôn mời người lại đây nấu cơm, em nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Anh bế Cố Thanh Nghi từ trên đùi ngồi dậy, ôm thẳng đến bàn ăn.
Trên bàn ba món mặn một món canh, hơi nóng tỏa ra. Cá chua ngọt, thịt kho tàu. Đều là những món mà cô thích. Cố Quân Lệ gắp một miếng đút cho cô, thấy cô không có nói gì, chính anh cũng nếm thử.
“Không ngon giống như nhũ mẫu Tần làm, hay để anh đổi người khác?” Anh nghiêng mặt nhìn cô, dò hỏi một cách thực nghiêm túc.
Cố Thanh Nghi lắc đầu, gắp một đũa đưa vào miệng, cười nói, “Em cảm thấy ăn ngon.”.
Đồ ăn ăn ngon hay không, chủ yếu là phải xem người ngồi ăn cùng là ai, chỉ cần cùng anh ở bên nhau, vô luận ăn cái gì cô đều sẽ cảm thấy rất ngon, đồ ăn không cần thêm đường cũng có thể làm cô cảm thấy ngọt đến tận trong lòng.