Chương 42

Cố Thanh Nghi theo hướng âm thanh nhìn đến, là một người nước ngoài đang chỉ vào nhân viên nhà hàng chửi ầm lên, có một người đang đứng bên cạnh, chắc là phiên dịch viên, thế nhưng lại bày ra bộ dáng không có việc gì chỉ đứng im ở một bên. Ông chủ nhà hàng cũng bị kinh động, hoang mang rối loạn chạy tới cùng người nước ngoài kia bồi tội, người nọ lại không hề nể nang chút nào, dùng một tràng tiếng anh mắng chửi ông chủ.

Trong tiệm lúc này đều là người trong nước, tiếng Anh họ nghe không biết, nên dĩ nhiên sẽ không hiểu người nước ngoài kia đang nói cái gì, còn tên phiên dịch kia hoàn toàn là bộ dáng không liên quan đến mình, để người nước ngoài kia tùy ý la hét, thậm chí câu “đồ da vàng kinh tởm” đầy tính phân biệt chủng tộc cũng tuôn ra luôn.

Cố Thanh Nghi trong lòng nén giận, cô tiến lên, đứng trước ông chủ nhà hàng, đối mặt với người nước ngoài kia, sắc mặt đạm mạc, “Tiên sinh, bọn họ đã hướng ngài nói lời tạ tội, vậy mà ngài vẫn hùng hổ dọa người như vậy không cảm thấy chính mình thực không có phong độ sao? Hơn nữa ngài đang làm khách ở nước chúng tôi, vậy mà lại có thể nhục mạ công dân của chính đất nước chúng tôi, chẳng lẽ đây chính là văn hóa ở nước các ngài sao, người dân ở nước ngài đều là là những người không có giáo dưỡng như vậy sao? Thật đúng là để tôi mở rộng tầm mắt đấy.”.

Từng lời từng chữ cô nói đều là giọng Anh chính thống, khiến hai người kia đều ngây người, tên phiên dịch đứng bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn Cố Thanh Nghi dùng tiếng trung uy hϊếp nói, “Vị tiểu thư này, tôi khuyên cô nên bớt lo chuyện bao đồng đi, vị này chính là Dương đại nhân do tân chính phủ mời đến, đắc tội ông ấy đối với cô không có chỗ nào tốt đâu!”.

Cố Thanh Nghi hừ cười, liếc mắt nhìn hắn, “Có câu này tôi cũng muốn nói với anh, đừng có mà giúp đỡ người ngoài khi dễ người trong nhà, đừng quên quê hương đất nước của anh mới chính là nơi đã nuôi dưỡng anh, đây mới chính là nhà của anh đó!” Người chung quanh nghe vậy cũng bắt đầu đi lại đây, mới vừa rồi người nước ngoài kia nói cái gì bọn họ nghe không hiểu, hiện tại cô nương này đã nói như vậy rồi thì bọn họ sao có thể không hiểu được nữa, mọi người dần tiến đến, chỉ vào hai người kia mắng to.

Tên phiên dịch vừa thấy tình huống không ổn, vội lôi kéo người nước ngoài chạy ra khỏi nhà hàng, đợt ồn ào này mới có thể trôi qua.

Chủ nhà hàng đầu đầy mồ hôi, phải biết rằng đắc tội Dương đại nhân thường sẽ không có kết cục tốt, vốn tưởng hôm nay gặp phải đại nạn, không nghĩ đến lại được vị tiểu thư này hỗ trợ giải vây, nên ông rất cảm kích Cố Thanh Nghi, liên tục nói lời cảm tạ, tiền cơm cũng không chịu nhận, tiễn cô đến tận cửa ra về.

Cố Thanh Nghi không lay chuyển được ông, đành phải theo ông ra đến cửa nhà hàng, sau đó lên xe rời đi.

Cố Thanh Nghi đi rồi, Từ Trí Thâm mới thu hồi tầm mắt, lâm vào trầm tư. Mới vừa rồi hắn vẫn luôn ngồi trong một góc, nghe được âm thanh ầm ĩ vốn cũng định qua đi, không ngờ cô đã tiến lên giải vây.

Cô lúc này thật quá khác biệt trong ấn tượng của hắn. Hắn vẫn luôn cho rằng cô là một nữ nhân có quan niệm phong kiến cũ kỹ, nhưng ngày hôm nay tận mắt thấy cô nói một tràng tiếng anh theo chất giọng Luân Đôn, khí chất kiên nghị đứng trước mặt người nước ngoài kia, chỉ bằng vài câu đã thể hiện rõ sự ưu nhã và sắc bén của cô, thật sự làm hắn mở rộng tầm mắt.

“Ồ. Cô nương này có thật có khí chất.” Hồ Hiển Tông ngồi đối diện Từ Trí Thâm đυ.ng đυ.ng vào mu bàn tay hắn.

“Ừ” Từ Trí Thâm cúi đầu uống một ngụm rượu, cô hôm nay đứng ở nơi đó sáng ngời tựa như một ánh thái dương, làm người khác không thể dời mắt được.

“Không biết là tiểu thư nhà ai, thật làm cho Hồ mỗ nghĩ muốn kết giao.” Mắt Hồ Hiển Tông hướng về ngoài cửa, nói thật đây là lần đầu tiên hắn thấy một cô nương như vậy, mới vừa rồi rất muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi cô, thật là khiến người ta sảng khoái!.

Trong lòng Từ Trí Thâm nhảy dựng, không tiếp lời. Hắn mới vừa rồi còn cho rằng chính mình nhìn lầm thôi, có thể chỉ là do diện mạo âm thanh người giống người thôi, nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì đúng là cô ấy rồi. Chỉ là không biết vị đại tiểu thư của Cố gia này sao có thể từ Thượng Hải chạy đến Bắc Kinh làm gì cơ chứ?.

Buổi tối khi Cố Quân Lệ trở về, anh nghe qua việc này, lập tức kẹp chặt chân mày.

“Ngày mai em vẫn nên cùng anh đến văn phòng đi.” Anh cân nhắc một hồi, sau đó nói.

“Không cần đâu, quấy rầy anh làm việc thì không tốt. Ngày mai em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về là được rồi.” Cố Thanh Nghi ghé vào người anh, vuốt ve vùng cằm chưa được cạo râu của anh.

“Công vụ cũng đã được xử lý kha khá rồi, bây giờ cũng không có nhiều chuyện để làm. Chỉ có mình em ở nhà, anh không yên tâm.” Một tay chải nhẹ mái tóc cô, một tay khác vuốt ve vòng eo của cô.

Cố Thanh Nghi giống như chú mèo nhỏ được chủ nhân ôm vào trong ngực yêu thương, thoải mái đến híp mắt.