Tôn Khánh Diệu đứng cách đó không xa. Hắn làm việc ở văn phòng Bắc Kinh, là thư ký của Cố Quân Lệ, vừa hỗ trợ Cố Quân Lệ xử lý công việc ở Bắc Kinh, đồng thời kiêm luôn việc bảo vệ sự an toàn của anh.
Hắn mới nhận chức không được bao lâu, đã nghe mấy người trong văn phòng nói Cố cục trưởng là người vô cùng nghiêm túc, không gần nữ sắc. Qua một tháng tiếp xúc với Cố Quân Lệ, quả thật đúng như lời đồn. Nhưng hôm nay hình ảnh ở sân ga đã làm hắn mở rộng tầm mắt, nếu không phải hắn một đường đi theo đến đây, quả thực sẽ không thể tin nỗi ánh mắt tràn đầy nhu tình kia là từ trên người Cố cục trưởng.
Tôn Khánh Diệu chưa từng gặp qua Cố Thanh Nghi, cũng không biết Cố Thanh Nghi là em gái anh. Cố Quân Lệ hôm nay cũng đi rất gấp, hội nghị kết thúc liền nói hắn lái xe đến đây liền, rồi tiếp đó là hơn hai tiếng chờ đợi.
Hắn đứng cách hai người một đoạn, nhà ga lại ồn, nên cũng không nghe được hai người bọn họ đang nói cái gì. Bất quá nhìn cách hai người ôm nhau thế kia, sao có thể không hiểu cơ chứ.
Hắn đưa mắt nhìn đi chỗ khác, liền nhìn thấy rương hành lý mà vị tiểu thư kia đã vứt trên mặt đất, hắn liền qua đó xách lên, không quấy rầy hai người họ.
Cố Thanh Nghi rốt cuộc cũng khóc đến mệt mỏi, liền rời khỏi l*иg ngực anh, nhìn thấy lớp áo trước ngực anh bị nước mắt cô làm ướt một mảng lớn, nước mắt nước mũi đều bôi đầy lên áo anh, như một khối mực đen thật to.
Cô đỏ mặt có chút e lệ liếc mắt nhìn anh, thấy anh nhìn lại đây, liền né tránh tầm nhìn của anh, lỗ tai đỏ rực lên.
Cô sống qua hai đời, còn chưa bao giờ khóc thành như vậy trước mặt anh, nội tâm cảm thấy có chút mất mặt. Thấy anh không nói lời nào, giương mắt trộm nhìn anh, lại thấy khóe miệng anh gợi lên, chính là bộ dáng muốn chê cười cô, Cố Thanh Nghi trong lòng là một trận ảo não.
Thật là đã ném hết mặt mũi rồi!.
Cố Quân Lệ rũ mắt nhìn cô, trong lòng lại ngọt như mật. Một trận mệt nhọc lo lắng này, liền vì một câu “em nhớ anh” của cô, đã tan thành mây khói.
Anh giơ tay xoa nắn gương mặt cô, cười nói, “Đi thôi, bằng không nhà ga sẽ bị lụt mất.” Trêu cô một câu, liền gắt gao ôm lấy cô đi đến cổng nhà ga.
Cố Thanh Nghi cuối cùng cũng nhớ tới rương hành lý của mình, lôi kéo anh hoang mang tìm kiếm, tay anh vẫn không buông ra khỏi cô.
“Tiểu Tôn cầm đi rồi.”.
Cô quay đầu nhìn lại, một người tuổi trẻ đang đứng phía sau, bên người là hành lý của cô, thấy cô nhìn qua, thân thiện hướng cô gật đầu.
Ba người ra khỏi sân ga, một chiếc ô tô màu đen ngừng ở bên ngoài. Cố Quân Lệ giúp cô mở cửa ghế sau, chính mình vòng qua phía bên kia xe, Tôn Khánh Diệu ngồi vào ghế phụ lái.
“Về nhà khách chính phủ đi.” Cố Quân Lệ phân phó nói.
Cố Thanh Nghi ngồi gần Cố Quân Lệ, đầu dựa vào vai anh, còn kéo cánh tay anh, ôm đến gắt gao, giống như sợ anh chạy mất.
Cố Quân Lệ cúi đầu nhìn cô một cái, không nói chuyện. Cố Thanh Nghi thấy anh không phản ứng, liền đem tay anh đặt lên đùi mình ngắm nhìn. Một hồi sờ lên vết chai mỏng trên tay anh, một hồi so tay nhỏ của mình với tay anh.
Anh nhìn động tác của cô, đôi mắt tràn đầy nhu tình, khóe miệng càng lúc càng có độ cong, cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu cô một cái.
Tôn Khánh Diệu không cẩn thận liếc qua kính chiếu hậu, vừa vặn nhìn thấy Cố Quân Lệ đang cúi đầu thân thiết vị tiểu thư kia, sợ tới mức lập tức chuyển mắt, tâm bang bang nhảy dựng. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám lại nhìn về phía ghế sau.
Xe đi hơn một tiếng, rốt cuộc ngừng trước một tòa biệt thự kiểu tây âu. Đây là nhà khách do chính phủ ở Bắc Kinh cấp cho Cố Quân Lệ trong thời gian anh làm việc ở đây, nhưng vì thời gian này anh bận rộn đến mức không có thời gian ngủ, hầu hết thời gian đều ở lại văn phòng làm việc, đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà khách này.
Tôn Khánh Diệu giúp hai người đưa hành lý lên. Cố Thanh Nghi nắm tay Cố Quân Lệ đi sau, cửa mở ra, trong nhà thực sạch sẽ.
Tôn Khánh Diệu giới thiệu bố cục trong nhà và một số lưu ý, sau đó liền xin phép rời đi. Đi tới cửa, hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày mai có một cái hội nghị nên muốn nhắc nhở Cố Quân Lệ, vừa quay đầu lại thấy Cố cục trưởng đã đem vị tiểu thư kia ôm đến trên người, hai người ôm nhau thật chặt, hôn môi nồng thắm.
Hắn sợ tới mức không dám phát ra tiếng, đóng cửa lại, yên lặng rời đi.