Cố Quân Lệ bỗng chốc hoảng hốt, đôi mắt sáng ngời của cô lúc này hoàn toàn tỉnh táo, dưới ánh đèn mờ nhạt cứ như tinh quang đang phát sáng. Anh chật vật di chuyển tầm mắt, không dám cùng cô đối diện.
Cố Quân Lệ âm thầm hít vào một hơi, vững vàng bước qua, mở cửa. Anh biết cô vẫn đang ngửa đầu nhìn mình, lại giả bộ như không phát hiện, nghiêng người bước vào, “bang” một tiếng đóng cửa lại.
Âm thanh lịch kịch vang lên, Cố Thanh Nghi nghe ra được tiếng cửa khóa trái từ bên trong phòng truyền ra. Cô dựa lưng vào tường, ngửa đầu nhìn ánh sáng của đèn tường trên trần nhà.
Vừa rồi trước khi anh ấy bước vào phòng đã nói với cô một câu, “Em mau trở về ngủ đi.”.
Ngữ khí thực ôn hòa, chỉ là trong đó vẫn có chút khàn khàn mệt mỏi, anh dường như đã quên sự tình phát sinh ngày hôm đó, nhưng dường như cũng không giống với bộ dáng thường ngày vì anh không dám nhìn cô.
Anh có vẻ vẫn còn muốn tiếp tục sắm vai một người anh trai ôn nhu, đối xử tốt với em gái của mình.
Ha ha, anh đừng hòng.
Với những sóng gió mà cô đã trải quả ở kiếp trước, giờ đã sớm nhàm chán cùng anh tiếp tục tiết mục ca ca muội muội tình thâm rồi.
Cô muốn anh! Rất rất muốn người nam nhân này!.
Anh không phải cũng muốn như vậy sao?.
Cố Quân Lệ đem túi công văn ném lên giường, bực bội kéo ra cà vạt đang buộc chặt, cởi hết toàn bộ nút áo và nút cổ tay, thả người ngồi trên sô pha.
Anh nhìn ngọn đèn chùm tây phương treo trên đỉnh đầu, khuôn mặt không có biểu tình. Hỗn độn, phiền muộn. Dường như không có một từ nào có thể hình dung chuẩn xác cảm xúc vào lúc này của anh.
Anh đứng dậy đi đến bên tủ, lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là một chai rượu Whiskey được đóng gói rất tinh xảo. Đây là do một người bạn của anh mang từ nước ngoài về đưa anh làm lễ vật, anh vốn chỉ định để trưng bày.
Nhưng giờ phút này anh lại rất cần nó, có lẽ bây giờ say rượu là một chuyện tốt.
Anh mở nút bình, đổ ra nửa ly, một ngụm đã uống hết. Dòng rượu cay nóng kia theo yết hầu một đường bỏng cháy tiến đến dạ dày, chỉ mới một ngụm liền có thể khiến cả người cảm thấy mùi rượu cuồn cuộn.
Hương vị cay nồng này xác thật có thể làm anh tạm thời quên đi người con gái đang ở ngoài cửa kia, cả xoang mũi đều là hương vị Whiskey, anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt.
Mùi rượu bay đi, anh lại bắt đầu hồi tưởng một cách rõ ràng hương thơm ngọt ngào trên người cô khi anh còn đứng bên cửa, mái tóc dài suôn thẳng của cô dường như vẫn đang còn quấn quýt bên ống quần của anh. Còn có đôi mắt cô, giống như một chú chó con đang chờ chủ nhân trở về.
Hạ thân không chịu khống chế đang dần ngạnh lên, anh chống trán phát ra một tiếng rên thất bại, là tên hỗn đản nào nói mượn rượu có thể tiêu sầu?!.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đồng hồ quả lắc ở dưới lầu báo giờ. “Đinh. Đinh. Đinh.” 3 giờ sáng.
Ngoài cửa lặng yên không một tiếng động, chắc cô đã trở về phòng rồi.
Anh tiếp tục uống một ngụm rượu, đứng dậy đi đến bên cửa, xoay chốt cửa, sau đó mở ra.
Ở khắc giây nhìn thấy cô, thời gian phảng phất yên lặng, anh dường như đã quên hô hấp, cả thể giờ đã thu nhỏ lại chỉ còn là cô nương yêu kiều nhỏ nhắn trước mắt anh đây.
Cô vẫn ngồi ở vị trí kia, vẫn duy trì tư thế lúc trước, chỉ là lúc này khuôn mặt đã vùi vào đầu gối, hai cánh tay che lại, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, che khuất cả sườn mặt của cô.
Cô hình như đã ngủ rồi, ngay cả động tĩnh do anh mở cửa mà cũng không thấy cô phản ứng gì.
Không biết có phải do uống nhiều rượu hay không, Cố Quân Lệ nghe thấy một âm thanh “thình thịch” thật lớn vang bên tai, đó là tiếng nhịp tim đập của anh.
Anh cong lưng quỳ xuống bên cạnh cô, bàn tay thon dài nhẹ nhàng đẩy các sợi tóc của cô ra.
Đại khái là do ánh sáng từ bóng đèn làm cô khó chịu, Cố Thanh Nghi nhíu mày, quay đầu đem cả mặt hoàn toàn vùi vào cánh tay.
Cố Quân Lệ thở dài, thật cẩn thận ôm cô lên.