Sáng sớm hôm sau Cố Thanh Nghi xuống lầu, nhà ăn chỉ có một mình Cố phụ đang ngồi ăn sáng.
“Ca ca còn chưa thức dậy sao ạ?” Cô ngạc nhiên mà hỏi. Cố Quân Lệ luôn luôn đúng giờ thức dậy, rất hiếm khi thấy anh ấy dậy muộn hơn cô.
“Không phải, anh con đi đến cửa hàng rồi, chắc dạo gần đây có khá nhiều việc.” Cố phụ nói.
Cố Thanh Nghi bĩu môi, anh ấy chắc vẫn muốn tránh mặt cô đây mà, có bận thiệt hay không chỉ có mỗi anh ấy biết thôi.
Ăn xong bữa sáng, cô tạm biệt Cố phụ, mang theo túi đi đến trường học.
Hôm nay bạn bè trong lớp đều vô cùng hưng phấn, nghe nói gần đây một vài sư huynh có tài năng về thơ ca muốn thành lập một hội quán thơ văn ở Thượng Hải, hiện giờ đang muốn chiêu dụ hội viên ở các học viện.
Bạn học ngồi bên cạnh Cố Thanh Nghi hưng phấn giải thích với cô, rằng các vị sư huynh sư tỷ trong hội quán này đều là những nhà văn nhà thơ có tiếng đương thời. Nên cô ấy muốn thuyết phục Cố Thanh Nghi cùng mình gia nhập hội quán này, nếu được có thể giao lưu học hỏi cùng học trưởng học tỷ tài năng này.
Cố Thanh Nghi cười cười, nói, “Cậu còn không biết khả năng của tớ sao? Làm thơ làm văn gì đó một chút tớ cũng không biết, vẫn là không nên khiến bản thân xấu hổ.”.
Cái hội quán thơ ca này, đối với Cố Thanh Nghi có thể nói là cực kỳ quen thuộc. Từ Trí Thâm chính là một trong những thành viên chủ chốt của hội, bên trong có những người nào, về sau những người đó có tương lai như thế nào cô đều rõ ràng.
Nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không để ý tới nghị luận của bạn bè chung quanh. Trời thật xanh nha, không biết lúc này anh ấy đang làm cái gì.
Cô chống cằm, đùa nghịch bút máy trong tay.
Nhìn cây bút này mới nhớ, đây là món quà sinh nhật năm trước Cố Quân Lệ tặng cô, do Đức sản xuất, anh ấy phải nhờ vả bằng hữu mang từ nước ngoài về. Chỉ đơn giản là do lúc trước cô làm nũng với anh, đòi một cây bút máy.
Khi nhận được quà, cô đã cực kỳ cao hứng, trước mặt cả nhà cô nhảy lên trên người anh hôn vài cái, cái bộ dáng chật vật lúc ấy của anh, Cố Thanh Nghi nhớ tới liền muốn cười.
Sao lúc trước mình lại không phát hiện được tâm tư của anh ấy nhỉ? Tính ra thì anh ấy giấu cũng không kín lắm mà ta!
Mấy ngày sau, Cố Quân Lệ đều là đi sớm về trễ.
Khi Cố Thanh Nghi thức dậy thì anh đã ra cửa, rồi trở về khi cô đã ngủ rồi.
Cô thử hỏi thăm dò Cố phụ khi hai người ngồi dùng cơm, “Ca ca mấy ngày nay bận rộn cái gì vậy bố? Đến cả ăn cơm nhà, con cũng không thấy anh ấy vậy ạ?”.
Cố phụ an ủi nói, “Chắc là cần phải đi xã giao quá nhiều, chờ qua thời gian này thì chắc sẽ hết bận rộn thôi.”.
Cố Thanh Nghi nhướng mày, xem ra Cố phụ cũng không biết anh ấy đang làm cái gì.
Khi Cố Quân Lệ trở về đã là đêm khuya, đèn trong Cố trạch hầu như đã tắt hết, chỉ chừa lại mấy cái đèn tường.
Anh dọc theo cầu thang đi lên lầu, đôi giày da dẫm lên sàn phát ra tiếng vang lộc cộc nặng nề, âm thanh này ở trong đêm tối yên tĩnh, phá lệ trở nên rõ ràng.
Đi đến lầu hai, anh dừng lại một chút, cầm lòng không đậu nhìn về hướng phòng của cô. Cửa phòng cô khép lại, chắc đã ngủ rồi.
Cố Quân Lệ có chút vô lực, không biết nên xử lý vấn đề giữa hai người như thế nào. Mấy ngày nay tỏ ra bận rộn thế này, bất quá cũng chỉ là do anh chột dạ muốn trốn tránh mà thôi.
Buổi tối hôm đó lớp da đạo mạo mà ngày thường anh vẫn thể hiện đã bị cô lột sạch, lộ ra sự dơ bẩn xấu xí bên trong của chính anh. Bản thân lại có ý da^ʍ với em gái của chính mình, anh thật không dám tưởng tượng cô hiện tại sẽ đối đãi với mình như thế nào.
Anh thật sự không dám đối mặt với cô, anh rất sợ sẽ thấy sự chán ghét và sợ hãi trong ánh mắt của cô khi nhìn mình, đã nhiều ngày nay anh chỉ cần nhắm mắt là sẽ mơ thấy cảnh.
Cảnh cô nói với anh, “Ca ca anh khiến tôi ghê tởm.”.
Anh cắn lên cánh môi có chút khô khốc, hít sâu một hơi, đưa tay lên thanh vịn đi đến lầu 3, vừa mới ngẩng đầu lại thất thần.
Cố Thanh Nghi đang ngồi xổm trước cửa phòng anh, cằm để trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh.