Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Noãn Của Anh

Chương 4: Là tôi sai rồi, tôi không nên làm cậu tức giận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhậm Noãn nhìn Hình Dục Sướиɠ trước mắt, có chút sửng sốt, tay nhỏ vươn ra muốn nhặt sách vô thức rụt về. Trong đầu cô vẫn còn rõ ràng hình ảnh Hình Dục Sướиɠ sáu năm sau, đứng bên vệ đường nhìn cô đầy thách thức.

Người này coi Tạ Dực như anh trai ruột, nhìn thấy Nhậm Noãn bám lấy anh bám đến phiền lòng, không nói tiếng nào âm thầm tranh mất vài hợp đồng quảng cáo trong tay ba Nhậm. Công ty ba cô vì xoay vòng vốn không kịp, nợ ngân hàng không trả được, bị người ta siết nhà.

Nhậm Noãn không trách Hình Dục Sướиɠ, là cô không biết lượng sức mình, cố gắng bám lấy đám thiếu gia nhà giàu bọn họ, chọc bọn họ tức giận, là cô đáng đời.

Nhậm Noãn nhanh chóng cụp mắt, không nói tiếng nào, chỉ âm thầm nhặt sách.

Hình Dục Sướиɠ nhìn nhìn Nhậm Noãn trước mắt, tay nhỏ trắng như ngó sen nhặt sách rơi trên đất, dùng vạt áo phủi đi bụi trên sách của bạn học, ôm vào lòng. Cô gái một câu cũng không nói, không hiểu sao lại làm Hình Dục Sướиɠ bực mình. Không phải trước đây hung hăng lắm à, đυ.ng một chút là chạy đi tìm Tạ Dực cáo trạng, tuy là Tạ Dực trước sau không thèm quan tâm cô, nhưng cô gái này như không biết mệt mỏi, ngày ngày hận không thể dính lên người Tạ Dực. Bây giờ một cái ánh mắt cũng không thèm quăng cho cậu ta?

Hình Dục Sướиɠ nhìn một hồi, không nhìn được phản ứng của Nhậm Noãn, có chút nóng nảy đi qua giật cổ tay cô.

“Cô đây là bày vẻ mặt gì cho ông xem vậy?”

Nhậm Noãn bị Hình Dục Sướиɠ giật cổ tay, hốt hoảng mở to mắt nhìn cậu ta, chân theo quán tính lùi về sau, cả lưng đập vào tường. Cô đau đến ứa nước mắt.

Hình Dục Sướиɠ cũng giật mình, vốn dĩ chỉ định kéo một chút, không ngờ đến làm cô giật mình, không ngờ đến chính là…cổ tay bị cậu ta nắm lấy mềm mại đến khó tin, cổ tay tinh tế bé nhỏ, mềm như không xương, ngón tay vô thức miết một chút. Nhậm Noãn không chịu được đau, cắn môi nhỏ giọng nói

“Cậu, cậu buông tôi ra”

Giọng nói mềm mại lại dễ nghe, vào trong tai Hình Dục Sướиɠ lại biến thành ngọt nị, có chút oan ức. Hình Dục Sướиɠ nhìn cô gái bị cậu ta ép vào tường, hai mắt to không nhìn cậu ta, bên khoé mắt vương chút nước mắt như sắp khóc. Môi đỏ tươi bị cắn có chút đáng thương, cổ tay còn bị cậu ta nắm chặt.

Mùi sữa hoà với hương anh đào nhàn nhạt như có như không quanh quẩn chóp mũi Hình Dục Sướиɠ, làm cậu ta ngẩn ra, tai chớp mắt đỏ lên. Như chạm phải bỏng mà buông tay Nhậm Noãn. Cổ tay cô hiện lên một vòng nắm tay bầm tím, nhìn qua có thật ghê người.

Hình Dục Sướиɠ liếc nhìn, lần đầu tiên trong đời cậu ta cảm thấy mình làm việc có chút quá đáng.

“Ai bảo cậu không phản ứng tôi, cậu giả câm cho ai xem hả”

Nhậm Noãn mím môi, không muốn tranh cãi với cậu ta, chỉ muốn mau chóng về lớp

“Là tôi sai rồi, tôi không nên làm cậu tức giận”

Cô lại vươn tay nhặt sách, lần này Hình Dục Sướиɠ không quản cô, chỉ đứng một bên nhìn cô nhặt sách. Nhậm Noãn nhặt đủ sách, đứng lên chạy chậm về lớp học. Như là sau lưng có thú dữ đuổi theo, đi vô cùng nhanh.

Hình Dục Sướиɠ nhìn Nhậm Noãn rời đi, trong lòng không có khoái ý vì bắt nạt được cô, chỉ thấy buồn bực. Trong tay còn vương xúc cảm mềm mại khi cầm cổ tay Nhậm Noãn, cậu ta nhớ tới mùi hương ngọt ngào trên người cô, tay sờ lên vành tai vẫn chưa hạ nhiệt của mình. Thong thả quay về lớp.
« Chương TrướcChương Tiếp »