Nhậm Noãn chào mẹ Nhậm, chậm rãi đạp xe đến trường, trường cô cách nhà không xa, chỉ qua ba con phố là đến, nếu đi bộ thì mất khoảng hơn nửa tiếng, đi xe đạp thì hai mươi phút là đến nơi.
Nhậm Noãn đạp xe chầm chậm trên con đường vừa xa lạ lại quen thuộc, đến dưới gốc cây cách trường một đoạn, cô dừng xe, hít đầy không khí tươi mới vào phổi, lúc này mới cảm giác thế giới có chút chân thực. Nhậm Noãn nhìn cổng trường trước mắt, trong mắt lấp lánh hi vọng. Được trở về, cô sẽ cố gắng học thật tốt, không làm phiền Tạ Dực, an an ổn ổn làm con gái ngoan của ba mẹ Nhậm, thực hiện ước mơ mà cô đã bỏ dở, thi vào B đại.
Khi Nhậm Noãn bước vào lớp, không khí có chút kì dị, mọi người e ngại nhìn cô, trong mắt mỗi người là nhiều cảm xúc khác nhau, có thương hại, cũng có ghét bỏ.
Nhậm Noãn bình tĩnh, cô nhẹ gật đầu khi vô tình chạm mắt với vài bạn học, dựa vào trí nhớ mơ hồ mà về chỗ của mình. Nhìn bàn học sạch sẽ trước mắt, Nhậm Noãn âm thầm hạ quyết tâm, chung sống hoà thuận, học hành chăm chỉ.
Một lát sau bắt đầu vào giờ học, tiết đầu tiên là giờ toán, cô giáo môn này là Trương Dẫn Nhu, mọi người thường gọi là cô Trương. Cô Trương vừa vào lớp liền quét mắt một vòng, nhìn thấy Nhậm Noãn thì hơi dừng lại một chút, sau đó bắt đầu hướng dẫn cán sự lớp thu bài tập. Thu đến bàn của Nhậm Noãn, mọi người như vô ý liếc nhìn, chuẩn bị nghe cô nói “không mang” hoặc đại loại không biết gì đó.
Thì thấy Nhậm Noãn từ trong cặp sách lấy ra một cuốn bài tập phẳng phiu, đặt vào tay cán bộ lớp Trình Châu, Trình Châu cũng hơi bất ngờ, Nhậm Noãn thấy cậu không thu tay lại, nghĩ rằng không lẽ cô nhớ sai môn học, ngước mắt nhìn Trình Châu, trong đôi mắt trong veo tràn đầy nghi ngờ. Trình Châu bị cô nhìn, vô thức tim đập thịch một cái, lúc này mới thu vở quay về bàn giáo viên, tràn đầy trong đầu là hình ảnh Nhậm Noãn mở đôi mắt to tròn trong veo nhìn cậu ta.
Tiết học trôi qua nhẹ nhàng, cũng có chút bất thường, bất thường ở đây là Nhậm Noãn, bình thường cô gái này học được nửa tiết là sẽ kiếm cớ, đau bụng hoặc cái cớ ngớ ngẩn gì đó, chủ yếu là bỏ học chạy theo Tạ Dực ở ban ba. Vị đàn anh đẹp trai trong lòng cô ấy.
Ấy vậy mà cô gái ấy bây giờ vẫn ngồi trong lớp học, chăm chú nghe giảng, lúc bị cô Trương gọi lên giải bài tập cũng không bối rối, suy nghĩ một chút rồi chăm chú viết lời giải lên bảng đen. Có vị bạn học không hiểu cách giải của cô, đánh bạo hỏi Nhậm Noãn, cô nhẹ nhàng lại kiên nhẫn giảng bài cho bạn học. Giọng nói êm tai lại dễ nghe, bạn học kia nghe đến lỗ tai cũng hồng lên.
Mọi người vô ý nhìn Nhậm Noãn nhiều hơn một chút, áo đồng phục vừa vặn làm dáng người cô càng thêm yểu điệu, mắt to trong veo không bị chì kẻ mắt làm nhoè đi như mọi khi, môi hồng răng trắng, cả người xinh đẹp như tranh vẽ.
Thật ra, Nhậm Noãn vốn dĩ xinh đẹp như vậy.
Chỉ một tiết học, làm mọi người gần như không thể hình dung, cô gái xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, làm sao có thể là cô gái điên cuồng theo đuổi Tạ Dực, bỏ học đánh nhau, trang điểm loè loẹt. Đến nỗi vì ghen tuông mà xô đẩy người ta ở cầu thang, kết quả ngã cầu thang rồi nghỉ học một tuần kia chứ. Tất cả như một giấc mơ, như chỉ là câu chuyện buồn cười ai đó bịa ra, cùng với Nhậm Noãn trước mắt không chút liên quan.