Nhậm Noãn mất ba năm theo đuổi Tạ Dực, không đổi lại được một ánh mắt, cuối còn còn vì chạy theo anh mà bị xe tông trúng, mất mạng.Trở về sáu năm trước, khi cô còn là một cô bé mười bảy tuổi, còn ngồi trên ghế nhà trường, Nhậm Noãn thầm nghĩ, ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, cho cô làm lại, lần này cô quyết không làm sai nữa. Yêu quý bản thân, báo hiếu cha mẹ mới là điều cô nên làm!.
Đoạn trích nhỏ: Người đàn ông hơi thở nhiễm mùi rượu, dựa vào bên vai Nhậm Noãn, bàn tay giữ chặt eo nhỏ mềm mại của cô, giọng nói vừa đè nén lại có chút hèn mọn cầu xin.
"Nhậm Noãn, Noãn Noãn, em thương anh một chút, có được không?"
Nhậm Noãn hai tay chống trên vai anh, mím môi muốn đẩy anh ra, Tạ Dực cảm nhận được cô chống cự, vành mắt đỏ lên, hai tay dùng sức ôm chặt cô vào lòng.
"Em không thương anh cũng được, có anh yêu em là đủ rồi"
Nói rồi nặng nề mà hôn vào bên gáy Nhậm Noãn, mυ"ŧ ra một dấu hôn đỏ sậm màu trên làn da trắng nõn.