Khi Chu Trình Tinh học lớp sáu tiểu học thì Hoàng Nhược cùng cha ruột của y phân rõ, trải qua một hồi đàm phán tranh thủ vì y lấy mười lăm vạn phí nuôi nấng.
Phòng ở là thuê, lại thêm ở đây đã tương đối quen thuộc nên không rời đi.
Sau khi tiền lấy đến tay, Hoàng Nhược kéo con trai đến trước mặt, cùng y thương lượng nói:「 Trình Tinh, mười lăm vạn này là phí nuôi nấng ba đưa cho con, hiện tại cái này đối với con là vô dụng. Mẹ muốn lấy tiền này đầu tư mở một công ty nhỏ, tiền này coi như mẹ mượn con, sau này sẽ trả lại, có được không?」
Chu Trình Tinh sao lại không đồng ý, mẹ dùng hết tất cả cũng không sao cả, bất quá Hoàng Nhược vẫn trịnh trọng viết một tờ giấy vay nợ cũng ấn dấu tay bảo y nhất định phải giữ cẩn thận.
Khi đó Chu Trình Tinh chỉ là cảm giác chơi vui, không nghĩ tới đây là thâm ý của Hoàng Nhược. Mãi cho đến nhiều năm sau, phát hiện cổ đông lớn nhất của công ty Hoàng Nhược cư nhiên là mình, mới sáng tỏ mẹ đối với y vừa yêu thương vừa cảm thấy làm y không có cha yêu thương mà áy náy.
Hoàng Nhược mở công ty, nghiêm khắc mà nói chỉ là một phòng làm việc nho nhỏ, ngay từ đầu chủ yếu là nhận vẽ một ít tranh minh hoạ cho tạp chí tiểu thuyết, vẽ bản đồ hoặc mặt bằng, thiết kế trang báo quảng cáo linh tinh, sau đó dần dần có khuynh hướng xuất bản, ngành xuất bản trong nước bồng bột phát triển, dần dần phát triển trở thành công ty xuất bản lớn số một số hai toàn thành phố.
Đây là chuyện sau này, mà khi Hoắc Phi biết được quyết định của Hoàng Nhược, từng hỏi qua cái nhìn của Trình Tinh đối cha của y, lúc ấy Chu Trình Tinh mới mười một tuổi cau lông mi thanh tú, sau khi thực nghiêm túc thực chăm chú tự hỏi, nói:「 Tớ vẫn cảm giác ba tớ có hay không có cũng như nhau, vốn hai ba tháng không thấy
mặt
một lần, mỗi khi gặp một lần mẹ tớ liền khổ sở một lần, tớ luôn cảm thấy, không có càng tốt.」
Cảm tình của Chu Trình Tinh đối với cha mình xác thực không sâu, hoặc là nói còn không bằng một người xa lạ, dù sao đối người xa lạ không có cảm xúc tiêu cực, Chu Trình Tinh vừa thấy cha liền không thích.
Thấy y biết mình bị cha vứt bỏ ngược lại đầy mặt ẩn ẩn vui sướиɠ, Hoắc Phi không nói gì đáp lại, những lời an ủi đã trằn trọc suy nghĩ một đêm ở
trong bụng
đang mốc meo lên men bốc mùi hư thối……
Nhóc con chết tiệt trước mắt này cười đến xấu xa thật sự là so với nhận thức hai thế của cậu có điểm điên đảo, nhóc con này không phải là ngốc hồ hồ mắt rưng rưng khát cầu yêu thương của phụ thân sao? Rồi mới bổ nhào vào trong lòng cậu tìm kiếm an ủi sao? Tại sao bây giờ
mặt vô tâm còn pha biểu tình vừa lòng là chuyện gì vậy!
Hoắc Phi ngưỡng mặt nhìn trời bốn mươi lăm độ lệ
rơi
đầy mặt, cậu đã sớm chuẩn bị tốt một bụng lời an ủi một chữ cũng chưa nói ra a, nghẹn khuất a buồn khổ a nôn máu a!
Thế là Hoắc Phi gần như muốn thổ huyết, sự thực nói cho mọi người, tên ngốc cho dù ngốc cũng có một mặt phúc hắc!
Vào trung học năm nhất, phòng làm việc của mẹ Chu Trình Tinh xuất bản quyển sách đầu tiên, quyển sách này là một quyển tranh màu, nội dung là các loại sinh hoạt tiểu cố sự xen kẽ của cô cùng con trai Chu Trình Tinh viết thành, triển lãm hội họa còn lại là tác phẩm Chu Trình Tinh từ nhỏ đến lớn lưu lại, mỗi một bức họa bên cạnh đều sẽ giải thích đây là con trai của cô vẽ ra
khi mấy tuổi.
Những bản vẻ non nớt ban đầu dần dần chuyển thành những bức tranh đẹp hơn rất có tương lai sau này, hoặc thoải mái hoặc tả thực hoặc trừu tượng, đa số là cảnh vật, số ít nhân vật, nhân vật thường xuất hiện trừ bỏ một người phụ nữ ôn nhu, chính là một cậu bạn nhỏ, mỗi một lần cậu bạn nhỏ xuất hiện thì lại lớn lên một ít, có lúc trương dương cười bừa bãi, có lúc yên tĩnh ấm áp, bất luận là loại thủ pháp hội họa nào, một nét một nét đều nhìn ra sự dụng tâm cùng cẩn thận của người vẽ.
Khi quyển sách này phát hành, có lẽ bản thân Hoàng Nhược cũng không nghĩ tới, nó lại rất được hoan nghênh. Quyển sách này là nước cờ đầu để cô bước vào ngành xuất bản sản xuất, trừ lần đó ra cô vẫn tỉ mỉ vì con trai sắp tròn mười lăm tuổi chuẩn bị quà sinh nhật. Ngay lúc đầu số lượng bản in ấn có ba ngàn, còn làm tốt chuẩn bị đánh trường kỳ kháng chiến
(ý là bán một thời gian dài mới hết), không nghĩ đến chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi đình trệ, số lượng tiêu thụ không ngờ tăng mạnh, chỉ mới ba ngày, ba ngàn bản vẽ đã bị tiêu thụ không còn, sau mười ngày in thêm năm ngàn bản, không đến nửa tháng lại gặp phải tình trạng thiếu hàng, thời gian gần hai tháng phạm vi tiêu thụ đã bắn tới quanh mười mấy cái thành thị.
Sau khi xuất bản bản vẽ đươc ba tháng, liên tục có mấy tòa soạn báo tạp chí xã tưởng phỏng vấn đôi mẹ con này, sau khi Hoàng Nhược cùng Chu Trình Tinh thương lượng không muốn y sớm thành danh ảnh hưởng việc học liền toàn bộ từ chối, chỉ một mình Hoàng Nhược xuất hiện ứng đối mỗi một vị phóng viên tới chơi.
── Hoàng phu nhân, là cái gì đã thúc đẩy cô lấy những bức họa của con trai từ nhỏ đến lớn xuất bản thành sách, cũng xen kẽ một ít mảnh nhỏ trong sinh hoạt hai người phát hành?
── Tôi chỉ muốn đem nó trở thành một phần lễ vật cho y một kinh hỉ, hơn nữa bởi vì là phòng làm việc chúng tôi phát hành quyển sách đầu tiên, cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm.
── Lúc đầu phát hành, cô có nghĩ tới quyển sách này sẽ được hoan nghênh như thế
hay không?
Từ đầu
lượng
phát hành không cao nhưng cho tới bây giờ đã đạt tới hơn ba vạn bản, cô có cảm tưởng gì?
── Đề tài quyển sách này tương đối mới mẻ độc đáo, mới mẻ độc đáo có đôi khi cũng có thể nói là ít lưu ý, cho nên lúc đầu đã tính đến tình huống xấu nhất. Nhưng lại được hoan nghênh như thế hoàn toàn là ngoài sở liệu, tôi nghĩ có lẽ là bởi vì quyển sách này có thể gợi ra rất nhiều đồng cảm của bậc cha mẹ, lật xem quyển sách này thật giống như đem năm tháng trưởng thành của con cái lật xem một lần, theo sự thành thục trong nét vẽ con cái cũng trưởng thành lên, từng giọt từng giọt đều là trân quý như thế, khó được còn có một quyển sáchcó thể ghi lại cùng cất chứa
như thế
.
「 Hoàng phu nhân, nhìn ra được, cô thật sự rất yêu thương con trai mình.」
Hoắc Phi tay nâng tạp chí nhịp điệu niệm lại lời nói của phóng viên, niệm xong hướng người nào đó cười hì hì, hoan hỉ thuận lợi duỗi ra dùng lực hôn lên một ngụm rồi buông, tiếp theo nhìn xuống.
Mặc dù Chu Trình Tinh không nhận phỏng vấn, nhưng xem nội dung phỏng vấn dài đến hai trang, cơ hồ ba câu không rời Chu Trình Tinh, Hoắc Phi mừng thầm, so với chính mình thành danh thu lợi còn cao hứng hơn.
Bị cậu kéo đến bên người, Chu Trình Tinh không có ngồi trở lại chỗ cũ, ngồi vào phía sau cậu ôm lấy eo cậu, cằm gác tại trên vai cậu.
Chuyên chú vào nội dung phỏng vấn Hoắc Phi không quan tâm y, chỉ vươn tay sờ sờ đỉnh đầu y.
Chu Trình Tinh bị xem nhẹ quyết miệng nhìn cậu:「 Cái này có cái gì đáng xem, hỏi tới hỏi lui đều là vô nghĩa.」
Hoắc Phi bất vi sở động.
Khán nghị không có hiệu quả, Chu Trình Tinh đành dừng lại nhìn chăm chăm sườn mặt cậu một hồi lâu, bỗng nhiên một ngụm hàm trụ vành tai nhẵn nhụi dụ hoặc của cậu ──
「 Đừng nháo!」
một chưởng chụp qua
người nào đó, thế giới nhất thời im lặng.
Chu Trình Tinh bị đánh đầu đau, trát ánh mắt ủy khuất nhìn người hai mắt vẫn nhìn tạp chí không rời, nếu không sợ bị trả đũa, y đã sớm đoạt tạp chí đáng chết này đem đi đốt. Nhìn xem, từ sau khi có bản tạp chí này, Hoắc Tiểu Phi liền không đem lực chú ý đặt ở đặt trên người y nữa!
Sau một lúc lâu người ta cũng hoàn toàn không lưu tâm, đành phải ủy khuất quay trở lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ tới một chuyện sẽ khiến cho người nào đó chú ý.
「 Tiểu Phi, hôm trước người của hội học sinh đến tìm, nói là hy vọng tớ tham gia trận đấu thư pháp hội họa dành cho học sinh trung học lần này.」
「 Đây là chuyện tốt đó, đồng ý đi.」 Hoắc Phi vừa nghe quả nhiên buông tạp chí xuống.
Mục đích đạt thành Chu tiểu tinh tinh tựa
cằm
vào trên vai cậu, áp chế đắc ý trong lòng trên mặt giả bộ đầy buồn bực:「 Nhưng
phần thưởng
của
trận đấu này không có tiền thưởng.」
Đầu không lâu mới bị chà đạp lại chịu một chưởng chà đạp tiếp, Hoắc Tiểu Phi lời lẽ chính nghĩa nói:「 Cậu rất có khiếu về mặt nghệ thuật, nghệ thuật thánh khiết sao có thể đánh đồng quan hệ cùng tiền tài tục tằng?」 nói xong chuyện vừa chuyển, sờ cằm cười đến đáng khinh,「 Hiện tại nhiều trận đấu không được thưởng cao cũng không sao cả, chờ cậu thành danh đi, đến lúc đó ── hì hì hì ──」
Chu Trình Tinh nhìn cậu nhìn thật lâu sau, thật sự nhịn không được ôm lấy dùng lực cọ a cọ:「 Tiểu Phi, cậu sao có thể khả ái như thế!」
Khả ái? Tôn nghiêm của tên đàn ông ba mươi Hoắc Phi nhất thời vỡ thành từng khối, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, đại chưởng vung lên chính giữa mục tiêu,「 Chu Trình Tinh, cậu nói ai khả ái? Cậu mới khả ái, cả nhà cậu đều khả ái!」
Đầu người nào đó ba lần bị hại, chẳng những không thu liễm, dù sao được một tấc lại muốn tiến một thước, chơi xấu đem Hoắc Phi đặt trên sô pha, đô khởi miệng tiến gần đến:「 Phi Phi, tớ muốn hôn cậu.」
Tên đàn ông bị nhóc con chết tiệt chặt chẽ đặt ở dưới thân, Hoắc Phi vừa tức vừa vội, hé ra gương mặt trướng thành màu cà chua:「 tên nhóc chết tiệt, tránh ra!」 mềm lòng để nhóc con này đạt được vài lần, năm lần bảy lượt nháo hết lần này đến lần khác, làm cho Hoắc Phi đáy lòng sợ hãi, thở phì phì nghĩ: Lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh đúng không? Lão tử hôm nay khiến cho ngươi mở rộng tầm mắt!
Một chân mới tiếp xúc đến bụng nhóc con chết tiệt, liền nghe ai nha một tiếng, Hoắc Phi tâm hoảng hốt nhất thời giảm lực đạo, Chu Trình Tinh liền thừa dịp này công phu nhoáng lên một cái, hai tay đè đầu gối cậu đè
xuống
hai bên nhất thời hóa giải nguy cơ bị đạp bay ra.
Nhìn người nào đó khuôn mặt tươi cười sau khi đạt được, Hoắc Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn tên nhóc đáng chết này lại đưa miệng đến gần, Hoắc Phi bỗng nhiên dùng toàn lực, hô:「 Khoan đã!」
「 A?」 Chu Trình Tinh chớp mắt.
「 Nhóc à kỹ thuật cùa
cậu
không tốt, làm tớ một chút cũng không thoải mái, vẫn là tớ đến!」
Nói xong trở mình đem người đặt ở dưới thân, trên cao nhìn xuống Chu Trình Tinh mặt như bạch ngọc nhìn trong chốc lát, nhịn không được thân thủ sờ sờ, xúc cảm trắng mịn làm người ta không ngừng lưu luyến.
「 Phi Phi……」
Thấy cậu chậm chạp không có động tĩnh, Chu Trình Tinh nhịn không được nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hoắc Phi chỉ cảm thấy trên cổ gân mạch nhảy dựng: Nhóc con đáng chết vừa đến loại thời điểm này sẽ thay loại xưng hô buồn nôn làm người toàn thân sợ hãi, có mắng cũng không đổi, còn càng kêu càng như kẹo đường ngọt dính.
「 Phi Phi, thì ra cậu thích chủ động à.」
Trên cổ gân mạch lại là nhảy dựng:「 Câm miệng.」
Người phía dưới hoàn toàn không để ý tới, lại muốn nói chuyện, Hoắc Phi đơn giản cúi đầu trực tiếp dùng miệng che lại.
Kĩ thuật hôn của
Hoắc Phi
cao minh, Chu Trình Tinh cũng không còn là bé con trúc trắc chỉ có thể bị người xâm lược, khi
lưỡi
Hoắc Phi ở bên môi nhẹ dò xét, liền chủ động khẽ mở đôi môi dùng chiếc lưỡi mềm dẻo đem nó câu nhập trong miệng bừa bãi khıêυ khí©h hút lấy.
Hoắc Phi bị y làm cho toàn thân có chút nhũn ra, không thể không thừa nhận nhóc con chết tiệt này học cái gì cũng nhanh, bao gồm hôn môi.
Trong lúc miệng lưỡi trước sau giao chiến, Chu Trình Tinh hóa bị động thành chủ động, đem lưỡi đẩy vào bên trong khoang miệng đối phương tham lam đảo qua bất cứ địa phương có thể tiếp xúc đến.
Hoắc Phi ngay từ đầu còn có thể đáp lại cùng chống cự, sau lại bị đối phương trêu đùa đến đầu óc trống rỗng, chỉ có thể bị động cùng nhau triền miên, cho đến viên ngọc nhỏ bên trong áo sơ mi không biết khi nào bị tham nhập nhẹ niết chậm nhu đột nhiên bừng tỉnh, chỉ sợ sẽ tiếp tục hôn đến thiên hôn địa ám.
「 Nhóc con chết tiệt……」 Hoắc Phi nhịn không được mở miệng mắng, dùng lực bắt lấy bàn tay không thành thật trước ngực ra, thẳng người dậy ngồi trên người y, vù vù thở dốc.
Cúi đầu nhìn, ***g ngực Chu Trình Tinh phập phồng có chút mau, mắt phủ một tầng hơi nước càng phát ra ánh sáng, không chút nháy mắt nhìn người ngồi ở trên mình, làm cho
Hoắc Phi lông tơ dựng thẳng.
Vừa định hỏi y lại xảy ra chuyện gì, liền nghe y nói:「 Phi Phi, tớ khó chịu……」
Hoắc Phi theo bản năng hỏi:「 Xảy ra chuyện gì?」
Chu Trình Tinh nhìn cậu thật sâu một cái, hai tay đặt ở hai bên thắt lưng nâng Hoắc Phi trên đùi, hạ thân thoáng hướng phía trên di chuyển một chút, vật thể cứng rắn cách quần bò trực tiếp chạm vào cái mông của cậu.
「 Nơi này, nóng quá.」
Hoắc Phi hít sâu một hơi. Hung ác liếc mắt trừng tên vô lại dưới thân này, do trải qua trận khẩu chiến kịch liệt
vừa rồi, cái liếc mắt này khí thế gì cũng không có, ngược lại mang một mạt quyến rũ nhàn nhạt.
「 Phi Phi……」
Chu Trình Tinh chớp mắt giả đáng thương.
Hoắc Phi không bị mắc lừa lần nữa, hừ nhẹ một tiếng đứng lên:「 Tự xử đi!」
「 Phi Phi!」
Chu Trình Tinh tên đã lên dây có thể để cậu rời đi mới là lạ, tay duỗi ra nắm lấy cổ tay cậu đem người kéo xuống, toàn bộ thân thể đè lên, mặt cọ cọ vào vai cậu, dùng thanh âm ngọt nị mềm mại lại pha chút đáng thương cầu xin có thể khiến cho vô số thiếu nam thiếu nữ như nhũn ra đầu hàng nói:「 Phi Phi, giúp tớ đi, tớ thật sự rất khó chịu, Phi Phi, Phi Phi……」
Hoắc Phi bị y gọi đến toàn thân mềm nhũn, hận không thể trực tiếp lấp kín cái miệng đang cầu xin này:「 Đủ, đừng kêu nữa!」
Thấy cậu mặt tuy rằng cứng rắn, nhưng thân mình đã muốn nhuyễn xuống, Chu Trình Tinh ở nơi cậu
không nhìn thấy như có như không nở nụ cười, một tay bị nắm giữ, một tay còn lại đồng thời bay nhanh kéo khóa quần
xuống, tay Hoắc Phi liền tham nhập vào trong, trực tiếp phủ lên vật nóng rực ở giữa.
「 Phi Phi……」
Chu Trình Tinh không ngừng hôn môi cùng hai má cậu, Hoắc Phi bất đắc dĩ đầu hàng, tay chuyển động. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, hai người từ nhỏ đến lớn cơ hồ mỗi ngày đều ngủ cùng một chỗ, mỗi một biến hóa trên thân thể đối phương không có ai so với bọn họ rõ ràng hơn. Khi thân thể Chu Trình Tinh lần đầu tiên có biến hóa, Hoắc Phi nổi lên tâm tư đùa ngịch trêu chọc y, sau đó còn tự tay giúp y giải quyết. Kết quả nhóc con đáng chết này vừa ăn liền nhớ vị, chỉ cần cứng rắn không được liền khóc lóc om sòm muốn cậu giúp y.
Mỗi lần nghĩ đến, Hoắc Phi liền thường xuyên cảm khái tự làm bậy không thể sống, lúc trước nếu không hồ nháo chọc ghẹo y, nói cho y
bên trong cứng lên như vậy nếu không vuốt thì sẽ bị thối rửa làm người ta sợ tới mức không biết làm sao thiếu chút nữa khóc lên, cậu cũng sẽ không vì an ủi y mà dùng tay giải quyết vấn đề.
Nếu là chính mình gây ra, cũng chỉ có chính mình chịu, aizz.
「 Chu Trình Tinh, cậu đang làm gì!」 Hoắc Phi đang suy nghĩ miên man, kết quả tay người nào đó lại không an phận vói vào qυầи ɭóŧ cậu.
「 Phi Phi, tớ cũng giúp cậu nha.」 Chu Trình Tinh được hầu hạ đến thoải mái, cũng không quên chiếu cố Hoắc Phi.
「 Tớ không cần ──」
Lời còn chưa dứt đã hút một ngụm khí lạnh, bởi vì tay Chu Trình Tinh đã trực đảo hoàng long, lập tức phủ lên bộ vị yếu ớt nhất cũng mẫn cảm nhất trong thân thể cậu.
「 Sao lại không cần? Nhìn xem, tiểu tiểu cũng cứng lên rồi.」
Chu Trình Tinh nháy mắt với cậu mấy cái, trên tay động tác vừa chuyển, thân mình Hoắc Phi liền nhuyễn thành một bãi nước, lại vẫn cắn răng:「 Chu Trình Tinh ──」
「 Hư.」 Chu Trình Tinh hôn lên môi cậu,「 Phi Phi, thực thoải mái, đúng không? Đừng nghĩ nhiều, cứ như vậy đi.」
Hoắc Phi không nói, phải nói cậu không thể nói chuyện, bởi vì nhóc con chết tiệt hôn cậu, khiến cậu không thể nói nên lời, càng không thể mắng chửi người, chỉ có thể dưới sự âu yếm, run rẩy trầm luân.
Sau khi phóng thích, thân thể mềm yếu vô lực, Chu Trình Tinh ôm Hoắc Phi nằm trên sô pha thở dốc bình phục, một lát sau Chu Trình Tinh đứng lên
trước, tìm khăn tay lau sạch thứ dinh dính màu trắng trên tay bắt đầu sửa sang lại quần áo, rồi mới đi đến bên người Hoắc Phi vẫn đang nằm trên sô pha, cẩn thận giúp cậu chà lau mỗi một nơi dính lại dấu tích.
Hoắc Phi nằm trên sô pha nhìn y, càng nhìn càng thấy nghẹn khuất, thật sự khó chịu, nhích người lên ý đồ duỗi chân ra, cuối cùng thành công đem người đạp bay.
「 Tiểu Phi?」
Chu Trình Tinh ngồi trên sàn, nhu nhu bả vai bị đạp đau ngu ngơ nhìn cậu.
Hoắc Phi hừ hừ, vươn mình ngồi dậy, ánh mắt vẫn trừng người nào đó, sắc mặt dữ tợn, hai tay nắm thành quyền bóp răng rắc:「 Tiểu hỗn trướng, đánh là đau mắng là yêu, tớ sẽ cho cậu biết tớ yêu thương cậu nhiều thế nào.」
Chu Trình Tinh nhếch miệng
ngây ngô cười
hì hì hì, mông xê dịch ra phía sau
「 Tiểu Phi tớ nghĩ cậu nhất định khát nước, tớ đi lấy đồ uống!」 sợ hãi bị trả đũa Chu mỗ tông cửa xông ra.
Thành công đem người dọa đi, Hoắc Phi lúc này mới thoải mái ngã ra sô pha, nhìn xuống sàn nhà nhặt lên cái gối đầu, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
「 Chu Trình Tinh, chuyện tham gia cuộc thi hội họa thư pháp cậu suy nghĩ ra sao?」
Tay cầm hai bình đồ uống ướp lạnh, Chu Trình Tinh đang muốn trở về, liền bị một bạn nữ áo choàng tóc dài ngăn lại. Chăm chú nhìn qua, không phải là phó bí thư hội học sinh sao, là mỹ nữ nổi danh của trường, sau một hồi thương lượng cuối cùng vẫn là cô được cử đến để thuyết phục y tham gia cuộc thi.
「 Ưʍ.」 Chu Trình Tinh nghĩ nghĩ, hỏi,「Khi nào thì nộp bản phác thảo?」
Nữ sinh nghe vậy trước mắt sáng ngời:「 Cậu quyết định tham gia? Nghĩ ra sẽ vẽ cái gì chưa?」
Chu Trình Tinh nhún nhún vai, cười nhẹ nói:「 Còn đang suy nghĩ, hy vọng thời gian không gấp.」
「 Không có!」 nhỏ dùng lực lắc đầu,「 Còn khoảng thời gian một tháng, cậu có thể chuyên tâm họa.」
Chu Trình Tinh hơi gật đầu, ngón tay hướng bên cạnh chỉ, ý bảo y phải rời khỏi:「 Nếu không có gì tôi đi trước.」
「 A, đợi đã.」 thấy y muốn đi, nhỏ tiếp tục dặn dò nói,「 Không có việc gì thì lát nữa tôi sẽ giúp cậu báo danh, nếu cậu vẽ tốt có thể đem bức họa
đến văn phòng hội học sinh cho tôi, tôi giúp cậu nộp lên.」
「 Được, tôi đi trước, tạm biệt.」
「 Tạm biệt!」
Nhỏ đứng tại chỗ nhìn y đi xa nửa ngày không nhúc nhích, thẳng đến khi bạn nhỏ đến đẩy một cái:「 Ai da, người đã đi mất nửa ngày, còn ở nơi này làm hoa si.」
Nhỏ lập tức gõ đầu người bạn này:「 Cậu nói lung tung cái gì hả, ai là hoa si!」
Cô bạn một bên cười một bên trốn tránh:「 Nếu đám con trai thích cậu mà nhìn thấy bộ dáng ngốc ngếch này, trái tim thủy tinh sẽ nát mất.」
Nhỏ vừa thẹn vừa vội, gương mặt trướng đến đỏ bừng:「 Cậu lại nói lung tung, cẩn thận tớ may miệng cậu lại!」
「 Tớ cứ nói, sợ cái gì chứ, Chu Trình Tinh đẹp trai như thế, thành tích tốt như thế, lại nho nhã lễ độ như thế, toàn trường chỉ cần là giống cái
(cái này là nguyên văn)
ai không thích y.」
Nhỏ nghe vậy dừng lại, than nhẹ một tiếng:「Nhưng mà y rất lễ phép, đối với ai cũng giống nhau, thật không biết y thích người như thế nào.」
Nói xong lại vực dậy tinh thần, một phen kéo áo bạn tốt hướng bên kia đi:「 Được rồi, đi làm chính sự, tớ còn phải giúp Chu Trình Tinh báo danh!」
「 Vâng vâng vâng, trời đất bao la Chu Trình Tinh lớn nhất.」
「 Còn nói lung tung sẽ may miệng cậu lại.」
Bên này hai cô gái cãi nhau ầm ĩ đi xa, bên kia Chu Trình Tinh xuyên qua cây cối rậm rạp, cuối cùng về đến nơi, đem một chai đồ uống đưa tới
trước mặt
Hoắc Phi đang lười biếng ghé vào trên ghế hóng mát.
「 Sao đi lâu vậy.」 Hoắc Phi lấy đồ uống qua theo thói quen liếc mắt xem trước một cái, quả thật là vị chanh cậu thường uống, lập tức mở nắp đậy ra, nói「 Có phải lại bị mấy nhỏ thích cậu cuốn lấy
hay không?」trêu tức nghiêng mắt liếc một cái.
「 Là người của hội học sinh gọi tớ lại.」Chu Trình Tinh đi bộ mệt mỏi đặt mông ngồi xuống, kề sát Hoắc Phi.
「 À. Là chuyện tham gia cuộc thi hội họa hả?」
「 Ừ.」
Hoắc Phi một hơi uống hết nửa chai nước:「 Cậu trả lời bọn họ thế nào?」
Chu Trình Tinh không hào sảng như cậu, tương đối kín đáo một ngụm một ngụm uống,「 Tớ nói cho bọn họ còn chưa nghĩ được sẽ vẽ cái gì.」
Hoắc Phi cầm lấy tờ rơi tuyên truyền đặt ở một bên quạt quạt:「 Cậu cứ suy nghĩ cho tốt đi, cuối tuần này chúng ta đi leo núi, coi như phải đi đổi gió, thuận tiện đi chơi cũng không sai.」
Chu Trình Tinh động tác uống nước dừng lại, lập tức hưng phấn mà dán lên:「 Được đó được đó, đã lâu không có cùng Tiểu Phi đi ra ngoài chơi.」
「 Đừng kề gần như thế, nóng chết.」 Hoắc Phi nhíu mày đem người đẩy ra,「 Mỗi ngày đều cùng một chỗ, cùng ra ngoài chơi có gì đặt biệt chứ?」
「 Mới không phải, cùng đi chơi với bình thường cùng một chỗ căn bản là không giống nhau── hử, đây là cái gì?」 còn muốn tiếp tục dán lên, Chu Trình Tinh lập tức bị tờ rơi trên tay Hoắc Phi hấp dẫn,「 Đây không phải quảng cáo máy tính sao? Tiểu Phi cậu muốn mua máy tính à?」
「 Là có quyết định này.」 Hoắc Phi nhìn tờ rơi tuyên truyền bĩu môi,「 Nhưng nó rất mắc, cấu hình cũng quá kém, khó chịu.」
Niên đại này, máy tính vừa mới ra đời và phát triển, độ chú ý của mọi người còn chưa cao hơn nữa phi thường đắt đỏ, chẳng qua lúc này dù máy tính có tốt hơn cả máy tỉnh bảng sau này thì Hoắc Phi vẫn không đủ sức mua a.
Chu Trình Tinh ngược lại là tương đối chú ý nhìn tờ rơi tuyên truyền:「 Vậy mua cái tốt một chút đi.」
「 Được rồi, đừng nhìn nữa!」 Hoắc Phi thu hồi lại tờ tuyên truyền,「 Đợi một hai năm nữa, đến lúc đó xem tình hình rồi quyết định, hiện tại mua một chút cũng không lời.」
Chu Trình Tinh như có chút đăm chiêu gật đầu,「 À.」
Ngồi tàu tốc hành hơn một tiếng, liền tới địa phương phong cảnh nổi tiếng, núi Cửu Khúc.
Rời xa thành thị ồn ào náo động, thảm thực vật rậm rạp, mênh mông bát ngát, chim hót hoa thơm, du khách ── cũng không nhiều.
Bởi vì nơi này không có công trình giải trí gì, càng bởi vì nơi này là khu rừng bảo hộ nghiêm cấm khói lửa du khách không thể tiến hành nướng thịt nấu cơm dã ngoại, tới đây trừ bỏ leo núi ngắm phong cảnh chính là đến chùa miếu thắp hương bái phật, du khách ở đây ít hơn những nơi khác rõ ràng.
Hoắc Phi chính là nhìn trúng nó yên tĩnh mới đặt biệt lựa chọn tới đây, dù sao chuyến này chủ yếu là cùng Chu Trình Tinh đến đổi gió, cũng không phải là ăn uống đùa giỡn xem du khách như dệt
(ý nói đông người).
Hai người xuống xe, Hoắc Phi liền ngửa đầu nhìn lêи đỉиɦ núi nơi có tòa tháp cao bị những tán cây rậm che khuất, đối Chu Trình Tinh bên người nói:「 Trình Tinh, chúng ta vào trong miếu đi dạo đi.」
Chu Trình Tinh tự nhiên không có bất cứ dị nghị:「 Được.」
Đi đến đỉnh núi tương đối tốn sức, thế nên bọn họ tìm đến nơi thuê xe trực tiếp ngồi xe tới ngôi chùa trên đỉnh núi.
Ngôi chùa cũng không lớn, đã có gần năm trăm năm lịch sử, tên chùa cũng giống như ngọn núi này, Cửu Khúc.
Có lẽ do là ngày thường không có hội lễ, lúc bọn họ đến người trong miếu tốp năm tốp ba tụm lại, hương khói cường thịnh. Không biết lư hương trưng bày bao nhiêu năm, sớm đã bị khói hun thành màu đen, nhưng màu đen này là do một năm lại một năm tích lũy thành, có thể thấy được sự trang nghiêm cùng lâu đời của ngôi chùa.
Hoắc Phi kiếp trước không tin thần phật, nhưng trải qua một kiếp, cậu biết trên đời này có rất nhiều chuyện mà con người không thể tưởng tượng hay đoán trước được.
Không có cái gì là vô duyên vô cớ xuất hiện, con người kiên định mấy ngàn năm tín ngưỡng, cũng không phải chỉ một câu không tin là có thể triệt tiêu.
Hoắc Phi đi đến trước nơi bán nhang thơm, mua một bó, sau khi trả tiền hỏi:「 Tiểu sư phụ, cậu có biết tại sao ngọn núi này lại lấy tên là Cửu Khúc không?」
Chú tiểu lễ phép cười nói:「 Có lẽ bởi vì trước đây nó không dễ dàng đi vào.」
Hai người đi đến một bên, Chu Trình Tinh nghi hoặc hỏi:「 Hỏi việc này làm gì?」
Hoắc Phi phân một nửa ngang thơm cho y:「 Thuận miệng hỏi thôi.」
Hoắc Phi đi đến trước ánh nến cẩn thận châm toàn bộ nhang thơm trong tay, Chu Trình Tinh học theo, sau khi châm cháy nhang cùng nhau đi đến trước lư hương, đứng trước tượng Bồ Tát thành kính bái lại, rồi mới cắm vào, sau đó lùi lại, quỳ gối trên tấm đệm hai tay tạo thành chữ thập nhắm lại hai mắt, tâm vô tạp niệm.
Chu Trình Tinh từng vài lần vụиɠ ŧяộʍ hí mắt nhìn qua cậu, thấy cậu thành tâm khẩn cầu, lại nhắm mắt tiếp tục quỳ.
Quỳ hơn mười phút Hoắc Phi mới mở mắt ra, nhìn thật sâu vào tượng Bồ Tát rồi mới đứng lên.
Chu Trình Tinh lập tức liền chồm lên,
tò mò không ngừng nháy mắt:「 Tiểu Phi, cậu tin phật sao?」
Hoắc Phi ngẩng đầu hít sâu một hơi ngập tràn hương thơm của nhang thơm, mơ hồ nở một nụ cười:「 Tớ tin nhân quả.」
「 Đi thôi, chúng ta đến ngọn núi đi dạo.」
Ra khỏi chùa Cửu Khúc rẽ trái theo một cái đường nhỏ đi vào trong rừng, không lâu liền thấy một mảnh đất trồng rau do mấy vị hòa thượng trong chua vun trồng, cũng không lớn lắm, nhưng trên khối đất rau dưa sinh trưởng xanh tốt toàn bộ chúng là để người trong chùa ăn.
Lại đi về phía trước, có thể thấy được chỗ giáp rừng trúc, đập vào mắt tất cả đều là gậy trúc dài nhỏ, ngẩng đầu là lá trúc xanh biếc. Hiện tại đã là tám chín giờ sáng, nhưng trong rừng trúc sương mù vẫn quyến luyến không buông đọng lại bồi hồi chưa tan, làm người ta thấy không rõ con đường phía trước.
Đất đá dưới chân có chút trơn ướt, Hoắc Phi đi ở đằng trước dừng lại nắm tay Chu Trình Tinh, không nói lời nào tiếp tục đi trước.
Trong rừng yên tĩnh an bình, Chu Trình Tinh trên lưng mang theo bản vẽ rất thích không khí như vậy, trong thiên địa chỉ có hai người bọn họ, đi trên con đường như là không có giới hạn, tay trong tay sóng vai mà đi, không phân không rời.
Chu Trình Tinh nghĩ rằng hai người vẫn đi tiếp như thế, bất đắc dĩ bọn họ đều là thân thể của người thường đi gần một giờ hai chân bắt đầu phát ra kháng nghị, Hoắc Phi không thể không kêu dừng:「 Chu Trình Tinh, đi thời gian dài như thế cũng không có chỗ nào làm cho cậu muốn ngồi xuống sáng tác sao?」
Chu Trình Tinh nhìn trời cao, giả ngu làm ra vẻ ngẩn ngơ:「 Tiểu Phi, nơi này xác thực rất đẹp, nhưng tớ không có tìm được cảm giác muốn vẽ.」
Hoắc Phi hai tay ôm ngực nghiêng mắt nhìn y, không nói lời nào.
Chu Trình Tinh chống cự áp lực không ngừng, thuận tay chỉ một hướng bên cạnh, nói:「 Đó, chính là chỗ đó, cậu nhìn cái cây kia, bộ dạng thực đặc biệt, lại phối với cảnh đẹp chung quanh, oa, khiến linh cảm của tớ nhất thời giống như chảy ra không ngừng!」
Khóe miệng Hoắc Phi giật nhẹ, xoay người nhìn hướng y chỉ, ừm, xác thực có cây cổ thụ mọc nghiêng, cũng không biết lớn lên làm sao, cây thụ khác đều thẳng tắp hướng lên trời, còn nó mọc dài đến một nửa bỗng nhiên xoay chín mươi độ thành một vòng tròn.
Nhìn nửa ngày, Hoắc Phi cất bước đi về hướng cây thụ hình dạng kì quái, cậu thấy dưới cây thụ có tảng đá, ừ, thực thích hợp ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chu Trình Tinh nhếch miệng, vui vẻ đuổi theo.
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Phi cởi túi sách trên lưng xuống, lấy ra hai chai nước một bình ném cho người vừa lúc đi tới, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, nói với Chu Trình Tinh đã ngồi vào bên cạnh:「 Sắp mười giờ rồi, cậu muốn vẽ thì nhanh một chút đừng chậm trễ thời gian, buổi chiều hai giờ còn phải trở về nữa, hôm trước chú Lưu gọi điện thoại nói với tớ, hôm nay có người hẹn nói muốn đem một thứ đến, tớ phải đi xem.」
Chuyện này Chu Trình Tinh cũng biết, chú Lưu nói thứ đó là bảo bối, tuy rằng là cận đại gì đó niên đại không tính lâu đời, nhưng được cái là xuất từ danh gia chi thủ, nếu là đồ thật, chính là bảo bối giá trị nhất mấy năm nay cửa hàng của Hoắc Phi thu được.
「 Ừm.」
Hoắc Phi ra lệnh một tiếng, Chu Trình Tinh nói làm liền làm, buông chai nước khoáng mở bàn vẽ ra, rút giấy ra, lấy bút ra. Đứng lên
đi một vòng
nhìn bốn phía, cuối cùng chọn chỗ ngồi xuống, cách bảy tám mét cùng Hoắc Phi bốn mắt nhìn nhau.
Uống một nữa chai nước khoáng, khóe miệng Hoắc Phi giật giật hỏi y:「 Muốn tớ rời khỏi chỗ này không?」
「 Không cần không cần.」
Chu Trình Tinh liên tục lắc đầu,「 Cậu cứ ngồi đó, như vậy mới tốt.」
Nói xong vùi đầu xoát xoát xoát vẽ trên giấy, hai ba cái liền phác ra đường cong đại khái, tiếp theo lại tứng nét từng nét tỉ mĩ vẽ lên.
Ngay từ đầu, Hoắc Phi còn có thể trừng y, nhìn y bắt đầu vẽ
khi biểu tình dần dần trở nên chăm chú, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây, ánh mắt cũng không giống như bình thường vừa nhìn đến hắn liền như con chuột thấy gạo sáng long lanh.
Hoắc Phi chống cằm nghĩ, Chu Trình Tinh khi chăm chú thật đúng là có mị lực, khó trách bị đống con gái trong trường học ái mộ thường xuyên gởi thư tình.
Không khỏi so sánh với lúc trước, năm Chu Trình Tinh sáu tuổi, chắc là giống như nắm gạo nếp đi, trắng trắng mềm mềm, mềm mại nhu nhược, tính cách có ch útyếu đuối, đôi mắt to tròn, luôn lẽo đẽo theo sau mông cậu, cậu nói cái gì cũng không phản bác. Sau đó, từng chút từng chút lớn lên, da thịt như bánh bao dần dần trở nên rắn rỏi, đôi mắt to tròn từng chút từng chút trở nên hẹp dài, tóc nhẹ bay, làn da trắng nõn, mặc đồng phục áo sơ mi tay ngắn cùng quần tây đen, tay để ở túi quần đi qua, có thể đưa tới một đống lớn con gái theo đuôi.
Cũng trở nên không nghe lời, bắt đầu tranh luận, bắt đầu dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cậu, bắt đầu lộ ra nụ cười tính kế, bắt đầu trở nên dũng cảm, bắt đầu trở nên cường đại……
Đây là việc cậu vẫn chờ đợi, nhưng không biết vì cái gì trong lòng có điểm thất lạc.
Lúc đứa nhỏ đủ lông đủ cánh, chính là lúc y rời đi…… Đúng không?
Khi Chu Trình Tinh không biết lần thứ mấy ngẩng đầu, phát hiện Hoắc Phi tựa vào dưới tàng cây nghỉ ngơi đang ngủ, khí hậu ấm áp, gió nhẹ chầm chậm, bất tri bất giác ngừng bút kinh ngạc nhìn gương mặt cậu khi ngủ, không thể rời đi, rất sợ sẽ bỏ qua nó.
Có lẽ dòng thời gian trôi như đã qua vài thế kỉ, Chu Trình Tinh cuối cùng động bút, cơ hồ ngừng hô hấp, lo lắng một chút quấy nhiễu có thể đánh thức người trong mộng.
——————–
「 Đây là bảo bối tôi cất giữ nhiều năm, nếu không phải con gái của tôi bị bệnh cần tiền điều trị, tôi nhất định sẽ không bán. Các người yên tâm đi, tôi là người lương thiện, đây là chính phẩm, là đồ thật.」
Tuy rằng đã nghe chú Lưu nhắc qua đồ vật này, nhưng khi bức họa đặt trên bàn được cậu mang bao tay thật cẩn thận mở ra, hô hấp Hoắc Phi không khỏi cứng lại.
Đúng là tác phẩm cận đại, tên họa sĩ khi nói ra tuyệt đối sẽ khiến cho các đại gia rung lên, Tề Bạch Thạch.
Sau một lúc lâu, Hoắc Phi ngồi thẳng lên, hô hấp bị ngăn lại cũng thoát ra, sau khi bình tĩnh lại, cậu liếc mắt nhìn chú đứng ở bên cạnh một cái, rồi mới nhìn nhìn Chu Trình Tinh bên cạnh.
Hoắc Phi nhớ không lầm thì thời điểm năm 2011, tác phẩm lớn nhất của Tề Bạch Thạch thước phúc [ Tùng bách cao lập đồ? Chữ triện tứ ngôn liên ] lấy 8800 vạn tệ làm khởi điểm, cuối cùng thành giao với giá 4.255 triệu tệ.
Hoắc Phi cuối cùng nhìn người bán:「 Ông bán bao nhiêu?」
Người đàn ông mang bộ dáng của học giả sắc mặt lại phá lệ tiều tụy không hề chớp mắt nhìn cậu, lúc quản lý Lưu nói hôm nay gặp mặt ông chủ, hắn không nghĩ tới sẽ là một thiếu niên thoạt nhìn nhiều nhất mười sáu mười bảy tuổi, hắn có chút hoài nghi, cũng có chút bất an, không biết hôm nay đem tranh đến một lần nữa có phải một sai lầm không.
Người đàn ông thật lâu không nói, Hoắc Phi cũng không gấp, một bên Chu Trình Tinh cùng chú Lưu nhìn nhau, cuối cùng đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Hoắc Phi.
Cuối cùng người đàn ông mệt mỏi đẩy kính mắt, báo ra một vài số:「32 vạn.」
Hoắc Phi ước chừng có một khắc tạm dừng, chú Lưu liên tiếp ra hiệu cho cậu, Hoắc Phi xem như không phát hiện, gật gật đầu với người đàn ông:「 Thành giao.」
Không nghĩ tới thiếu niên sảng khoái như thế, người đàn ông hơi sửng sốt, trong lòng nghi hoặc càng sâu.
Hoắc Phi lại không để hắn tiếp tục suy nghĩ sâu thêm, chỉ chỉ bức tranh khác mà hắn mang đến:「 Ông còn mang theo cái bức tranh khác?」
Người đàn ông chần chờ một chút, mới nói:「 Đúng, bất quá không phải cùng họa sĩ.」
「 Là ai vẽ?」
「 Phan Thiên Thọ.」
Cuối cùng Hoắc Phi đáp ứng lấy giá 38 vạn mua hết cả ba bức tranh mà người đàn ông mang đến, nhưng bởi vì nhất thời chuẩn bị không đủ tiền, cùng người đàn ông ký hợp đồng cùng chứng từ, một tuần sau tiền trao cháo múc.
Người đàn ông mang tranh đi, chú Lưu hướng Hoắc Phi lắc đầu nói:「 Giá này rất cao, cháu sao lại trả giá một chút, Tề Bạch Thạch kia khoảng 25 vạn tuyệt đối đủ.」
Hoắc Phi cười khuyên vài câu mới khiến chú Lưu trở lại trước quầy, lúc này Chu Trình Tinh đi tới thấp giọng hỏi:「 Giá cao lắm hả?」
Hoắc Phi lắc đầu:「 Nếu là đồ thật, giá này chỉ thấp chứ không cao.」
「 Sao cậu biết là đồ thật?」
「 Tớ cảm thấy là thật, muốn chắc chắn phải hay không còn phải tìm chuyên gia giám định.」
Chú Lưu
tuy rằng tương đối hiểu về đồ cổ, nhưng đối với thi họa cũng không tinh rành lắm, cũng có khả năng nhìn nhầm.
Chu Trình Tinh nghe vậy nhíu mày:「 Vậy cậu nên tìm người xác định một chút.」
Hoắc Phi bỗng nhiên đối mặt với y, nghiêm túc hỏi:「 Trình Tinh, nếu lần này tớ nhìn nhầm, thực sự bị lừa tiền thì phải làm sao đây?」
Chu Trình Tinh suy nghĩ một lát, hỏi lại:「 Vậy cậu cảm giác là thật sao?」
Hoắc Phi sờ cằm,「 Lấy kinh ngiệm của tớ, đây là thật.」
Chu Trình Tinh nở nụ cười,「 Vậy được rồi.」
Chỉ cần cậu cho rằng là thật vậy được rồi.
Hoắc Phi sửng sốt, kinh ngạc nhìn y, tựa hồ mới lĩnh ngộ được, bỗng nhiên không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với y,「 Tên nhóc cậu, 38 vạn đó, cũng không phải là số nhỏ!」
「 Nhưng cậu muốn mua không phải sao?」
Chu Trình Tinh nghiêng đầu, chớp mắt, giả vờ khả ái.
Hoắc Phi nhịn không được nở nụ cười, một cước đá qua:「 Nhóc con chết tiệt!」
Cuối cùng Hoắc Phi lấy phòng thế chấp mượn nợ, vay mười lăm vạn tệ cuối cùng vừa đủ 38 vạn đổi lấy ba bức tranh, cẩn thận cất giữ ở chỗ tương đối an toàn.
Sau đó tác phẩm Chu Trình Tinh vẽ tên là [Noãn], đạt được giải nhì trong cuộc thi thư pháp hội họa do thành phố tổ chức, thật đáng mừng.