Chương 4

Thoáng chốc đã qua sáu năm, hai bé con năm đó đã

trở thành những tên nhóc, đối với bọn họ việc lên cấp hai mà nói, sinh hoạt không còn nhàn nhã như tiểu học, nhưng dần dần trở nên phấn khích hơn nhiều.

Hoắc Phi vốn đối với đại hội thể dục thể thao hai năm một lần của học sinh trung học không có hứng thú gì, nhưng vừa nghe nói chỉ cần thi đấu có thứ hạng là có thể đạt được tiền thưởng, hai mắt tức khắc phát sáng.

Chu Trình Tinh dở khóc dở cười:「 Tiểu Phi, cậu thật sự là bị tiền làm mờ mắt rồi, cho dù được hạng nhất, tiền thưởng cũng bất quá chỉ một trăm tệ mà thôi.」

Hoắc Phi vẫn lòng tràn đầy chờ mong

như cũ:「 Con muỗi dù nhỏ cũng là thịt.」

Chu Trình Tinh không có biện pháp dứt khoát hỏi:「 Vậy cậu muốn tham gia hạng mục nào?」

Đến chỗ báo danh nghiêm túc nghiên cứu một lúc, Hoắc Phi sờ cằm mặt suy nghĩ sâu xa:「 Tham gia hạng mục càng nhiều cơ hội lấy phần thưởng càng cao, còn nữa, trận đấu khó khăn càng cao, người cạnh tranh khẳng định cũng ít.」

「 Này này!」 Chu Trình Tinh chặn lại giấy báo danh trong tay cậu,「 Vì một trăm tệ này cậu thật không muốn sống nữa! Cậu thật sự muốn có tiền tớ cho cậu.」

Hoắc Phi cắt một tiếng, đứng dậy đoạt lại giấy báo danh.

「Tiền của cậu còn không phải là tiền của tớ. Chỉ là so sánh khoa trương mà thôi, cho dù tớ muốn tham gia toàn bộ cũng không có khả năng, một người chỉ được tham gia nhiều nhất ba hạng mục.」

Cầm bút bi, Hoắc Phi trực tiếp ghi tên vào chạy ba ngàn mét, bóng ném và đánh cầu, đang còn do dự thì bị Chu Trình Tinh đè lại tay cầm bút.

「 Sao vậy?」 Hoắc Phi nhướn mày nhìn y.

「 Chọn chạy tiếp sức bốn trăm mét.」

「 A?」

Chu Trình Tinh cười hắc hắc:「Trận đấu này hai chúng ta có thể đồng thời lên sân, hai chúng ta ra tay trận đấu này còn không nắm chắc thắng lợi lấy được tiền thưởng sao?」

Hoắc Phi hiểu ra, một quyền đánh vào vai y:「 Thằng nhóc cậu, đầu óc xoay chuyển rất nhanh a!」 nói xong không cần nghĩ ngợi tại ô tiếp sức điền vào, cười như kẻ trộm, tựa hồ thắng lợi đã ở trước mắt.

Mấy năm nay Hoắc Phi cùng Chu Trình Tinh rèn luyện thân thể không ít, thể trạng không thể so với vận động viên chuyên nghiệp, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi tốt hơn không chỉ là một hai điểm, lại thêm cho tới nay bọn họ như hình với bóng thân mật khăng khít, quan hệ tốt như anh em sinh đôi, chỉ sợ ngay cả cha mẹ ruột cũng không thể tách con mình ra khỏi đối phương, lấy sự phối hợp ăn ý của bọn họ, chuyện lấy được tiền thưởng xác thực không phải việc gì khó.

Tuy nói Chu Trình Tinh không tán thành Hoắc Phi vì một trăm tệ mà mệt chết đi sống lại, nhưng vì thỏa mãn tâm nguyện của cậu, mặt khác chính y cũng tham gia hai hạng mục khác, nhảy cao cùng bơi lội.

「 Oa, bơi lội a.」 vừa thấy y chọn cái này, Hoắc Phi không khỏi đứng lên. Bơi lội là nỗi đau trong lòng cậu,

chính là

năm thứ hai

tiểu học khi cậu cùng Trình Tinh đi học bơi. Hoắc Phi kiếp trước là vịt lên cạn, cho nên cùng Chu Trình Tinh xem như cùng hàng bắt đầu, nhưng cũng không biết có phải do thiên phú

hay không, Trình Tinh đã là đối tượng mà đội bơi lội của

trường

một lòng muốn mượn sức, mà cậu vẫn ở giai đoạn bơi chó tại chỗ, khoảng cách xa nhất bơi được là ── nửa

mét.

Hoắc Phi vụиɠ ŧяộʍ che mặt, cậu mới sẽ không nói với người khác trên thực tế cậu so với Trình Tinh sống lâu hơn hai mươi bảy năm!

Nhìn cậu mặt đầy buồn bực, Chu Trình Tinh cười tủm tỉm ôm chặt bờ vai của cậu, như hai anh em dựa vào nhau:「 Không sao đâu, Tiểu Phi bơi không tốt còn có tớ bên cạnh mà, nếu cậu thực rơi xuống sông tớ nhất định nhảy xuống cứu cậu!」

Hoắc Phi một cước đem y đá văng ra:「 Lăn, cậu mới rơi xuống sông, cả nhà cậu đều rơi xuống sông!」

Nói một câu như thế, cứ như là làm nũng, sẽ không khiến người chán ghét.

Hoắc Phi giương nanh múa vuốt tâm tâm niệm niệm phải lấy phần thưởng đại hội thể dục thể thao「 Một trăm tệ. 」, ông trời bị cậu niệm đến lỗ tai kết kén, cảm giác thằng nhóc này thật sự nói nhiều quá, thế là, cậu bị bệnh ──

Hoắc Phi đứng đón gió ở chỗ cao, thanh âm bi phẫn hướng trần nhà thở dài:「Đau họng không phải bệnh, nhưng khi đau thật muốn lấy mạng người mà!」

Chu Trình Tinh trước mắt bao người, trầm mặc

kéo

cậu xuống chỗ ngồi, tận tình khuyên bảo:「 Đừng ở gần điều hòa nói mát, bệnh tình nặng thêm thì làm sao, còn cổ họng cậu không phải rất đau sao, nói ít lại đi.」

Thế là Hoắc Phi không nói, đổi lại dùng hai mắt đẫm lệ nhìn y không buông. Nửa phút sau Chu Trình Tinh đầu hàng, y đỡ trán nói:「 Tớ thật không phải chê cậu nói nhiều.」 ngại mất mặt cái gì, y mới không thèm nói ra, sẽ bị ấn đầu vào bồn cầu a!

Hoắc Phi ghé vào trên bờ vai của y, khóc đến đứt từng khúc ruột:「Một trăm tệ của tớ……」

Chu Trình Tinh khóe miệng run rẩy, vẫn là một tiếng an ủi:「 Không có việc gì, cách trận đấu còn nửa tháng, đi khám bác sĩ rồi uống thuốc sẽ

nhanh

khỏi thôi.」

Hoắc Phi đột nhiên ngẩng đầu, khát vọng trong mắt có thể phát ra ánh sáng làm quần chúng vây xem phải thay mắt hợp kim:「 Trình Tinh, chúng ta về nhà đi, yết hầu của tớ không đau nữa rồi.」

Chu Trình Tinh lại bất đắc dĩ đỡ trán:「 Tiểu Phi, khám bác sĩ cũng không tốn bao nhiêu tiền.」

「 Nhưng là……」

「 Cậu ngẫm lại, có lẽ xem bệnh uống thuốc chỉ cần hơn mười tệ, nếu cậu bệnh mà bỏ qua trận đấu liền khẳng định tổn thất một trăm tệ, đáng sao?」

Hoắc Phi bỗng dưng cúi đầu bấm đốt ngón tay tính, nửa ngày ngẩng đầu, nào còn có mây đen lúc nãy bộ dáng cười đến dương quang chiếu khắp nơi.

Sau khi ngồi đợi nửa ngày thật vất vả kêu đến số của cậu, bác sĩ lớn tuổi râu bạc tóc trắng mặt mũi hiền lành triệt để kiểm tra, trầm trọng chụp bả vai Hoắc Phi:「 Aizz, cậu trai trẻ……」

Chu Trình Tinh trái tim nảy lên run giọng:「 Bác sĩ, cậu ấy……」

Tầng tầng thở dài,「 Aizz!」

Hoắc Phi có chút ngồi không yên, ù tai vô cùng: Bệnh nan y? Ung thư cuống họng? Trọng sinh một lần chẳng lẽ bi thương như thế?

「 Được rồi, được rồi a, chàng trai trẻ, cậu là đến tuổi …… Nhớ lại thời điểm năm đó bác bể giọng, cũng là mười lăm tuổi a, nhân sinh thật mau, nháy mắt ta đã thành lão già sắp vào quan tài ……」

Thời kì bể giọng?

Hai cậu thanh niên vô hạn trầm mặc.

Ai uy, lão nhân gia người nhớ lại năm tháng thanh xuân vừa đi không còn trở lại có thể đừng làm ra biểu tình「 Ngươi bị bệnh nan y 」hay không, hơn nữa không phải ngay lúc khám xong cho cậu chuẩn bị tuyên bố kết quả!

Hoắc Phi hai mắt bốc hỏa, Chu Trình Tinh nhịn không được nghiêng mặt đi: Tiểu Phi cậu nhất định phải nhịn xuống không thể bạo lực như thế, nếu cậu nhất định phải bóp chết ông ấy, tớ vì bạn bè sẽ cung cấp dây thừng.

Chu Trình Tinh nhờ mẹ nấu canh đường phèn

tuyết lê

cho cậu, liên tục ăn năm sáu ngày, yết hầu không còn đau, nhưng thanh âm vẫn như tiếng vịt cồ.

Hoắc Phi thực lo lắng, nếu tiếng nói này là vĩnh viễn, vậy đời này cậu làm sao dám mở miệng nói chuyện? Cái giọng vịt đực này, đừng nói có khó nghe

bao nhiêu, mở miệng liền không ngăn được có người vụиɠ ŧяộʍ bật cười, tâm cậu yếu ớt thủy tinh làm sao chịu nổi chứ!

Liều mạng nhớ lại thời kì bể giọng đời trước của cậu là như thế nào? Kết quả nhớ lại là không giống đời này vừa lâu vừa khó chịu, ngắn ngủn một tuần liền qua, điểm duy nhất giống nhau chính là Chu Trình Tinh mỗi ngày đều đem canh đường phèn tuyết lê cho cậu.

Hoắc Phi bên này chính u buồn, Chu Trình Tinh đẩy cửa ra, mang theo một phích cách nhiệt tự ngồi vào trước mặt cậu.

「 Lại là canh đường phèn tuyết lê?」 Hoắc Phi vô lực úp sấp trên bàn, liên tục ăn một tuần, thịt rồng cũng có thể ăn ra vị của khúc củi.

Cậu mở miệng nói chuyện liền buồn bực, tiếng nói khó này nghe đến ngay cả dì Liêu nhìn cậu lớn lên cũng là biểu tình nhẫn cười đầy mặt, cậu làm cái gì đều không dậy nổi hứng thú.

Aizz, đây là phiền não tuổi mới lớn sao? Thời kỳ trưởng thành của một lão nam nhân hơn ba mươi tuổi?

Hoắc Phi tiếp tục sầu mi khổ kiểm, Chu Trình Tinh mở nắp đậy

ra, khói bay nghi ngút.

「 Không phải, canh đường phèn tuyết lê ăn lâu như thế cũng không hiệu quả, cho nên tớ đặt biệt đi phụ cận tìm một lão trung y rất có danh tiếng kê phương thuốc, tuy rằng kêu mạch môn trà, nhưng bên trong còn bỏ thêm không ít trung dược tốt cho cổ họng.」

「 Trung dược?」 Hoắc Phi mày nhăn đến có thể kết thành một tử kết.

「 Một chút cũng không đắng.」 Chu Trình Tinh lập tức liền biết cậu suy nghĩ cái gì,「 Tớ nếm rồi, là ngọt.」

「 Trung dược có thể ngọt sao?」

Thấy cậu không tin, Chu Trình Tinh cười đổ ra một chút:「 Cậu ngửi thử xem.」

Mang tâm tính hoài nghi để sát vào vừa ngửi thấy, Hoắc Phi có điểm ngoài ý muốn nhìn Trình Tinh:「 Ngửi mùi tuyệt không đắng.」

「 Yên tâm đi, tớ nếm qua rồi, ăn cũng không đắng.」

「 Cậu thực thử qua?」 Hoắc Phi không phải không tin y, chỉ là đối với trung dược nhận thức thâm căn cố đế, không có cách nào dễ dàng tin tưởng.

「 Tớ tự tay ngao đương nhiên phải nếm qua hương vị trước, không thì sao biết có

ngao hỏng

hay không.」 Trình Tinh đổ một bát đầy, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt cậu,「 Nhanh ăn đi, nghe nói phương thuốc này rất hữu hiệu.」

「 Cậu ngao?」 nghe y

nói

như thế, Hoắc Phi có điểm ngoài ý muốn,「 Cậu học nấu ăn khi nào?」

「 Ngao dược mà thôi có cái gì khó, ban ngày mẹ tớ không ở nhà tớ chỉ có thể tự mình động thủ.」 Chu Trình Tinh cười tủm tỉm, thúc giục cậu nhanh thừa dịp còn nóng uống đi.

Hoắc Phi dừng một chút, rồi mới trước thúc giục của y dùng cái mũi ngửi hương vị chất lỏng trung dược trong bát, cảm giác xác thực không có mùi đắng chát của trung dược, rồi mới dùng đầu lưỡi cẩn thận liếʍ thử một ít vào miệng, ánh mắt bỗng nhiên phát sáng:「 Thật sự không đắng!」phóng tâm mà một hơi rầm rầm uống hết vào bụng.

Nước dược ấm hồ hồ tiến hết vào trong bụng, cả người đều thư sướиɠ phảng phất như được tái sinh, Hoắc Phi vỗ vỗ vai Trình Tinh, cười hì hì nói:「 Anh em tốt, chờ cậu bể giọng, ca cũng ngao dược cho cậu uống!」

Chu Trình Tinh liên ánh mắt đều cười mị mị,

mặt

đầy chờ mong:「 Tớ nghĩ Tiểu Phi ngao nhất định uống ngon hơn tớ ngao.」

Hoắc Phi bị y nhìn có điểm ngượng ngùng,「 Hì hì.」

Liếc mắt nhìn thời gian một cái cảm thấy không sai biệt lắm, liền từ trên ghế trên đứng lên:「 Được rồi, dọn dẹp một chút, chúng ta đến trường học đi luyện tập, chỉ còn năm ngày sẽ đến trận đấu.」

Thanh âm khó nghe vẫn khó nghe, tiền vẫn là muốn lấy!

「 Ừ, được.」

Toàn bộ vườn trường lớn như thế, vì trận đấu vào cuối tuần học sinh đến trường học tiến hành huấn luyện khiến cho toàn bộ trường học thoạt nhìn so ngày thường còn náo nhiệt hơn một ít.

Người tham gia thi chạy tương đối nhiều, bất quá đa số là chạy nhanh trăm mét cùng một ít chạy nhanh tiếp sức, nhưng cũng đủ chân nhồi vào toàn bộ đường chạy, Hoắc Phi đừng nói đến đường băng chạy vài vòng, chỉ đứng ở bên cạnh đã cảm giác chen chúc.



Hừ, bình thường đường chạy không có ai đến nổi mốc đầy, hôm nay muốn chạy còn phải xếp hàng.」 Hoắc Phi chán đến chết ghé vào rào chắn nhìn đường băng chật ních các đạo nhân mã.

「 Tiểu Phi, vậy chúng ta đứng chờ?」 như

mọi khi, Chu Trình Tinh cùng cậu luôn như hình với bóng, hiện tại cùng cậu khoảng cách không sai biệt đến một cái đầu. Chẳng qua Chu Trình Tinh không giống cậu nhu nhược đứng chỗ nào đều dựa vào như vậy, mà là hai tay cầm lan can hơi hơi nghiêng thân trên tựa trên rào chắn, nhàn nhã tự đắc đứng, đa số tầm mắt dừng lại tại trên thân người.

「 Ưm……」 Hoắc Phi gãi gãi khuôn mặt tự hỏi.

「 Nếu không thì chúng ta đi xem xét cửa hàng, gần đây bận rộn huấn luyện cũng chưa đi xem qua, có thể thu thập không ít thứ tốt.」 Chu Trình Tinh thấy cậu nhất thời nghĩ không ra ý kiến gì hay, liền đề nghị nói.

Cửa hàng mà y nói tới, kỳ thật chính là y cùng Hoắc Phi hợp lại mở một cửa hàng cất chứa đồ cổ, mới mở không đến hai năm.

Hoắc Phi lúc trước được cha mẹ cho một ngàn tệ, nhìn phong thư bỗng nhiên nghĩ đến trọng điểm kỳ thật chính là sưu tập tem. Thu thập tem quý hiếm bán lại cho những người hiểu biết hoặc cho những người yêu tem.

Không thể không nói, đây cũng là một trò lừa bịp kiếm tiền ở đời trước của Hoắc Phi. Lúc đầu là cùng bạn nhậu ăn chơi đàng ***, sau đó nghe nói có không ít người thông qua bán tem một đêm làm giàu, cậu nhất thời có hưng trí cẩn thận hỏi thăm, mới biết được là giống như mua đồ cổ, tem vừa mỏng vừa nhỏ lại trân quý đến mức có thể vô giá. Điển hình nhất chính là năm 1878 bắt đầu phát hành đại long tem vạn năm mới có phiếu phỏng theo, coi như là vô giá.

Những năm 90 từng nổi dậy phong trào sưu tập tem, là nguyên nhân giá tem không quá hai năm một đường rớt xuống, nhưng ở thế kỷ hai mươi trên sàn đấu giá, tem quý hiếm giá bán ra không hề nhỏ, có thể thấy được tem quý hiếm vẫn rất có thị trường.

Hiểu được chuyện này, Hoắc Phi và vài người cùng nhau thương lượng, thông qua tìm người chế tạo tem giả bán cho người khác ý đồ vơ vét của cải, cuối cùng kế hoạch do có người can thiệp mà thất bại, nhưng ít nhiều hiểu rõ tem ở thời điểm nào thì có giá nào, lại ở thời điểm nào giá cả bạo trướng.

Sau khi trọng sinh cải tà quy chính Hoắc Phi sẽ không lại có tâm làm loại sự tình này, nhưng bởi vì có tin tức này, đối với mua bán tem, cậu so người khác hơn một phần tiên cơ.

Tiêu hết tất cả tiền để dành cậu nhớ rõ có năng lực mua được tem, chờ một đoạn thời gian giá hơi có tốc độ tăng thông qua thị trường giao dịch bán ra tem cậu cho rằng giá trị không phải rất cao tiếp tục đầu tư tiền mua tem vào lưu giữ, bởi vậy thường xuyên qua lại, tiền tuy không kiếm về bao nhiêu, số lượng tem sưu tầm được cũng không nhiều, nhưng chất lượng đủ để làm cho mỗi một người trong nghề cứng lưỡi.

Trình Tinh cùng cậu cơ hồ là như hình với bóng tự nhiên biết cậu đang làm cái gì, một chút cũng không cố kỵ đem tiền chính mình có được toàn bộ đưa cho Hoắc Phi để cậu đi mua tem. Tuy nói tiền không bao nhiêu, nhưng Hoắc Phi vẫn là trịnh trọng nhận lấy, giống như lão đại

hắc đạo

nghiêm trang vỗ vỗ bờ vai của y nói:「 Trình Tinh, sau này hai ta chính là anh em tốt, tớ có cơm ăn liền tuyệt không để cậu phải ăn cháo, hai anh em ta cùng kiếm tiền, từng bước một bước lên trời, để cho người khác đỏ mắt đi!」

Hoắc Phi chính là thông qua mua vào bán ra như vậy, không ngừng lưu lại tem giá trị cao tích lũy tiền tài, hai năm thông qua mua đi bán lại kiếm được lên đến 2o vạn tệ.

Hoắc Phi biết bản tem này đến thế kỷ 20 đủ để bán đến giá ngoài trăm vạn, nhưng hiện tại cậu cần tiền gấp, chính cái gọi là thứ tốt đều là dao hai lưỡi, huống chi đến cái thời điểm kia giá hàng tăng cao một trăm vạn cũng mới đủ mua một khu nhà ở mà thôi thật sự tính không ra.

Đương nhiên 21 vạn này muốn mua mảnh đất lúc trước Hoắc Phi nhìn trúng là không thể hiện thực, huống chi hiện tại chính phủ nắm mảnh đất này không có chút ý tứ buông tay có tiền cũng mua không được, bởi vậy Hoắc Phi tương đối lý trí dùng tiền này ở nội thành mua mấy phòng ở cũ, cuối cùng dùng tiền còn lại nhờ ông nội giúp mở một cửa hàng đồ cổ. Mặt tiền không lớn, địa phương cũng không phải tốt lắm, nhưng Hoắc Phi chính là cảm giác thực hợp ý, cậu nói cảm giác nơi này có linh khí, có thể mang cho cậu vận may.

Ông cậu mắng cậu là tiểu mê tín, cậu thè lưỡi cười cười không phản bác. Rất nhiều chuyện không từng trải qua, nói toạc ra miệng người ta cũng sẽ không tin tưởng.

Chỉ xếp vài cái kệ hàng đặt lên những thứ Hoắc Phi mấy năm nay thu thập đồ cổ tranh chữ từ lớn đến nhỏ có thật có giả, cửa hàng cứ như vậy khai trương. Ông Hoắc tự tay đề danh nhu gia cư.

Hoắc Phi gãi gãi đầu tự hỏi nửa ngày, không dám múa búa trước cửa Lỗ Ban

(múa rìu qua mắt thợ), vẫn là thành thành thật thật hỏi ông nội ý tứ của nó.

Ông

biết cậu còn nhỏ cũng là không trách tội, đem Trình Tinh một khối ôm lại đây, tỉ mỉ nói cho bọn họ nghe.

Kinh Thi《 Ức 》trung đạo:「 Thận ngươi ra nói, kính ngươi uy nghi, không có gì là không nhu gia. Bạch khuê chi ***, thượng khả ma cũng, Tư ngôn chi ***, không thể vi cũng.」( dòng này mình không edit thẳng nghĩa ra vì đoạn dưới giải nghĩa của đoạn này, với lại mình cũng chả bk đường mà edit =.=|||)

Thời khắc thận trọng nhớ rõ từ lời nói đến việc làm không thể tùy tiện, dáng vẻ uy nghiêm khiêm tốn, nhìn liền làm cho người khác cảm thấy tốt đẹp vui vẻ. Bạch Ngọc có tì vết có ma thạch

(đá mài)

đánh tan, nếu ngôn ngữ sai lầm, lại không có biện pháp có thể tiêu trừ.

「 Nhớ kỹ những lời này, có thể làm được như thế, có thể khiến người tâm nhu gia, mọi việc đều thuận lợi.」 Ông Hoắc sờ đầu hai nhóc con, ngữ khí trầm trọng, lại không có gì là không chờ đợi.

Hoắc Phi cùng Chu Trình Tinh tương đối vừa nhìn, cười hì hì.

Mặt tiền cửa hàng không lớn, mời một người chuyên môn xem chừng cửa hàng là đủ rồi, người nọ là do ông nội mời riêng đến hiểu công việc, tư cách có thể tin tưởng, không sợ hắn cuốn đồ này nọ chạy. Bởi vì cửa hàng đồ cổ bất đồng cái khác, vốn được cho là mở ra ba năm thu hồi được vốn mới là chuyện lạ, hơn nữa mở cửa hàng đồ cổ này ý đồ Hoắc Phi chủ yếu vẫn là thu gom lại tiếp theo là bán ngược ra, bởi vậy bọn họ mỗi cuối tuần chỉ cần đi nhìn xem có hàng hóa mới hay không, bất quá sưu tầm thứ này cũng dựa vào duyên phận, rất nhiều khi một tháng không thu được một món, đa số là cậu cùng Chu Trình Tinh đến thị trường đồ cổ đào trở về là nhiều.

Đối với đồ cổ, Hoắc Phi sống qua một đời hiểu được cũng không nhiều, đời trước bắt đầu sưu tập tem mới chính thức sinh ra hứng thú, một bên sưu tập tem một bên bắt đầu nghiên cứu, trải qua một hai năm

hun đúc

tại thị trường đồ cổ cùng sách nước ngoài, số lần cậu mua phải hàng giả càng ngày càng ít.

Cảm thấy chỉ là hứng thú của bản thân nhân tiện kiếm tiền, Hoắc Phi không muốn Chu Trình Tinh chân chính can thiệp vào, cậu biết Chu Trình Tinh yêu thích tranh họa, làm cho y cố gắng về hội họa, vẽ ra thành tựu gì cũng không cần, có thể khiến y thêm hứng thú cũng tốt, so với việc mỗi ngày chạy đông chạy tây theo cậu thì làm việc chính trọng đại hơn.

Chu Trình Tinh luôn luôn xem lời cậu nói như thánh chỉ, hầu như là Hoắc Phi nói cái gì y liền làm cái đó, nếu cậu đã nói như thế, thêm là y xác thực rất thích hội họa, không nói hai lời liền báo danh vào ban chuyên nghiệp hội họa bắt đầu hệ thống học tập. Tại thời điểm hứng thú của Hoắc Phi về đồ cổ có tiến triển,

tiêu chuẩn

hội họa của

Chu Trình Tinh

cũng không kém cỏi.

Mà cho tới nay Chu Trình Tinh chỉ cần có tiền đều quăng vào cho Hoắc Phi mua tem sưu tập đồ cổ, sau này mặc dù là buôn bán lời cũng không quản cậu, hoàn toàn là mặc cho Hoắc Phi tùy tiện xử trí. Hoắc Phi lại không coi Chu Trình Tinh như người ngoài dù sao với cậu mà nói chỉ cần là Trình Tinh muốn thì ngay cả chính mình hai bàn tay trắng cũng sẽ cho y, căn bản không nghĩ tới đem sổ sách của hai người tính toán kĩ lưỡng, đến nỗi hai người tiêu tiền đã muốn đến tuy hai mà một, đây cũng là lúc trước Hoắc Phi nói câu ‘tiền của ngươi chính là tiền của ta’ mà tồn tại.

Hiện tại nghe xong Trình Tinh nói, Hoắc Phi phiết hạ miệng, trở thân lưng tựa rào chắn ngửa đầu nhìn trời:「 Chú Lưu tối hôm qua gọi điện thoại nói gần đây đến cả con chuột cũng chẳng thèm vào, có đi vào rồi cũng chạy ra.」

Nghĩ nghĩ, cậu dùng khuỷu tay chọc chọc eo Trình Tinh:「 À, cậu không phải báo danh trận đấu bơi lội sao? Dứt khoát cứ bơi một hai vòng?」

Chu Trình Tinh nhún nhún vai:「 Tớ nghĩ người cũng sẽ không ít đâu.」

「 Đi trước nhìn kỹ hãy nói, cũng không xa mà.」

Hoắc Phi vỗ vỗ vai y, Trình Tinh không có bất cứ dị nghị, hai người dời bước đi vào bể bơi trường học, tình hình giống như Chu Trình Tinh dự tính.

Chu Trình Tinh yên lặng nhìn Hoắc Phi, Hoắc Phi lại cố nghĩ cách khác, cười hì hì ôm bờ vai của y:「 Vậy đi bể bơi sân vận động bên kia bơi, vừa lớn vừa rộng, bảo đảm cậu bơi đến thống khoái, phí vào cửa ca bao.」

「 Sao vậy, không tiếc tiền nữa?」 cậu vỗ vỗ bộ ngực cười đến khẳng khái, làm cho Chu Trình Tinh nghiêng mắt nhìn,「 Tuy rằng phí vào cửa mỗi người năm tệ, nhưng ở phương diện sinh hoạt của cậu không phải luôn luôn chỉ có vào không có ra sao?」 Hoắc Phi tuy không còn

như

thần giữ của

vắt cổ chày ra nước nữa, bình thường tiêu tiền vẫn tính toán cẩn thận.

Có lẽ là đời trước tiêu tiền như nước vì duy trì sinh hoạt để giữ thể diện kiếm tiền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm. Đời này tương đối xem trọng tiền, chủ yếu vẫn là bởi vì nguyên nhân tâm lý, cậu cho rằng đây đều là mắc nợ Trình Tinh, chính cậu tuyệt đối không để đến khi tai họa ập xuống đầu mới tỉnh ra.

Bởi vậy lúc này nghe xong lời này của Trình Tinh, Hoắc Phi không hai lời nói:「 Cũng không nhìn xem đối tượng là ai, nếu tiền tiêu cho cậu, bao nhiêu tiền ca cũng không đau lòng.」

Chu Trình Tinh dừng bước chân lại, chậm nửa nhịp mới bước nhanh hơn đuổi theo Hoắc Phi, một bàn tay cầm lấy tay cậu, Hoắc Phi dùng sức ra sao đều dứt không ra, đơn giản mặc kệ y.

「 Đã lớn như thế cậu còn dắt tay, để người khác thấy sẽ cười chết.」 Hoắc Phi có hơi bất đắc dĩ Trình Tinh dưỡng thành tật xấu, hiện tại mặc dù có thu liễm, nhưng thường thường còn có thể nháo lên, bất quá đa số lúc vẫn là Hoắc Phi tùy ý y, liền trở nên như như hiện tại.

「 Cười chết càng tốt, thế giới này thanh tĩnh hơn.」 Trình Tinh mím môi cười đến nhã nhặn, có thể nói lời thật sự rất phá hư hình tượng, làm cho Hoắc Phi trợn trắng mắt.

Hai người cứ như thế đi một đường, cũng may còn đều là nhóc con chưa lớn, cũng không đưa tới bao nhiêu ánh mắt khác thường.

Quần bơi là đã sớm chuẩn bị tốt đặt ở trong giỏ Chu Trình Tinh, sau khi giao tiền đi vào, nếu đã trả tiền sao có thể không xuống, Hoắc Phi cũng sẽ không sợ mất mặt cùng Trình Tinh tại phòng thay quần áo thay quần bơi, cởϊ qυầи áo cùng những thứ khác đặt vào ngăn tủ.

「 Sao quần bơi của cậu đều chuẩn bị hai cái?」

Hoắc Phi ở một bên duỗi thân, hỏi người đang khóa tủ đồ.

「 Lo trước tránh khỏi hoạ, hiện tại không phải dùng tới.」chìa khóa khóa ngăn tủ lấy nơi tay, Trình Tinh phất phất tay với cậu,「Lấy khăn mặt, tớ đem chìa khóa đưa cho người giữ kho cậu xuống bể bơi trước chờ đi.」

「 Đi thôi đi thôi.」

Chu Trình Tinh trên thân khoác một cái khăn tắm đi xa, Hoắc Phi đem khăn mặt vắt trên vai cong cong đầu

đi

hướng bể bơi một bên nói thầm:「 Tên nhóc này quả nhiên trưởng thành, làm việc đều có trật tự như thế, năm đó bộ dáng ngốc hồ hồ hoàn toàn nhìn không ra nha.」

Trong khoảng thời gian này nhiệt độ không khí liên tục tăng cao, bởi vậy người đến bơi cũng không ít, nhưng bể bơi hơn ở chỗ đủ lớn đủ rộng còn phân khu trẻ em khu người lớn khu nước cạn khu nước sâu gì gì đó, như thế một chia đều ra cũng so với trong trường học kín người hết chỗ tốt hơn gấp trăm lần.

Nghĩ đến kỹ thuật bơi lội của mình, Hoắc Phi hoàn toàn không dừng lại tại khu nước sâu, trực tiếp hướng khu nước cạn đi, nếu không sợ quá mức dọa người, cậu kỳ thật rất muốn đi khu trẻ em ngâm nước, ngồi xuống độ cao vừa đúng, bất quá nhiệt độ bên trong bể nước thật thích ý.

Cái gọi là khu nước cạn độ cao bình thường là một mét, không quá bả vai Hoắc Phi, thật cẩn thận đi tiếp, vịnh vào bên mép bể bơi, cũng không dám động tiếp.

Đời trước cuối cùng do chết ở trên biển ảnh hưởng, kỳ thật Hoắc Phi thoáng có chút sợ nước, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chủ yếu cậu không thích bơi lội. Đến cũng không phải chỉ sợ gặp nước, chính là vào bể bơi ngâm mình ở trong nước cũng khiến cậu có một loại cảm giác sợ hãi bị cắn nuốt, không thể buông tay ra bơi đi.

Bất quá ở nhiệt độ thời tiết có thể nướng chín người, du͙© vọиɠ được ngâm mình ở trong nước mát lạnh so với cảm giác sợ hãi còn cường liệt hơn, vừa thấy mặt nước trong suốt thấy đáy sóng nước nhộn nhạo, ý tưởng tình nguyện chết ở bên trong đều có, nào còn lo lắng cái khác.

Giờ phút này cậu trừ bỏ phần đầu toàn bộ thân mình ngâm trong nước mát lạnh thích ý hưởng thụ, bỗng nhiên trước mắt ánh sáng tối sầm lại, nhấc lên mí mắt vừa nhìn, nguyên lai là Trình Tinh khoác khăn tắm ngồi chồm hổm ở cạnh hồ.

「 Cậu đi bên kia bơi đừng động tớ, tớ ở chỗ này ngâm ngâm.」

Đem bể bơi thành ôn tuyền ngâm chỉ có mình Hoắc Phi, ngâm đến thật sự rất thoải mái, không nghĩ động liền lười biếng chỉ chỉ khu nước sâu, muốn Trình Tinh tới bên kia bơi vài vòng, dù sao cũng là muốn tham gia trận đấu phải luyện tập.

Thật không phải khu nước cạn không có cách nào bơi, mà là cuối tuần người mang hài tử đến thật sự quá nhiều, khu nước cạn trừ bỏ trẻ em tuổi hơi lớn chút, còn có người lớn bồi cùng, có thể không chen chúc sao. Ngược lại, khu nước sâu tiểu điểu hai ba con, dương quang chiếu xuống, còn có thể trên mặt nước nhộn nhạo thấy rõ đường vân dưới đáy bể bơi.

「 Vậy có chuyện gì thì bảo tớ.」

Hoắc Phi miễn cưỡng đáp một tiếng, xem Trình Tinh đứng dậy đi qua, liền nhắm mắt lại chậm rãi hưởng thụ tiếp. Nếu không phải xung quanh người quá nhiều thanh âm nước ầm ĩ lại có thêm sương mù bay bay, nhìn cậu như vậy là người đều sẽ không hoài nghi cậu kỳ thật phao chính là ôn tuyền!

Nhắm mắt cũng không biết qua bao lâu, cảm giác hẳn là nên đứng lên đi xem Trình Tinh bơi ra sao, liền phát hiện chung quanh không khí có chút không giống, lúc mở mắt ra nhìn thấy không ít người vây đến bên khu nước sâu. Hoắc Phi cũng không nghĩ nhiều, theo bờ bể bơi đứng lên dùng khăn mặt đặt ở một bên lau nước trên người đi qua.

Khi đến gần vừa vặn thấy Trình Tinh dựa vào vách bờ xuất phát nghỉ ngơi, vừa thấy cậu liền vẫy tay đi đến bên cạnh hồ.

「Cậu bé này, vừa mới có vài người cùng y so cũng không ai nhanh bằng y, có thể là vận động viên chuyên nghiệp đó.」

「 Nhìn cũng giống, không biết là đội bơi lội nào.」

Hoắc Phi nghe người vây xem nói chuyện với nhau không khỏi dừng bước, nhìn Trình Tinh bên kia, y đã muốn đứng ở trên bờ đang tháo xuống kính con ếch cùng nón bơi.

Theo động tác của y, vô số giọt nước thuận theo làn da trắng cùng đường cong cơ thịt lăn xuống, hội tụ tại lưng không dừng lại mà thuận đường cong cột sống xuống chảy xuôi cuối cùng bị quần bơi màu đen bao lấy hạ thân đánh tan, dương quang trên trần nhà chiếu xạ tô điểm, khó có thể nói ra mĩ lệ dụ hoặc.

Hoắc Phi kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy khó có thể dời tầm mắt, nếu không phải Trình Tinh tháo xuống mũ bơi bỗng nhiên xoay người lại tìm cậu, phỏng chừng cậu còn có thể phát ngốc tại chỗ.

「 Tên nhóc cậu đó.」 Hoắc Phi đi qua đánh y một cái,「 Nghe được người ta nghị luận không, nổi bật không nhỏ nha, vừa mới cùng ngươi khác thi đấu?」

Lấy khăn mặt Hoắc Phi cầm trong tay lau mặt cùng cổ, nghe vậy tầm mắt đung đưa trên mặt nước đảo qua liếc mắt một cái, Trình Tinh thành thật khai báo:「 Vừa rồi tớ một mình bơi rất tốt, sau có mấy người lại đây cùng tớ so đấu vài lần, tớ nghĩ biết trình độ chính mình như thế nào, liền đồng ý.」

Hoắc Phi hai mắt tỏa sáng:「 Tất cả đều thắng?」

Trình Tinh lau khô tóc, nghiêng đầu suy nghĩ:「 Chắc là vậy đi.」

Hoắc Phi nhịn không được cho y một cái khinh thường:「 Thắng hay không thắng cậu chẳng lẽ cũng không biết!」

Trình Tinh thực vô tội chớp mắt:「 Vừa rồi tớ bơi xong còn chưa kịp phản ứng lại thì lại có người nói muốn cùng tớ so, cũng không có người nói kết quả cho tớ, tớ làm sao biết chứ.」

「 Quên đi.」 Hoắc Phi ngay cả khí lục tức giận cũng không có, đối với Trình Tinh tính cách thỉnh thoảng lệch quỹ đạo cậu đã muốn thành thói quen mới đúng, cứ việc vừa nãy cậu còn cho rằng đứa nhỏ này đã trưởng thành.「 Cậu hiện tại cảm giác như thế nào?」

Trình Tinh mếu máo:「 Mệt mỏi.」

Bơi nhiều vòng như vậy có thể không mệt sao, cùng vài người đấu có thể kiên trì bơi đã tính là thể lực y rất tốt.

Vừa nghe y nói như vậy, Hoắc Phi nhất thời đau lòng, sờ sờ đầu y trấn an trấn an, nói:「 Vậy chúng ta trở về đi thôi, dù sao cũng bơi cũng đủ

lắm rồi.」

Trình Tinh giống khi còn bé cọ cọ lên, thân thể sau khi ngâm dưới nước vừa lạnh vừa trắng mịn ma xát làm cho toàn thân Hoắc Phi đều nổi da gà,「 Tiểu Phi, tớ muốn ăn cơm thịt dê ở tiệm Thanh Chân.」

Hoắc Phi không nói hai lời, gật đầu nói:「 Đi.」

Trình Tinh lập tức cười híp cả mắt.

Hai người cùng nhau vào phòng tắm rửa, vốn là một người một phòng, kết quả Chu Trình Tinh mặt dày mày dạn nhất định muốn cùng cậu tắm chung chỗ, Hoắc Phi thật sự bị y cọ đến bất đắc dĩ, đồng ý.

Cũng may không gian tương đối rộng, bọn họ vẫn là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, nhét vào không gian nho nhỏ cũng không tính chật chội, Hoắc Phi đổ một ít xà phòng lên đầu dùng lực chà xát, nghe được thanh âm thiếu niên trong sáng bên người nói:「 Tiểu Phi, trận đấu lần này nếu tớ đạt hạng nhất, cậu phải thưởng cho tớ.」

Động tác gội đầu của

Hoắc Phi

dừng lại, lấy tay xả nước ấm xối đi bọt xà phòng, vẫn tiếp tục xối nước, cũng không nghĩ nhiều liền nói:「 Được thôi, cậu muốn cái gì.」

「 Chờ tớ thắng sẽ nói cho cậu.」 Chu Trình Tinh cười đến thần bí hề hề.

Hoắc Phi tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn y một cái, lật qua thân mình y khiến y đưa lưng về chính mình:「 Tớ chà lưng cho cậu.」

「 Hì hì, Tiểu Phi, một lát tớ cũng chà lưng cho cậu.」

Hai nhóc con trong phòng tắm náo loạn nửa ngày mới đi ra thay quần áo tìm đến tiệm cơm Thanh Chân các ăn thịt dê nóng hầm hập.

Cũng không biết là hôm nay bể bơi có hiệu quả như ôn tuyền, hay là Chu Trình Tinh tự tay ngao dược canh có hiệu quả, ngày hôm sau tỉnh lại cổ họng Hoắc Phi không còn khó nghe như lúc trước, tuy rằng so với trước khi bể giọng thanh âm

trầm

thấp hơn rất nhiều, nghe có thêm vị thành thục của đàn ông, đối mặt với Chu Trình Tinh còn chưa có trút bỏ hết âm của thiếu niên, Hoắc Phi đắc ý suốt một đoạn thời gian.

Thời gian nháy mắt liền qua, đến đại hội thể dục thể thao, Hoắc Phi báo danh tham gia chạy ba ngàn mét cùng ném cầu phân biệt dành được hạng nhất cùng hạng ba, mà chạy tiếp sức một trăm mét tổng cộng có bốn tuyển thủ tham gia, còn lại hai người thật sự tìm không thấy ai tùy tiện kéo tới góp đủ số, quả thực là vướng chân, cũng may có Hoắc Phi cùng Chu Trình Tinh bù lại, thắng hiểm đội khác, lấy được hạng nhất.

Ngoài dự kiến của Hoắc Phi là Chu Trình Tinh thành tích so với cậu mong muốn còn tốt hơn, không chỉ là trận đấu nhảy cao lấy được hạng nhất, thành tích bơi lội còn cách xa những tuyển thủ khác.

Trước tiên ở trận đấu nhảy cao luôn luôn bảo trì ưu thế, cuối cùng một khắc nhảy dựng lướt qua xà ngang kia lưu lại soái khí dương quang tư thế oai hùng oanh động toàn bộ sân trường, ngày hôm sau ở trận đấu bơi lội càng là như cá gặp nước, tại thời điểm chạm đích đến đầu tiên, tháo xuống kính con ếch đối với Hoắc Phi luôn canh giữ ở một bên đồng dạng kích động làm ra tư thế thắng lợi, ảnh chụp ngày hôm sau liền xuất hiện tại tập san của trường.

Khoảnh khắc kia, toàn bộ tràng bơi lội đều sôi trào, không chỉ bởi vì thành tích của y, còn bởi vì người này dường như thường ngày vẫn rất gần gũi với mọi người.

Y quả nhiên là tốt nhất!

Hoắc Phi không chuyển mắt nhìn y, tim đập mạnh đến muốn văng ra khỏi ngực, bên tai không còn nghe thấy thanh âm khác.

Y nên tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, y nên được vạn người chú mục, y nên như vậy dương quang vạn trượng, y nên là như thế này được mọi người khen ngợi!

Tịch dương tà chiếu

(trời chiều ngả bóng), lúc hết thảy ồn ào náo động ngừng lại, thời điểm Hoắc Phi ngồi ở ghế trong phòng thay quần áo tay vẫn không ngừng che ngực, vừa rồi tiếng vỗ tay ầm ĩ phảng phất là vì y mà vang lên, mặc dù sự tình qua một đoạn thời gian, nhưng vẫn không thể ức chế cảm xúc kích động cường liệt như thế.

Thay xong quần áo Chu Trình Tinh thấy cậu chỉ ngây ngốc ngồi trên ghế, không khỏi đi tới ngồi vào bên người cậu, nghiêng người nhìn thẳng mặt cậu:「 Tiểu Phi, cậu làm sao vậy?」

Hoắc Phi cười tủm tỉm nhìn y, có loại cảm giác「 Nhà tôi có trẻ trưởng thành」, lúc đó chính lời nói thấm thía:「 Trình Tinh à, hôm nay

cậu

thật sự là bảnh vô cùng.」

So sánh với đời trước, quả thực là vô cùng chênh lệch, càng làm Hoắc Phi rõ ràng cậu từng có bao nhiêu ác liệt, thế nhưng đã từng hủy đi tiền đồ một người vốn nên huy hoàng như thế.

Thế là, đồng thời đang vì y mà vui sướиɠ, đáy lòng ẩn ẩn còn có một phần áy náy lái đi không được.

Nhưng rất nhanh lại vực dậy tinh thần, vui vẻ nói:「 Cậu tin hay không, từ ngày mai, con gái thầm mến cậu ít nhất gấp mười lần lúc trước.」 kỳ thật không chỉ là con gái, Hoắc Phi có chú ý tới không ít bạn nam nhìn Trình Tinh với anh mắt tràn ngập sùng bái cùng hâm mộ.

「 Vậy còn cậu?」

「 Tớ?」 Hoắc Phi ngừng lại, lộ ra một hàm răng trắng,「 Tớ đối với cậu trước sau như một, lúc còn rất nhỏ tớ đã biết, Trình Tinh nhà tớ khẳng định là người xuất sắc nhất hoàn mỹ nhất!」

Cơ hồ là lập tức, trên mặt có chút béo tròn của Trình Tinh lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện lên, Hoắc Phi vừa thấy liền biết, y thật sự thật cao hứng, chỉ có khi y thật tâm vui sướиɠ, lúm đồng tiền của y mới có thể xuất hiện.

「 Cậu rất có thiên phú về bơi lội, có muốn tiếp tục đi tiếp con đường này

hay không?」 vui sướиɠ rất nhiều, Hoắc Phi đưa ra một vấn đề tương đối hiện thực. Cậu không tán thành Chu Trình Tinh đi làm vận động viên lắm, dù sao này có thời gian hạn chế đến số tuổi nhất định phải xuất ngũ, con đường sau khi xuất ngũ tương đối khó đi, hơn nữa làm vận động viên thường xuyên huấn luyện thực vất vả, nhưng nếu Chu Trình Tinh nguyện ý, cậu sẽ không phản đối, vẫn bộ dáng ông cụ non yên lặng duy trì, tiếp tục thủ hộ y.

「 Không cần.」 Chu Trình Tinh cười với cậu, ánh mắt trong nháy mắt, phá lệ dễ nhìn,「 Tớ vì bảo hộ Tiểu Phi mới liều mạng học bơi lội, mới không muốn đi làm vận động viên, bởi vì Tiểu Phi sẽ không học bơi lội, phải có một người học mới được.」

Hoắc Phi nghe vậy trong lòng kinh sợ, bỗng nhiên vươn hai tay dùng lực xoa loạn một đầu tóc ngắn còn mang hơi ẩm Trình Tinh:「 Nhóc con xấu xa này, cũng học được nói cái gì bảo hộ người, lông dài được bao nhiêu?」

「 Lông dài bao nhiêu cậu không biết sao?」

「 Tên nhóc xấu xa còn dám tranh luận hả, xem tớ làm sao thu thập cậu!」

「 Ngao, Tiểu Phi, tóc tớ sắp rụng sạch rồi!」

「 Còn dám tranh luận không, còn dám tranh luận không?」

「 Không dám không dám, đại gia tha mạng a!」

「 Kêu Phi ca!」

「 Phi…… Phi…… Phi……」

「 Hử?」

「 Ngao! Phi ca!」

「 Ngoan.」

Đem chó con Chu Trình Tinh vừa nhu vừa gào đến mặt đỏ tai hồng quần áo tán loạn phỏng chừng ngay cả mẹ y cũng không nhận ra, Hoắc Phi cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn buông tay, cậu một bên vuốt tóc, một bên nói:「 Đúng rồi, lúc trước không phải nói trận đấu lấy toàn hạng nhất muốn tớ thưởng cho cậu sao? Muốn cái gì, nói đi.」 Hoắc Phi không có đặc biệt ghi chú rõ phạm vi chính mình có thể làm, bởi vì ở trong lòng cậu, không có có thể hay không thể làm được, chỉ có Trình Tinh có muốn hay không muốn.

Chu Trình Tinh một đầu tóc rối tung như ổ gà bỗng nhiên cẩn thận nhìn cậu,「 Tiểu Phi, tớ muốn thưởng cái gì cậu thật sự đều có thể cho chứ?」

Hoắc Phi nhếch miệng cười đến dũng cảm:「 Đương nhiên.」

Chu Trình Tinh cắn cắn môi dưới, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi đi qua, khí tức nóng rực phun trên lỗ tai cậu, thanh âm còn chưa mất đi tính trẻ con trực tiếp tại trong đầu cậu vang lên:「 Tiểu Phi, tớ muốn hôn cậu.」

Hoắc Phi sửng sốt, sau ba giây lại nở nụ cười:「 Được thôi.」

Chu Trình Tinh giương mắt nhìn cậu, Hoắc Phi không chút nháy mắt nhìn lại, cậu không xấu hổ, ngược lại người đưa ra yêu cầu có điểm đỏ mặt,「 Tiểu Phi, cậu nhắm mắt lại có được không?」

Hoắc Phi đương nhiên là nghe lời làm theo, không có nửa điểm tư tưởng gánh nặng nhắm hai mắt

lại.

Nhưng mà một lúc lâu sau, lâu tựa như một thế kỷ vậy, khí tức Trình Tinh mới dần dần tới gần, từng chút từng chút, thong thả mà kiên định, gần gũi khiến Hoắc Phi hô hấp có thể ngửi được hương khí tinh thuần do vừa mới tắm trên người y.

Một khắc xúc cảm mềm mại dán tại trên môi kia, cường trang

(mạnh mẽ giả vờ)

trấn định Hoắc Phi bị lông mi bỗng nhiên run lên phản bội cậu.

Chỉ còn lại có bọn họ hai người trong phòng thay quần áo quá mức im lặng, yên tĩnh đến tiếng gió từ cửa sổ thổi vào Hoắc Phi cũng nghe được nhất thanh nhị sở, không, không chỉ tiếng gió, còn có tiếng tim đập, là hai tiếng cùng đập, đập đến bay nhanh là chính mình, cước bộ theo sát là một người khác.

Hoắc Phi bỗng nhiên có xúc động muốn mở mắt nhìn một cái, cậu muốn nhìn gương mặt Trình Tinh, muốn biết y hiện tại là cái biểu tình gì, do dự nửa ngày vẫn là không nhúc nhích.

Thiếu niên chỉ là chạm môi cậu, hồn nhiên mà ngây ngô, mềm mại mà an tĩnh.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên cuối cùng buông cậu ra, Hoắc Phi chậm rãi mở mắt, chống lại Trình Tinh vẫn cố chấp nhìn mắt cậu, có chút không hiểu được:「 Xảy ra chuyện gì?」

Chỉ thấy y không thỏa mãn lắm liếʍ liếʍ miệng:「 Tiểu Phi, tớ còn muốn thân thân cậu.」

Hoắc Phi có điểm dở khóc dở cười, vẫn là gật đầu đồng ý:「 Được a.」

Nửa phút sau ──

「 Tiểu Phi, tớ còn muốn.」

「 Được.」

Lại là nửa phút sau ──

「 Tiểu Phi……」

「 Cậu còn chưa xong, trời sắp tối rồi!」

Tính tình có tốt bị ép buộc qua lại như thế đều có thể nổi nóng, huống chi Hoắc Phi này hoàn toàn kế thừa tính tình nóng nảy cường thế của lão mẹ.

Chu Trình Tinh lại là mặt đầy vô tội, nháy mắt mấy cái, y ủy khuất quyết miệng giả đáng thương:「 Nhưng tớ cảm giác không thích hợp,

hôn thế nào cũng không hợp ý, có phải phương thức hôn không đúng

hay không?」

Hoắc Phi rối rắm trảo loạn tóc, rõ ràng biết nhóc con này cố ý giả đáng thương để thu đồng tình, nhưng cũng là do cậu cố tình như thế, cái này gọi là tự làm bậy sao?

Xem ra không để tiểu tử này vừa lòng đêm nay phải ngủ ở chỗ này. Hoắc Phi giương mắt, nhướn mày:「 Cậu muốn thỏa mãn đúng không?」

Nói xong, một phen nắm lấy bả vai người nào đó còn đang giả vờ đáng thương, một bàn tay đè lại đầu y, nhào người qua, dùng hôn kĩ cao siêu của một người đàn ông ba mươi mấy tuổi

dạy cho bé con ngây thơ này, cái gì gọi là dục tiên dục tử hai chân như nhũn ra khó thở tim đập gia tốc muốn ngừng mà không được — hôn nồng nhiệt.

Vài phút sau, Hoắc Phi suyễn khí kéo thân thể mềm nhũn

ra, nhìn y hai mắt sương mù, hai má trắng mịn nhiễm hồng, môi hồng nhuận, ***g ngực còn có kịch liệt phập phồng.

Hoắc Phi dùng lực ngăn lại rung động không thôi trong ngực, cắn răng ám nói: Cư nhiên là vị chanh!

Hoắc Phi không thích ăn chanh, nhưng thích vị chanh buốt giá vị cam thơm mát, chưa từng cùng ai đề cập qua, chỉ là tại trên hương vị thực vật lựa chọn ngẫu nhiên có điều bất công, người bình thường thật đúng là không dễ dàng nhìn ra.

Tên nhóc này! Hoắc Phi buồn cười liếc liếc mắt một cái tiểu quỷ còn chưa có bình phục, sờ sờ cằm đắc ý kiếp trước kinh nghiệm phong nguyệt tràng luyện ra kỹ thuật, nhóc con Chu Trình Tinh lông còn chưa mọc hết bị công lực của cậu đùa giỡn dây dưa trong vòng nửa giờ đây tính cậu lợi hại.

Hoắc Phi vẫn dương dương tự đắc, hồn nhiên không nghĩ tới lần này làm cho nhóc con lông chưa mọc hết bé trai yếu mềm trong lòng lưu lại bao nhiêu đả kích.

So với cậu nhỏ tuổi hơn còn chưa tính, chẳng những tính cách tốt đầu óc thông minh được hoan nghênh kiếm tiền mọi thứ so với y cường, hiện tại ngay cả hôn đều ── đều ──

Chu Trình Tinh âm thầm suy nghĩ: Hoắc Tiểu Phi cậu lợi hại như thế làm gì, mỗi khi nghĩ rằng cùng cậu chênh lệch không lớn, cố tình lại đem sự thực tàn khốc đánh ngã y tại chỗ. Còn nữa, cậu vì cái gì hôn môi lợi hại như thế, vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!

Lúc Hoắc Phi đắc ý, Chu Trình Tinh buồn bực, ngày như trước một ngày một ngày trôi qua, trong đại hội thể dục thể thao lấy được thưởng tiền thưởng Chu Trình Tinh một phần không động toàn bộ đều đưa cho Hoắc Phi.

Hoắc Phi cười đến không thấy mắt, vô tư không biết sợ chụp bờ vai của y nói:「 Anh em, tiền này ca cho cậu cầm đầu tư, sau này kiếm tiền hai ta cùng hưởng!」

Chu Trình Tinh cũng cười, mắt sáng long lanh chớp mắt có cái gì lướt qua trong giây lát.