Chương 2: Trung
Tô Khuynh Ngôn gần đây thường rất bận.
Đêm nay cũng thật vất vả cuối cùng đã có thể thư thư thản thản ngồi xuống, thở ra một hơi. Tô Khuynh Ngôn ấn ấn trán mình, khóe mắt nhìn vào chính mình trong kính, sắc mặt tái nhợt tựa như một dải lụa trắng, trông thực khó coi.
Chính là không có người nào để ý, khó nhìn đến thế nào, cũng thế thôi.
Người mới kia thật sự là một đứa nhỏ yếu ớt, hôm nay nói muốn chơi diều, ngày mai lại nói muốn đi bờ hồ. Phác Ninh Vũ mọi chuyện đều dỗ dàng, đáp ứng y nên không có thời gian đi thu xếp mấy việc nhỏ nhoi vụn vặt đó, cuối cùng chỉ có thể để Tô Khuynh Ngôn hoàn thành từng việc từng việc một. Hơn nữa gần đây phía dưới có mấy cửa hàng bắt đầu phải nhập hàng mới, hắn không đến không được.
Bất quá nói vậy ngày mai lại càng bận.
Mới nhận được khoái tín
(thư chuyển phát nhanh =.=)của biểu ca Thẩm Hoài của Phác Ninh Vũ, nói nhiều nhất ba ngày sẽ tới quý phủ ở một thời gian ngắn, Tô Khuynh Ngôn liền vội sắp xếp người dưới chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ là thái độ làm người của Tô Khuynh Ngôn thực sự luôn có chút chủ nghĩa hoàn mỹ, mọi chuyện đều phải thân lực thân vi
(tự mình lo liệu)hảo hảo xem xét qua, mới có thể yên lòng.
Tuy bận bịu đổ xuống đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả quản gia nhìn hai má Đại công tử ngày càng xanh xao, gầy yếu cũng nhịn không được mà lo lắng, thế nhưng Tô Khuynh Ngôn lại có chút gì đó thích thú.
Do mấy ngày nay bận bịu, buổi tối liền không mơ thấy cơn ác mộng ngu ngốc khiến tâm thần bất định kia nữa. Không gặp lại đôi mắt vừa ôn nhu vừa cô đơn nhưng vô tình trong mơ nữa, Tô Khuynh Ngôn cảm thấy cực kỳ thoải mái, quả thật toàn thân đều được thả lỏng.
Tắm rửa qua loa, Tô Khuynh Ngôn liền thổi tắt nến rồi nằm vật xuống giường, chỉ cảm thấy chiếc chăn lụa
tinh mỹ trên người vô cùng lạnh lẽo, không khỏi rùng mình, trong lòng nghĩ không biết ngày mai có phải đi đổi cái khác không thì đột nhiên có người mạnh mẽ gõ cửa phòng hai cái.
Tô Khuynh Ngôn hơi nhíu mày, nhưng cũng không kinh ngạc. Bởi sẽ chỉ có thể là Phác Ninh Vũ.
Người kia sau hai năm hai người lấy nhau, mỗi lấy tiến vào phòng cậu đều là dùng cách này kêu cửa. Rồi mới vào cửa trực tiếp kéo cậu lên giường.
Cũng luôn khiến Tô Khuynh Ngôn cảm thấy rằng, mình chỉ là vật để mặc hắn phát tiết. Không hơn.
Tuy rằng trong lòng vạn phần không muốn rời khỏi ổ chăn vừa mới ấm, Tô Khuynh Ngôn vẫn đem bộ mặt bình tĩnh như bình thường, đi mở cửa cho người ngoài cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là Phác Vũ Ninh.
Phác Vũ Ninh quả nhiễn cũng tuân theo trình tự thông thường, kéo Tô Khuynh Ngôn lên giường, áp xuống dưới thân, trực tiếp hung hăng hôn. Tô Khuynh Ngôn ngoan ngoãn mặc hắn giở trò, còn bất chợt đáp lại nụ hôn của hắn, để Phác Ninh Vũ biết cậu không có du hồn
(không để ý).
Khi phần thân nóng như lửa kia đột ngột xâm nhập vào trong cơ thể Tô Khuynh Ngôn, cậu không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng. Người phía trên ngược lại càng mãnh liệt tiến công.
Bảo khó chịu, cũng không phải là Tô Khuynh Ngôn làm bộ làm tịch.
Chỗ kín đã lâu chưa hoan ái nay còn chưa có khai phá hoàn toàn,
nay bị đâm vào thật sâu, chắc hẳn
sẽ bị thương. Nhưng mấy chuyện nay với Tô Khuynh Ngôn đều đã trở thành thói quen, cũng không có gì to lớn. Có điều thứ làm cậu chân chính khó chịu, chính là phần thân trong cơ thể tuy còn muốn tiếp tục trướng nóng, khiến cậu từ trong cơ thể thấy đau đớn. Tứ chi thế nhưng lại lạnh đến không chịu được, lạnh đến không nhịn nổi mà rùng mình một cái. Thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên
(vừa nóng vừa lạnh).Chỉ là không có kɧoáı ©ảʍ, giống như địa ngục vậy.
Tuy nhiên Phác Ninh Vũ cảm thấy Tô Khuynh Ngôn run rẩy, cho rằng cậu đang động tình, động tác ngày càng trở nên kịch liệt. Tô Khuynh Ngôn cuối cùng không nhịn được mà tinh tế đứt quãng rên lên.
Bất quá hết thảy chỉ khiến kẻ kia càng bị đốt cháy trong dục hỏa. Sau đó liền biến thành một vòng tuần hoàn luẩn quẩn
(ý chỉ anh Vũ làm càng mạnh, em Ngôn càng đau càng rên, nghe em rên anh lại càng mạnh và tiếp tục >//