Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]

Chương 3: Khuyển lưu lạc (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Ánh nắng sớm mai xuyên thấu qua ô cửa sổ trên tầng, dừng lại trên khuôn mặt đang say ngủ của Lạc bác sĩ.

Trong lúc mơ màng ngủ cố gắng xoay người tránh né ánh mặt trời chiếu vào, kết quả cả khuôn mặt lại bị ánh sáng chiếu xuống.

Mí mắt không ngăn được ánh mặt trời chiếu vào đành bất đắc dĩ mở mắt ngồi dậy. Lạc Tái gãi gãi mái tóc hỗn loạn, nhớ tới hôm qua mình tựa hồ đã quên không kéo rèm cửa sổ lại.

Thế là đành phải rời giường mở cửa sổ ra, tùy tay đem mấy hạt ngô ném lên nóc nhà phụ cận. Những chú chim sẻ ở quanh khu vực này mỗi ngày đều đến đây tìm thức ăn. Có đôi khi chờ quá lâu chúng thậm chí còn dùng cái mỏ nhỏ nhắn gõ gõ lên cửa kính, nhưng hôm nay không biết vì cái gì mà chẳng có lấy một bóng dáng bay qua (Lynz: tại anh mang thành phần nguy hiểm về nhà qua đêm chớ sao nữa)

Lạc Tái cũng không để ý, ngáp một cái đẩy ra cửa phòng đi xuống tầng.

Bởi vì không có khách nhân gửi lại sủng vật nên dưới tầng thực yên tĩnh.

Mặc một bộ đồ ngủ in toàn hình mèo con được lão mẹ của cậu gửi đến từ tổ quốc xa xôi, Lạc Tái có chút mơ màng đi vào buồng vệ sinh. Cái mũi ngửi thấy mùi trứng rán phi thường ngon miệng. Nhà bên cạnh hôm nay ăn trứng rán sao? Thật sướиɠ a....

Tuy rằng Lạc Tái vẫn đang sống cuộc sống của người đàn ông độc thân. Có rất nhiều việc phải tự mình làm lấy như giặt quần áo, phơi quần áo.... Nhưng đó đều là những việc không đòi hỏi chút kĩ thuật nào, chỉ cần chịu khó một chút là có thể giải quyết tốt.

Thế nhưng nấu cơm đối với Lạc bác sĩ quả thật là một nhiệm vụ bất khả thi a. Trong tình trạng rán trứng cũng có thể cháy, cậu chỉ có thể làm bạn tốt của các hãng đồ ăn nhanh mà thôi.

Ngay khi cậu cầm tuýp kem đánh răng, bóp lên bàn chải một hàng kem trắng toát, mùi trứng rán càng ngày càng thơm. Hương vị nồng đậm đã hoàn toàn câu dẫn một người nhịn đói cả đêm, không giống như ở nhà bên cạnh mà càng giống như bay ra từ chính phòng bếp nhà mình.

"Tu tu ~"

Tiếng nước sôi ở trong nồi cũng thực rõ ràng a....

Hử! A?!

Vứt bàn chải đánh răng xuống, Lạc bác sĩ đã hoàn toàn tỉnh táo. Cậu hoang mang rối loạn chạy tới cửa phòng bếp liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen bên trong.

"Anh!"

"Buổi sáng tốt lành, bác sĩ!"

Thanh niên quay đầu lại mỉm cười, dưới dương quang ấm áp hoàn toàn có thể làm người hoảng mắt. Trên tay thanh niên đang cầm một chiếc đĩa đựng hai quả trứng rán vàng ươm hoàn mỹ, mà chiếc tạp dề chỉ dùng để trưng bày chứ chưa bao giờ được sử dụng qua lúc này mặc trên thân hình cao lớn của hắn cư nhiên một chút phản cảm đều không có.

Thanh niên một chút tự giác của kẻ xâm nhập cũng không có. Rõ ràng là lần đầu tiên đến đây vậy mà lại như thể nắm rõ tất cả mọi thứ ở phòng bếp trong lòng bàn tay. Hắn đổ sữa nóng từ trong nồi ra, sau đó đem thịt hun khói và trứng rán đã nấu chín đặt lên bàn. Ôn hòa mỉm cười, nói với Lạc Tái vẫn đang hóa đá tại chỗ.

"Thật ngượng ngùng vì tự tiện dùng đồ của ngài. Để bày tỏ lòng xin lỗi, liệu ngài có nguyện ý ăn bữa sáng do tôi chuẩn bị không?"

Chờ Lạc Tái từ trong tình trạng du thần đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn ăn bắt đầu thưởng thức bữa sáng mỹ vị mới tỉnh ngộ ra thì cũng đã hơn 10′ sau, cậu chỉ vào thanh niên ngồi phía đối diện đang phi thường tự nhiên cùng cậu ăn bữa sáng hỏi:

"Cậu, cậu là ai!?"

Hắc y (áo đen) thanh niên cũng không vì hành động thất lễ của cậu mà biểu tình thay đổi, chỉ bình tĩnh buông dao nĩaxuống, rút ra một tờ giấy ăn đưa cho Lạc Tái, ý bảo cậu lau nước tương dính ở bên khóe miệng. Sau đó mới nhã nhặn hướng về phía Lạc Tái giải thích.

"Tôi tên là Or. Bác sĩ, chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao? Tôi chính là người hôm qua ngài nhặt về a =))))))))) "

"Tối hôm qua?"

Đầu óc cuối cùng cũng thanh minh lại, Lạc Tái nhớ tới sự kiện tập kích đã phát sinh đêm qua.

"Cậu, cậu tấn công tôi!! "

"Chính xác mà nói thì phải là bác sĩ tấn công tôi chứ!"

Thanh niên mỉm cười dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ vào vết thương trên trán của mình. Chỗ vết thương bị đập đến rách da giờ đã tạo thành một vết ứ thanh chói mắt. Tuy rằng đó cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì nhưng hiện lên trên gương mặt anh tuấn lại có vẻ vô cùng chướng mắt.

"Đó là vì cậu tấn công tôi trước!! " Lạc bác sĩ đã sắp phẫn nộ tới nơi rồi.

Nhưng thanh niên lại không phản bác, chỉ gật đầu thuận theo.

"Theo một khía cạnh nào đó, nói vậy cũng không sai" hắn lộ ra biểu tình xin lỗi.

"Trong vụ việc này tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm, thật sự rất xin lỗi"

Lạc Tái ngây ngẩn cả người.

Người thanh niên rất có tu dưỡng, cử chỉ ôn hòa trước mặt này rõ ràng cùng với hành vi khủng bố bạo lực ngày hôm qua không có chút nào tương đồng, đây là chuyện quỷ gì vậy a?!

" Thôi, bỏ đi! "

Đối phương cũng đã thành thật thừa nhận lỗi lầm như vậy rồi, chính mình còn tiếp tục tính toán chi li lại có vẻ không hợp tình hợp lý chút nào. Bắt đầu trấn định lại, Lạc bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, theo thói quen che dấu ánh mắt bất an.

"Dù sao tôi cũng chỉ tổn thất có một quả táo mà thôi ( Lynz: quả là tính toán chi li =))))))))))))))))) nếu đã như vậy mời cậu ăn xong liền rời khỏi nhà của tôi"

Thanh niên do dự một chút, lộ ra thần sắc ngại ngùng.

"Bác sĩ, tôi không thể lưu lại sao?"

"Không!"

Lạc Tái trảm đinh triệt thiết (ngắn gọn dứt khoát kiên định) từ chối thỉnh cầu của hắn.

"Đêm qua là sự tình khẩn cấp nên mới phải bất đắc dĩ thu lưu cậu. Như vậy cũng đã quá đủ rồi, mời cậu rời đi cho! Tôi nghĩ hiện tại người nhà của cậu hẳn là cũng đang rất lo lắng cho cậu đấy"

Khuôn mặt anh tuấn tràn ngập khổ sở.

"Người nhà của tôi....bác sĩ, chẳng lẽ ngài cảm thấy một người đang sống an ổn trong nhà lại có thể nguyện ý lưu lạc nơi đầu đường xó chợ hay sao?"

"Có ý tứ gì?"

Thanh niên cúi đầu, mái tóc thiển nâu rũ xuống trông phi thường mềm mại, hắn chậm rãi đem chiếc áo đen bó sát người cuộn lên, lộ ra thân mình cơ bắp cuồn cuộn bên dưới nhưng trên làn da lại giăng đầy những vết thương nhìn vô cùng ghê người!

"Trời ạ!"

Mặc dù là bác sĩ thú y nhưng Lạc Tái vẫn có thể dễ dàng nhận ra những vết thương này tuyệt đối không phải do những va chạm tầm thường có thể gây ra được, kia khẳng định là những dấu vết sau khi sử dụng những hình phạt tàn khốc tạo thành. Mà càng khiến cho người khác không thể thừa nhận là ngay cả lúc này trên khuôn mặt của thanh niên vẫn duy trì nụ cười tươi ấm áp tựa ánh mặt trời như cũ.

"Đây, rõ ràng là ngược đãi! Không được! Tôi muốn báo cảnh sát!"

Thanh niên lắc đầu, đem áo thả xuống, trong ánh mắt có cả kiên cường và ẩn nhẫn khiến người nhìn vào mà ngực không nhịn được run lên.

"Bác sĩ, ngài thật là một người tốt, có thể vì một người xa lạ mà nguyện ý ra mặt. Nhưng chẳng lẽ ngài không nhìn ra được đây vốn là vấn đề mà cảnh sát cũng không giải quyết được....."

Lạc Tái sửng sốt một chút rồi mới nhớ ra cậu và người thanh niên này chẳng thân cũng chẳng quen, thậm chí cậu ta ở đâu cũng không biết, bây giờ mà báo cảnh sát thì muốn bắt ai a!?

"Tôi không muốn giấu giếm thầy thuốc, sự thực là.... mẫu thân muốn tôi làm một ít chuyện tình mà tôi không muốn làm cho nên mới đành phải bỏ trốn"

Mẫu thân? Lạc Tái nghe xong lập tức trí tưởng tượng bay xa. Một vị đại thẩm biếи ŧɦái sau khi lão công chết đi bởi vì quá mức tĩnh mịch cần phải phát tiết nên hàng đêm đều bắt buộc nhi tử phải như vầy, như vầy, như vầy hành vi thực đáng sợ mà. Nghĩ như vậy cậu liền sinh ra một cảm giác đồng tình với người thanh niên này, đối mặt hết thảy những chuyện này vẫn luôn cố gắng nhẫn nại vì muốn miễn cưỡng duy trì một gia đình đầy đủ nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi đành phải trốn đi.

"Ca ca của tôi nhất định sẽ tìm tôi mang về. Vì không muốn bị hắn tìm được cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm được nơi ở hay công việc nào cả, mà tiền trên người cũng sắp tiêu hết sạch rồi"

Ca ca?! Một vị huynh trưởng vì để có thể độc chiếm được toàn bộ tài sản phụ thân để lại mà có thể khoanh tay đứng nhìn mẫu thân ngược đãi đệ đệ của mình, như vậy thật sự là đáng giận, khiến người ta chán ghét mà! ( Shoorin: đại ca, trí tưởng tượng của anh cũng phong phú quá đê -_-!)

Thanh niên lộ ra nụ cười xấu hổ.

"Tôi đã vài ngày rồi không có ăn cơm, đêm qua thật sự là đói quá, vốn định vụиɠ ŧяộʍ nhặt quả táo mà bác sĩ rơi trên mặt đất nhưng thật không ngờ lại bị ngài phát hiện....."

Hắn đứng dậy, đem bát đĩa mình đã ăn xong thu dọn sạch sẽ.

"Thực sự xin lỗi đã đem lại cho ngài thêm phiền toái. Tôi thu dọn bàn ăn xong sẽ lập tức rời đi!"

Hài tử thực lễ phép a!

Lạc Tái đã đem việc suýt chút nữa bị bóp chết đêm qua vứt qua sau đầu. Trong lòng gợn lên từng đợt do dự, chỉ cần nghĩ đến việc đuổi thanh niên đã bị mẫu thân ngược đãi, huynh trưởng khi dễ ra ngoài tiếp tục lưu lạc nơi đầu đường xó chợ là phần tiểu lương tâm của cậu lại co thắt lại liên tục, tâm trạng rơi vào trạng thái cực độ bất an!

Không có biện pháp a! Tuy rằng bề ngoài Lạc bác sĩ đeo một đôi mắt kính nhỏ nhìn qua phi thường khôn khéo nhưng trên thực tế lại là một tên nam nhân ngu ngốc hoàn toàn không có cách chống cự lại đôi mắt đáng thương hề hề của tiểu động vật! Mà bóng dáng mất tinh thần của thanh niên lại hoàn toàn tựa như một chú chó bị vứt bỏ lưu lạc nơi ven đường a!!

"Khụ khụ...."

Lạc bác sĩ giả vờ ho hai tiếng làm thanh niên quay đầu lại nhìn chăm chú.

"Cậu có thể lưu lại"

"Bác sĩ?!"

Trên khuôn mặt của thanh niên lộ ra kinh hỉ cùng nụ cười sáng lạng lập tức xuất hiện khiến cho Lạc Tái ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu cầm lấy dao nĩa tiếp tục cắt miếng thịt hun khói mà trên thực tế miếng thịt đó bây giờ cũng chỉ còn mỗi một mảnh nhỏ mà thôi.

"Tôi nói là trước khi miệng vết thương của cậu khôi phục lại, cậu có thể lưu lại nơi này"
« Chương TrướcChương Tiếp »