Chương 65: Nô ɭệ nɠɵạı ŧìиɧ (3)

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Lạc Tái cảm thấy thật may mắn khi không để cho Thrus cùng đi qua đây, nếu không nhất định sẽ được tận mắt chứng kiến miêu quyền (nắm đấm) của miêu quốc vương đại chiến móng vuốt của chó Địa Ngục.

"Như vậy ngài đã hỏi vì sao Jerry lại làm như vậy chưa?"

Quốc vương bệ hạ đắm chìm trong vô tận bi thương "Còn cần phải hỏi sao? Chứng cứ xác thực như vậy rồi...y làm tan nát trái tim của ta. Ta quyết định sẽ ra đi, một lần nữa phiêu bạc giang hồ, à nhầm, phiêu bạc khắp nơi...tìm kiếm cứu thục cho linh hồn mình!"

"..." nói trắng ra thì mày tính đi làm mèo hoang chứ giề?

Tuy rằng mèo Anh quốc lông ngắn có ngoại hình tao nhã, nhưng mèo mắt xanh thuần huyết lại nổi tiếng là có hình thể khổng lồ và khí lực mạnh mẽ. Khung xương tráng kiện và vạm vỡ giúp chúng nó khi đi săn có thể dễ dàng bắt giữ con mồi, mà lớp lông ngắn cũng rất phù hợp sinh tồn trong thời tiết rét lạnh, dù không có người nuôi thì cũng không cần lo lắng chết đói hoặc là chết lạnh.

Thế nhưng...

Cait Sith bệ hạ, lấy thân hình bây giờ của ngài, thì phỏng chừng khi ngài bắt đầu đuổi theo con chuột thì nó cũng đã chạy tới phố bên kia rồi đi?!

"Cayce! Cayce! Cậu ở đâu? Cayce?" bỗng nhiên vang lên tiếng gọi ầm ĩ, sau đó thân ảnh gầy yếu nhỏ bé của Jerry kéo dài dưới ánh đèn đường. Tiếng gọi có chút ách và tiếng bước chân cấp tốc đều biểu hiện nội tâm lo lắng của cậu.

"Meo ~"

Quốc vương bệ hạ vừa nãy còn thề son sắt muốn đi tìm "sự cứu thục cho linh hồn" giờ lại không chút do dự phát ra một tiếng mèo kêu vang dội tuyệt đối không thể coi thường.

"Cayce!" Cậu hướng về phía tiếng mèo kêu chạy tới, rất nhanh đã tìm thấy con mèo đen béo ú đang ngồi ở trên bậc thang cầu trượt, lập tức nhẹ nhàng thở phào chạy qua.

Thấy bác sĩ cũng ở đây, cậu vội vàng chào hỏi Lạc Tái "Buổi tối tốt lành, bác sĩ!"

"Chào Jerry"

Jerry leo lên, vươn tay về phía Cait Sith "Cayce, chúng ta nên về nhà thôi, cá chiên để trên bàn sắp nguội rồi."

Vị quốc vương mấy phút trước còn đang ngâm nga nỗi đau thương của mình và tỏ vẻ nội tâm đã hoàn toàn tuyệt vọng nên muốn ra đi phiêu bạc khắp nơi nay đã hoàn toàn không có lập trường. Giống như bất cứ con mèo nào được gọi về nhà ăn cơm, từ trên đỉnh cầu trượt trực tiếp nhào vào lòng thiếu niên. Cho dù lấy trọng lượng của nó và tốc độ nhảy như vậy có thể sánh với một quả đạn pháo được bắn ra, nhưng làm cho người ta ngạc nhiên là thiếu niên ốm yếu lại có thể dùng đôi tay nhỏ bé của cậu vững vàng tiếp được miêu quốc vương.

Tuy rằng Cait Sith vẫn một bộ biểu tình cao ngạo không thèm để ý tới bất luận kẻ nào, nhưng trong bóng đêm, cái đuôi đen dài của nó lại vung vẩy quấn quanh cánh tay của Jerry. Thiếu niên tựa hồ đã quen với thái độ không thèm để ý bất luận kẻ nào của sủng vật nhà mình, vừa vững vàng ôm lấy nó vừa vuốt ve lớp lông mềm mại. Cậu cũng chú ý tới con mèo vằn hổ giống như kỵ sĩ ngồi ở một bên "Kemissi, mày cũng ở đây sao? Tao vừa thấy bà Lucy đi tìm mày đấy!" hiển nhiên nô ɭệ của quốc vương và chủ nhân của kỵ sĩ là người quen.

"Meo o ~"

Mèo vằn hổ vẫn giống như một pho tượng giờ mới ngẩng đầu nhìn về phía quốc vương của nó, tựa hồ thỉnh cầu sự cho phép.

Cait Sith lười biếng hướng nó "Meo ~" một tiếng, sau đó tiếp tục dựa vào lòng thiếu niên, hưởng thụ thiếu niên vuốt ve, vung vẩy cái đuôi một bộ "trẫm hiện tại thực thích, ngươi thích đi đâu thì đi đi, ban thưởng ngươi tự do!"

Thế là mèo vằn hổ Kemissi đứng lên, linh hoạt nhảy lên tường vây công viên, dùng khả năng cân bằng kinh người đi trên đầu tường nhỏ hẹp, tao nhã nhẹ nhàng bước đi tới một đầu khác, sau đó ở cuối đầu mới nhẹ nhàng nhảy khỏi tường vây rời khỏi công viên.

"Bác sĩ mang chó trong nhà đi tản bộ sao?" thiếu niên nhìn thấy thanh niên bộ dạng bất lương ngồi xổm ở một góc, trong tay còn nắm một sợi xích chó, nhưng ánh đèn trong công viên không đủ sáng để cậu có thể nhìn kĩ được bên kia là hai con hay là ba con chó.

"Khụ khụ, đúng vậy" cũng không thể nói thẳng là bị miêu bệ hạ ở trong lòng cậu kia không có việc gì lại tìm việc mà kêu ra đây làm tư vấn tâm lý, đúng không

Jerry rất tin tưởng Lạc Tái, mà đại khái thì bình thường cũng rất ít người nguyện ý cùng một nhóc con tán gẫu về sủng vật "Thật ngưỡng mộ, bác sĩ có thể đi dạo với sủng vật của mình! Tôi đoán là cún con của bác sĩ nhất định là rất vui vẻ đúng không?"

Như là đáp lại suy đoán của cậu, Tiểu Puppy cúi đầu dưới một bụi cây nhỏ ở bên kia không ngừng biến hóa các góc độ vui vẻ cọ cọ, trông chẳng khác gì một bầy cún con chật chọi chen cùng một chỗ nhếch mông vùi đầu đào đất, cũng đồng thời phát ra mấy tiếng kêu mà dù không hiểu thú ngữ cũng có thể nghe được cảm xúc vui vẻ trong đó.

Jerry nhìn qua có chút phiền muộn "Cayce nhà tôi thật giống như không thích đi dạo với tôi. So với việc tản bộ, tựa hồ nó càng thích ngủ..."

"Meo ~"

Lạc Tái mỉm cười nói cho tiểu "Nô ɭệ" đang bất an "Mèo và chó là hai loài động vật hoàn toàn khác nhau. Mèo không nhất định giống chó thích đi dạo. Nếu nó không thích thì tốt nhất không cần ép nó. Chúng nó trời sinh chính là thợ săn, càng thích một mình ở trong bóng đêm an tĩnh thong thả đi bộ, nhập vào vai thợ săn mà không phải bị chủ nhân dùng xiềng xích và vòng cổ hạn chế dắt đi."

"Meo meo ~"

"Mà việc ngủ nhiều cũng không cần quá lo lắng. Mèo quả thật rất thích ngủ, một ngày ước chừng có thể ngủ khoảng 14 đến 15 tiếng, nhưng chúng nó cũng không có ngủ say như nhân loại, chỉ cần có một chút tiếng động sẽ lập tức tỉnh lại"

"A? Là như vậy sao? Nhưng mỗi lần Cayce ngủ ở trên ghế của tôi đều ngủ say sưa còn lộ ra cái bụng. Dù có nhẹ nhàng đá nó hoặc thậm chí đạp một chút thì nó hoàn toàn không có phản ứng gì, ngủ như là chết rồi vậy..."

"Miêu ô! ~ Meo meo ~ Meo o ~"

[Cái gì?! Ngươi dám mạo phạm trẫm?! Không muốn sống nữa sao? Đúng là tên nô ɭệ phạm thượng!]

"Khụ khụ ~" tố chất chuyên nghiệp suýt chút nữa đã tan vỡ bởi vì biểu hiện mất mặt lừa đảo của miêu quốc vương, bác sĩ Lạc bình tĩnh đẩy đẩy gọng kính "Điều này có nghĩa là Cait Sith rất ỷ lại vào cậu, hơn nữa là tuyệt đối tín nhiệm."

"Thì ra là vậy! Cayce! Tôi cũng rất yêu cậu!"

Jerry cao hứng ôm chặt con mèo trong lòng vừa hôn vừa xoa xoa bộ lông mềm mại của nó. Cait Sith phát ra từng tiếng kêu kéo dài tựa như mất hứng nhưng lại không có bất luận phản kháng nào, hiện ra một bộ thái độ thiếu đánh kiểu "Nể mặt ngươi ta mới cho ngươi xoa đó nhá, nếu không cho ngươi một móng vuốt cho ngươi biết thế nào là lễ độ."

Cứ việc con mèo đen này là quốc vương bệ hạ có được quyền thống trị miêu quốc, nhưng ở trong mắt Lạc Tái bất quá nó cũng chỉ đơn giản là một con mèo Anh quốc lông ngắn bởi vì khuyết thiếu vận động mà mỡ tích trữ thành béo phì mà thôi "Nhưng thể trọng của Cait Sith có chút vượt chỉ tiêu. Tôi đề nghị ngoại trừ tăng thêm lượng hoạt động như ra ngoài đi bộ thì còn phải khống chế ẩm thực nữa."

"Miêu!!!"

"Ý? Như vậy thì bữa tiệc lớn chúc mừng ngày tôi và Cayce gặp nhau không thể tổ chức được nữa sao? Thậm chí tôi còn nhận việc dắt chó đi dạo để kiếm thêm tiền..." Jerry có vẻ khá tiếc nuối, sờ sờ thân hình lắm mỡ. Trên thực thế bởi vì Cait Sith có vẻ quá béo nên cậu cũng không biết mình đang sờ lưng hay là gáy nữa.

"Meo?"

"Nguyên lai đó là việc làm thêm của cậu..."

Jerry đang tập trung lực chú ý nhìn con mèo trong lòng đột nhiên mở to hai mắt nhìn mình nên cũng không chú ý tới câu nói của Lạc Tái có vấn đề gì "Đó là một công việc rất khó! Một ông lão nuôi rất nhiều chó lại bởi vì không cẩn thận trật chân nên ít nhất không thể dắt chó đi dạo trong một tuần. Bởi vậy ông ấy đồng ý trả 3 bảng Anh mỗi lần để tôi mang chúng nó ra bờ sông tản bộ một giờ lúc chạng vạng. Đại khái Cayce sẽ không thích mtrên người tôi có mùi chó, cho nên mỗi lần tôi đều đi WC trong công viên tắm xong rồi mới về nhà"

Lạc Tái nhìn thiếu niên gầy yếu. Đừng tưởng WC ở trong công viên sẽ có nước ấm hay lò sưởi, mà mùa đông mang chó đi dạo ở bên bờ sông cũng là một việc cần thể lực. Nhưng cho dù sinh hoạt của cậu túng quẫn như thế, nhưng con mèo của cậu vẫn có lớp lông bóng mượt, béo như một đống thịt.

Jerry vô cùng áy náy "Thực xin lỗi Cayce, đã lừa cậu!"

"Miêu ô ~"

"Nhưng việc làm thêm đã kết thúc rồi, tôi cũng nhận được tiền thù lao, nhưng đáng tiếc là không thể tổ chực đại tiệc cho cậu. Nhưng tôi vẫn quyết định mua một món quà cho cậu để kỷ niệm ngày chúng ta quen nhau, được không?"

"Meo meo!" đối với việc nô ɭệ không có nɠɵạı ŧìиɧ, thủy chung chỉ yêu một mình nó, quốc vương bệ hạ đương nhiên là long nhan đại duyệt, chân trước đặt lên bờ ngực ốm yếu của cậu "Chϊếp chϊếp chϊếp chϊếp chϊếp" dùng đầu lưỡi liếʍ cái miệng nhỏ nhắn của Jerry giống như đang liếʍ sữa. Đối với phần thường quốc vương ban cho, thiếu niên chỉ cảm thấy môi đều nhanh bị liếʍ phá da.

"Khoan đã, đúng rồi Cayce! Cửa hàng thú cưng lần trước không phải có một chiếc vòng cổ nhỏ rất đẹp sao? Sáng long lanh còn có khắc hoa hồng hoàng gia rất đẹp, chủ cửa hàng còn nói có thể khắc tên, địa chỉ và điện thoại của chủ nhân ở mặt sau, như vậy lần sau cũng không cần lo lắng cậu đi lạc nữa! Thật sự là rất thích hợp với cậu!"

"......"

"Meo!? Meo meo meo ~"

[Thật to gan!! Ngươi cho trẫm là lũ ngu xuẩn đi dạo khắp nơi đến mức ngay cả nhà cũng không biết đường về sao? Còn muốn trẫm đeo cái vòng rẻ tiền ngay cả mạ vàng cũng không phải? Tưởng đều đừng nghĩ!!]

Miêu miêu quyền của Cait Sith bệ hạ công kích Jerry xem ra không hề có chút uy lực nào "Cậu cũng thực thích sao? Thật sự là tốt quá!"

Hiển nhiên dù cho tình cảm giữa mèo và chủ nhân mạnh mẽ như thế nào thì ở phương diện câu thông thủy chung vẫn tồn tại khoảng cách, nói ngắn lại chính là—— không thể lý giải ~

Đúng lúc này, tính nhẫn nại đã đến cực hạn gương mặt thanh niên đã biến thành màu đen đi tới.

Lạc Tái tuy rằng mặc rất dầy, nhưng đôi môi vốn không hồng nhuận ở trong gió lạnh lại càng có xu hướng trở nên tím tái. Sắc mặt của thanh niên càng thêm khó coi "Thời gian nói chuyện phiến đã hết rồi"

"Thật, thật xin lỗi!" thanh niên cao lớn rất có lực uy hϊếp, hơn nữa loại thái độ ác liệt này giống như một hung khuyển đang khi dễ bé sóc con, khiến thiếu niên cảm thấy hoảng sợ.

"Meo ~" con mèo ghé vào trong lòng thiếu niên đột nhiên phát ra một tiếng kêu dài trầm thấp bén nhọn, hai lỗ tai cụp xuống, đoàn thịt ép xuống mà khiến cho đôi mắt to tròn của nó trở nên bán mị, ánh mắt bắn ra một loại uy hϊếp và nguy hiểm.

Mà ở trong các bụi cỏ trong công viên an tĩnh tối tăm, từng đôi mắt vàng óng ánh, xanh lục, xanh lam lóe ra, xuất hiện tựa như u linh. Không ai biết chúng nó xuất hiện từ khi nào, nhưng hiển nhiên chỉ cần vị Địa Ngục khuyển tiên sinh dám nói năng lỗ mãng thêm câu nào nữa, thì tiếp theo tuyệt đối sẽ có hơn trăm con mèo từ bốn phương tám hướng nhảy ra, ở trên người hắn lưu lại vết mèo cào dù không thể gϊếŧ chết người cũng tuyệt đối khiến người mất mặt mà chết.

"Chúng ta cũng nên về nhà thôi, Cayce! Tạm biệt bác sĩ!" Jerry cũng không chú ý tới những điều này, chỉ toàn tâm toàn ý ôm miêu quốc vương vui vẻ nói lời từ biệt với bác sĩ, bước trên đường về nhà.

Lạc Tái mỉm cười nhìn bóng dáng thiếu niên ôm quốc vương bệ hạ rời đi.

Biết rõ đối phương không thể hiểu cũng không thể trả lời nhưng vẫn vô cùng cao hứng cùng con mèo ở trong lòng nói chuyện phiếm. Thiếu niên thì thầm nói chút việc đơn thuần lại nhàm chán như ông chủ chỗ làm thêm trừ 2 bảng anh tiền công của cậu bởi vì cậu đi toilet nhiều hơn một lần, hay khi mua cá về chiên được chủ cửa hàng tặng cho ruột cá v v... Mà quốc vương bệ hạ đối mấy việc nhàm chán này cũng không có nửa điểm oán giận, vẫn nằm bẹp trong lòng cậu, nhu thuận như một con mèo bình thường.

Cũng hạnh phúc như một con mèo bình thường.