Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Khó được có dịp ra ngoài đi dạo, Tiểu Puppy vừa chạy vừa nhảy, ngửi ngửi bên trái một chút lại ngửi ngửi bên phải một chút. Mặc dù có ba cái hạng quyển cột nó, nhưng cái kiểu phấn khích ngã trái ngã phải này của nó vẫn khiến cho Lạc Tái cảm thấy rất áy náy.
Chó Labrador là một loài chó vô cùng hoạt bát. Chúng cần lượng vận động lớn để cam đoan có thể trưởng thành bình thường, cũng bởi vậy mỗi ngày đều phải tiến hành rèn luyện mới có thể thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng của chúng. Tuy Puppy ở nhà thực hoạt bát, nhưng cũng vẫn khuyết thiếu không gian có thể cho nó tự do bôn chạy.
Sống ở đây chỉ có đêm hôm khuya khoắt như thế này mới có thể cho nó đi ra ngoài chạy bộ. Điều này rất bất lợi cho quá trình trưởng thành của Puppy.
Nhưng bác sĩ Lạc mải mê tự trách mà hoàn toàn quên rằng, con cún Labrador này dù có khỏe mạnh trưởng thành cỡ nào đi chăng nữa thì cũng là con cún mười năm không dài ra được một mẩu thịt nào.
Mèo vằn hổ Kemissi bước từng bước mạnh mẽ, ưỡn ngực ngẩng đầu thoải mái bước đi dưới ánh đèn đường trong đêm tối. Thỉnh thoảng sẽ thấy được vài con mèo từ trên bờ tường nhảy xuống, đứng ở ven đường hướng nó khom người cúi đầu, rõ ràng là kiểu bình dân nhìn thấy kỵ sĩ quý tộc.
Cuối cùng, nó rẽ vào một công viên nhỏ.
Đây là một công viên nhỏ kiến tạo cho trẻ con ở quanh đây có chỗ vui chơi, có xích đu, cầu trượt cùng thú nhún. Nhưng vì đây là thành cổ nên trẻ con ở phụ cận cũng không nhiều lắm. Mà những đứa bé kia lại càng thích chơi Ipad hơn là ngồi ở dưới đất vọc bùn. Vì vậy nơi đây thành nơi nghỉ chân cho những người nhàn tản không có việc gì.
Trước khi tiến vào công viên, mèo vằn hổ dừng bước, quay đầu hướng thanh niên đi bên người Lạc Tái và cún con ba đầu Labrador kêu hai tiếng.
Hiển nhiên, địa bàn của quốc vương mèo cũng không hoan nghênh chó đi vào.
Lạc Tái hiểu được ý tứ của nó, thế là quay đầu đem Puppy giao cho Thrus "Hai người ở đây chờ tôi một chút có được không?"
"Tại sao?" thanh niên tựa hồ thực không muốn rời khỏi cậu.
Tuy rằng Thrus không nói nhiều, nhưng Lạc Tái có thể cảm nhận được hắn rất để ý sự kiện "bắt cóc" lần trước. Gần đây hắn dính ở bên người cậu quả thực là một tấc cũng không rời.
Thế là Lạc Tái rất kiên nhẫn mà chỉ vào công viên nhỏ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy từ đầu đến cúi "Tôi sẽ không đi quá xa, chỉ ở trong phạm vi mà cậu có thể nhìn thấy, được chứ?"
Thrus do dự một chút, gật đầu "Ừ."
Lạc Tái theo mèo vằn hổ đi vào công viên.
Công viên quả thật rất nhỏ. Chính giữa có một cầu trượt rất cao, trên đỉnh có một con mèo đen ngồi đưa lưng về phía bọn họ, ngửa đầu nhìn trăng tròn, cái đuôi không ngừng vung vẩy. Ánh đèn mờ nhạt kéo dài bóng dáng của nó khiến cho cả người nó đều toát ra một loại ý thơ u buồn.
Đương nhiên, nếu con mèo Anh Quốc lông ngắn kia không béo tới mức ngay cả cổ cũng nhìn không thấy, cả người đều có xu hướng phát triển thành một quả cầu thịt thì hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Mèo vằn hổ ý bảo cậu đứng lại, sau đó mới nhảy lêи đỉиɦ cầu trượt, cơ thể cường kiện cùng tứ chi linh hoạt giúp cho nó nhẹ nhàng thuận theo góc độ mà đối với nhân loại thì có chút lao lực leo dần lêи đỉиɦ, tiến tới gần quốc vương bệ hạ của nó.
"Meo ~"
"Tốt lắm, Kemissi. Ngươi làm rất tốt."
Mèo đen béo ú cũng không quay đầu lại, mà mèo vằn hổ sau khi nhận được khen ngợi liền nhảy xuống dưới, tựa như một vị kỵ sĩ thủ hộ vương giả của mình, uy phong lẫm lẫm ngồi ở dưới khung cầu trượt.
"Bác sĩ, chúng ta lại gặp nhau"
Giọng quý tộc Anh thực tiêu chuẩn.
Lạc Tái gật đầu "Đúng vậy, Cait Sith bệ hạ" Đúng vậy, vị này chính là quốc vương mèo trong truyền thuyết, thống trị toàn bộ England, Ireland và Scotland – Cait Sith, hiện đang dùng tên "Cayce"
Cait Sith bệ hạ thoáng xoay cổ......ờ, thoạt nhìn có vẻ miễn cưỡng chút, nhưng tốt xấu vẫn có thể dùng khóe mắt với tròng mắt màu xanh ngọc liếc nhìn vị khách đang đứng ở phía sau. Hiển nhiên mùi vị trên người Lạc Tái khiến nó không vui "Bác sĩ, khẩu vị của anh càng ngày càng kỳ quái."
Đây cũng không phải là vấn đều khẩu vị của cậu được không hả? Nếu có thể ai lại vui vẻ khi nhặt được một con chó hai đầu ở ven đường, rồi mấy hôm sau lại ôm được một con cún ba đầu bị vứt bỏ ngay trước cửa nhà chứ hả?
"Xin hỏi bệ hạ tìm tôi có việc gì sao?"
"....."
Mèo béo vung vẩy cái đuôi hơi dừng một chút "Aizz...."
Tiếng thở dài thương xuân buồn thu kia toát ra sự bất đắc dĩ cùng cô độc của một vị vương giả đứng ở địa vị cao, nhưng Lạc Tái chỉ cảm thấy gió đêm nay có chút lạnh, da gà đều nổi lên không ít.
"Chuyện có liên quan đến Jerry sao?"
Tuy hỏi như thế, nhưng kỳ thật Lạc Tái đã khẳng định trăm phần trăm việc này có liên quan đến cậu thiếu niên gầy yếu kia.
Cait Sith bệ hạ ngẩng đầu lên, tuy không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt, nhưng từ bóng dáng lại toát ra một loại cô đơn không gì tả được.
"Bác sĩ, anh biết không? Ta đối với người nô ɭệ này khoan hồng độ lượng vượt qua tất cả những người trước. Tuy rằng món đồ chơi y mua cho ta vẫn nhàm chán đến khiến cho người ta phát điên như cũ, nhưng ta vẫn vô cùng nhẫn nại cùng y chơi đùa."
Không thích mày tuyệt đối sẽ không chơi.....mà lấy sự yêu thích của thiếu niên kia đối với Cait Sith bệ hạ thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện dùng mấy quả bóng tennis cũ hoặc gấu bông mà hàng xóm vứt bỏ để lấy ra đối phó. Nhóc đó khẳng định là sẽ đến cửa hàng thú cưng phí tiền mua mấy món đồ chơi như chuột nhỏ đáng yêu hoặc đồ mài móng đi?
"Y muốn ta đi dạo cùng y sau mỗi bữa cơm chiều, mặc kệ có bao nhiêu không muốn thì ta vẫn cố gắng vui vẻ cùng y đi hết cả con đường."
Nhìn xem thân hình của Cait Sith bệ hạ thì hiển nhiên Jerry đã thực nghiêm túc làm theo lời dặn của bác sĩ. Dành thời gian cùng mày đi dạo để làm vận động giảm béo được không hả?! Nhưng tới hiện tại hiệu quả không có bao nhiêu, chắc chắn là do lượng vận động còn không đủ!
"Thậm chí chịu đựng da thịt đau đớn khi bị kim đâm vào trên người, ta vẫn không buông tha cho đoạn cảm tình này."
Đừng nói như là bị khảo vấn bằng hình cụ đáng sợ Trinh nữ sắt (Iron Maiden), bất quá là lần trước Jerry ôm nó tới chỗ cậu tiêm phòng bệnh cho mèo một lần thôi mà!!
Nhưng bệ hạ Cait Sith cao quý hoàn toàn không chút để ý tới nội tâm của một nhân loại hèn mọn nào đó đang không ngừng lật bàn, nó vẫn đắm chìm trong việc kể lể hoàn cảnh của mình khiến người ta phải đồng tình. "Sau khi ta đã bỏ đi tôn quý của mình, cho y một tình yêu sâu sắc như vậy. Y thế nhưng......y thế nhưng......nɠɵạı ŧìиɧ!!"
".....Nɠɵạı ŧìиɧ?!"
Lạc Tái sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu được.
Dù sao đến tuổi này của Jerry, có một cô bạn gái đáng yêu cũng là việc thực bình thường. Nhưng đối với sủng vật thì tiếp nhận một người xa lạ cũng không phải là một việc dễ dàng. Như thế thì thái độ của Cait Sith bệ hạ cũng có thể hiểu được.
"Hơn nữa đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ còn không chỉ một cái!!"
Không, không chỉ một cái?
Lạc Tái nuốt khẩu nước miếng, nhớ tới khuôn mặt ngốc ngốc, thường xuyên lộ ra nụ cười ngượng ngùng của Tiểu Jerry, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tàn nhang. Nếu nói là đáng yêu thì còn được, nhưng đẹp trai tới mức một hơi "nɠɵạı ŧìиɧ" với vài cô bé thì hình như có hơi...
"Ngài.....chắc chứ, bệ hạ?"
Mèo Cait Sith "Xoẹt" một phát xoay người lại, thân thể mập mạp cư nhiên lại linh hoạt tới mức tạo ra cảm giác như "dịch chuyển tức thời". Nó trợn tròn đôi mắt một bộ lòng đầy căm phẫn nói: "Đương nhiên là chắc rồi! Ngay từ đầu chỉ có một sợi lông, đúng, một sợi lông! Dính ở trên quần áo của y, ta vốn nghĩ đến chỉ là vô tình cọ vào. Nhưng ngày hôm sau lại xuất hiện sợi lông thứ hai!! Đã thế còn là màu khác nữa chứ!!"
"......"
"Y tưởng ta không biết sao? Y cho rằng ta là ai hả? Ta đường đường là quốc vương của England!! Dù y đã cố ý tắm rửa sạch sẽ mới trở lại bên cạnh ta, nhưng cũng vô pháp che dấu được sự thật chân tướng. Ta dễ dàng ngửi được cái mùi kiêu ngạo đến mức căn bản chính là đang thị uy với ta!!"
"......"
"Thậm chí thần dân của ta còn tận mắt nhìn thấy y mang theo lũ đáng giận kia đi dạo ở bờ sông nữa. Đây quả thực chính là công nhiên khıêυ khí©h uy nghiêm của ta, khiến cho ta mất hết mặt mũi!!"
"......Khụ khụ" càng nghe càng không thích hợp, Lạc Tái nhịn không được đánh gãy quốc vương mèo đang phát tiết lửa giận "Cái kia......xin hỏi ngài nói Jerry nɠɵạı ŧìиɧ với chủng loài nào?"
Quốc vương bệ hạ tôn quý bố thí cho cậu một ánh mắt "ngu ngốc."
"Còn có thể là cái gì, đương nhiên là chó rồi!" nó phẫn nộ run rẩy thân hình béo lùn chắc nịch của mình "Đã có một vị chủ nhân cao quý, tao nhã, rụt rè như ta rồi, cư nhiên còn dám lén lút sau lưng ta đi hẹn hò với cái đám chó không biết xấu hổ, chỉ cần được nhân loại sờ một chút liền rung đùi đắc ý, thật sự là khiến cho người ta khó có thể tin được!"