Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Dựa vào! Có thể đừng đuổi theo một mình ta như vậy được không hả!
Không phải nói tốc độ hành động của zombie chỉ có 1 km thôi sao?
Vậy bây giờ cái đám zombie huyết nhục mơ hồ thê thảm te tua ở phía sau đang dùng loại tốc độ của tuyển thủ chạy 100 m kia là chuyện gì xảy ra vậy hả!
Đây nhất định là ác mộng!
Không sai, cậu khẳng định đang mơ thấy ác mộng!
Thứ nhất, yết hầu tựa như bị thứ gì đó lấp đầy, hoàn toàn không thể kêu nổi một câu "Cứu mạng"
Thứ hai, muốn chạy trốn lại giống như không thể chạy nổi. Hai cái đùi tựa như đeo theo bao tải nặng gần chết.
Thứ ba, ngực rất nặng, hít thở rất khó khăn. Cảm giác hít thở không thông giống như sắp tử ẻo vậy. (-_-!!)
Đây rõ ràng là những dấu hiệu mơ thấy ác mộng mà.
Từ đấy có thể thấy tuyệt đối là do tư thế ngủ của cậu không đúng, mà cũng có thể là con chó nào đó không cam lòng ngủ ở ghế sô pha mà nửa đêm lặng lẽ leo lên giường đè lên ngực cậu khiến cho hoạt động của trái tim bị trở ngại, gây ra khó thở. Mà sự kí©h thí©ɧ từ ngoại cảnh này sẽ truyền đến vỏ đại não, dẫn đến phản ứng được gọi là mơ thấy ác mộng.
Tốt lắm, nếu đã biết đây là một cơn ác mộng. Vậy gạt người nhanh nhanh lên tỉnh dậy đi chứ!! ≧﹏≦
"Bác sĩ? Anh còn chưa rời giường sao?"
Lạc Tái "Tạch ~" một cái ngồi dậy, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt.
A ~ cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Cơn ác mộng kia cũng thật sống động, cậu đã tỉnh dậy rồi mà ký ức hãy còn mới mẻ.
Nhưng là tại sao cậu lại bị một đống lớn zombie truy đuổi mà bản thân cũng chỉ có thể cố lết thân già bỏ chạy chứ?! Tại sao không phải là có cả đám zombie đuổi ở phía sau nhưng cậu lâm nguy không sợ hãi, lại chạy nhảy lại tung tăng. Dựa vào đám dây điện chăng khắp nơi chơi trò "Heo ngốc đu dây" bay xuyên qua những tòa nhà cao tầng của thành phố, dùng súng thì như hack chế độ vô hạn nạp đạn, bắn mãi không hết.......hay ít nhất cũng phải có khả năng cùng zombie vật lộn chứ.....
Được rồi, cậu thừa nhận mệnh mình chỉ là mệnh làm phối hợp diễn thôi ╮(╯_╰)╭
"Bác sĩ? Anh có sao không?" một bàn tay còn mang theo mùi chanh thơm ngát đặt lên trán cậu, lau đi mồ hôi. Thanh niên ngồi ở bên giường vẻ mặt lo lắng nhìn cậu "Tôi nhớ rõ hôm nay có một buổi hẹn trước, nhưng sắp đến giờ rồi mà mãi không thấy bác sĩ rời giường. Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hương vị mát mẻ đủ để cho tinh thần rung lên. Cứ việc mộng cảnh đáng sợ thực sự khiến cho người ta không thể nào cao hứng nổi, nhưng ánh mắt quan tâm tươi đẹp tựa như ánh mặt trời của thanh niên lại trong nháy mắt xua đuổi đi màu sắc tối tăm.
"Không có việc gì, chỉ là mơ thấy một cơn ác mộng mà thôi"
"Ác mộng?" Or mỉm cười nắm lấy tay bác sĩ "Bác sĩ mau rời giường thôi! Tôi vừa làm xong nước mật và bánh chanh tháp, bác sĩ thích không?"
"Ọt ~ọt ~ọt.." mỹ thực dụ hoặc thành công khiến cho vị tràng gia tốc mấp máy, Lạc Tái rất nhanh liền đem cơn ác mộng không đáng rối rắm kia ném ra tận Thái Bình Dương, nhanh chóng vọt đi xuống cọ rửa sửa sang bản thân.
Or mỉm cười đứng dậy, nhưng cũng không có lập tức cùng đi ra ngoài, mà cầm lấy cái gối bị mồ hôi tẩm hơi hơi ẩm ướt đưa lên mũi ngửi. Sau đó lại vùi đầu vào chăn đệm hít vài cái...
Cứ việc hành vi này thoạt nhìn có chút biếи ŧɦái, (lynz: =_=|||có chút?) nhưng vì khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của hắn khiến cho hành động này không có chút nào là không ổn.
Cuối cùng hắn vô cùng bình tĩnh lấy áo gối và vỏ chăn ra, ôm chăn và đệm dùng sức đập vài cái rồi đặt ở vị trí thông gió thông khí. Sau đó, ôm lấy vỏ gối và vỏ chăn rời khỏi phòng, tiện thể đá chân đóng cửa lại.
Sau khi hắn đem quần áo bỏ vào trong máy giặt đặt tốt chế độ giặt xong, thì ở trên bàn cơm Lạc Tái đã uống xong một bát lớn mật thủy và ăn xong chanh tháp, nháy mắt tại chỗ mãn huyết sống lại...
Or từ trong phòng bếp đi ra, cầm trong tay một hộp cơm nhỏ hình chữ nhật "Bác sĩ, hôm nay anh phải đi chỗ có vẻ rất xa. Tôi sợ ngài không kịp về ăn cơm trưa nên đã sớm chuẩn bị chút sandwich cho anh"
Thật sự là quá tri kỷ! Mấy con chó giúp chủ nhân lấy dép lê hoặc báo chí so với hắn thì thật sự là không đáng nói tới!
Lạc bác sĩ hiển nhiên lại phát tác chứng bệnh của ngốc chủ nhân "Chỉ có cẩu cẩu nhà mình mới là tuyệt nhất", hoàn toàn quên mất con chó Doberman nhà cậu chính là chó hai đầu – đặc sắc của địa ngục.
Đối với chó ngoan, nên có thưởng!
Thế là Lạc Tái tâm tình tốt đề nghị "Hôm nay tôi muốn đi một mã tràng (nơi nuôi ngựa) tư nhân. Nghe nói ngựa đua được nơi đó huấn luyện ra đều có thể đạt được thành tựu xuất sắc trong các trận đấu đẳng cấp. Cậu có muốn cùng đi xem hay không?"
Nhưng Or cũng không có lập tức đồng ý. Cứ việc hắn đối với việc được cho phép đi ra ngoài cảm thấy rất cao hứng, nhưng đồng thời lại có vẻ rất do dự.
Không cần hắn giải thích Lạc Tái liền đoán được nguyên nhân "Thrus dạo gần đây cũng không gây chuyện, cậu không thấy cậu ấy cùng với thùy nhĩ thỏ gửi nuôi ở chung rất tốt sao?"
Đang rót chút mật thủy cho bác sĩ, Or nghe vậy khóe miệng nhịn không được co rút một chút. Lời này cậu nói cũng không sai, Thrus chẳng những không đem con thỏ chết bằm kia ăn luôn như hắn mong muốn, mà tựa hồ còn bị con thỏ kia thông đồng. Không nói đến việc hầu hạ nó cả buổi, lúc hắn tỉnh ngủ cư nhiên phát hiện con thỏ kia đang ngủ ở trên bụng bọn họ!! Nói ra cũng quá dọa người đi...
Đến cuối cùng khi cửu vĩ hồ ly tới đón thùy nhĩ thỏ, con thỏ tính tình quật cường kia thế nhưng đối với Thrus lưu luyến không rời. Thật sự là đem vị hồ ly tiên sinh kia tức giận đến mức cắn răng không thèm để ý đến hắn nữa.
"Nếu bác sĩ đã quyết định như thế, vậy đương nhiên không có vấn đề. Như vậy để tôi đi chuẩn bị thêm đồ ăn và bia, chờ sau khi làm xong việc, tìm nơi nào an tĩnh cùng nhau ăn trưa, được không?"
"Đương nhiên là được!"
Bởi vì lộ trình xa xôi, đối phương cũng tỏ vẻ nguyện ý trả tiền tàu xe qua lại nên Lạc Tái và Or lựa chọn đi xe taxi đến điểm hẹn. Khi hai người đến mã tràng tư nhân. Lạc Tái không khỏi hơi hơi lộ ra thần sắc giật mình
Tuy rằng nói mã tràng tư nhân là do tư nhân kiến tạo nên, cũng không thể có diện tích lớn giống như câu lạc bộ hoặc là tràng đua ngựa để dưỡng ngựa đua. Mà đương nhiên nó càng không thể khoa trương giống như chuồng ngựa kiểu Gothic của bán nhân mã tiên sinh nào đó được, nhưng mã tràng trước mặt này có chút đơn sơ ngoài ý muốn.
Lạc Tái chào hỏi nhân viên trông cửa. Bảo vệ đánh giá Lạc Tái liếc mắt một cái, thấy là hai thanh niên trẻ tuổi, sau khi biết người châu Á Lạc Tái cũng không phải trợ lý mà là bác sĩ thú y thì tức giận nói "Không phải hẹn lúc 9 giờ sao? Hiện tại đã là mấy giờ rồi? Nhanh lên nhanh lên, Kha Đốn tiên sinh đang ở bên trong chờ anh đấy, mau đi theo tôi!"
Nhìn nhìn đồng hồ, kỳ thật cũng chỉ muộn 5 phút mà thôi. Nhưng quả thật là cậu trễ giờ, nên Lạc Tái cũng không giải thích gì thêm, chỉ yên lặng đi theo phía sau bảo vệ đi vào bên trong.
Còn chưa đi được hai bước thì thanh niên ở phía sau đột nhiên nắm lấy thắt lưng đem cả người cậu kéo trở về. Thân thể đơn bạc đánh vào bờ ngực rắn chắc thật đúng là đau. Mà lúc này một chiếc xe tải lớn chở đầy cỏ gào thét chạy qua sát vị trí của hai người. Bởi vì con đường rất nhỏ hẹp nên xe tải muốn đi qua sẽ rất dễ va chạm vào người, nếu không phải Or phản ứng nhanh thì Lạc Tái suýt chút nữa đã bị chiếc xa tải kia quẹt té ngã rồi.
"Sao anh có thể không cẩn thận như vậy hả?" Bảo vệ hoàn toàn không cảm thấy bọn họ có lỗi mà ngược lại rất khinh thường Lạc Tái chân tay vụng về "Mau lên! Mau theo kịp! Thật là, Kha Đốn tiên sinh chờ lâu nhất định sẽ tức giận"
Đối với thái độ ác liệt của hắn, Or nhíu mày, khóe miệng hơi chút liệt liệt, thấp trầm thở ra một tiếng cùng loại yết hầu của dã thú phát ra tiếng gầm. Nhưng hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nên hắn ẩn nhẫn giấu đi tức giận. Cúi đầu, đỡ lấy Lạc Tái, sau đó để sát bên tai bác sĩ nhỏ giọng hỏi "Bác sĩ, chân có bị trật không?"
"Không, không sao. Cám ơn cậu" một thân một mình học ở nước ngoài, Lạc Tái cũng không ít lần bị lạnh nhạt. Loại kinh nghiệm này nhiều đếm không hết, nếu thật sự đi so đo thì tuyệt đối là hành động vô dụng lãng phí tinh lực.
Hai người theo bảo vệ tiến vào một mã phòng hôn ám, không khí lưu thông rất kém cỏi, có chút oi nồng. Phân và nướ© ŧıểυ tương đương gay mũi, chuồng vô cùng nhỏ hẹp. Mà ngựa ở nơi này có vẻ rất chật chội, hơn nữa cơ hồ đều không có chút tinh thần nào.
Bên trong đứng một vị nam nhân mập mạp mặc một bộ lễ phục, tóc được chải chuốt lóe sáng. Có lẻ bởi vì không biết tiết chế trong việc ăn uống nhưng lại khuyết thiếu vận động bình thường khiến cho hắn nhìn qua có chút béo phì, khuôn mặt béo đến mức có chút chảy xệ xuống. Một tay của hắn cầm khăn che mũi, mà một tay khác lại cầm một điếu xì gà Cuba. Mà cả 10 ngón tay thô to đều đeo nhẫn kim cương hoàng kim bảo thạch linh tinh mấy loại. * khoe của~ing * (← ←)
Hắn đang chỉ trỏ huấn thị mấy nhân viên nuôi dưỡng ở đối diện. Mấy người kia tựa như nông nô bị chủ nô áp bách cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám biện bạch.
Bảo vệ một bộ lấy lòng biểu tình, chạy chậm qua báo cáo với nam nhân kia, thuận tiện vươn tay chỉ về phía Lạc Tái.
Người nọ gật gật đầu, giống như một vị quốc vương vẫy lui mấy nhân viên nuôi dưỡng. Ha ha cười đi tới "Ha ha ha, vị này chính là bác sĩ Lạc đúng không? Tôi chính là Kha Đốn, Kha Đốn. Kim. Tôi đoán chắc là ngươi thường xuyên thấy tôi xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế đúng không, ha ha ha..." ( Tiểu Lạc: (⊙o⊙))
Thật có lỗi, là một công dân bình thường, ta cũng chỉ thích xem mấy loại tạp chí bát quái, báo chí giải trí và tiểu thuyết thông tục mà thôi.
Đối với loại người giàu ( mới nổi o(︶︿︶)o) mặt ngoài tỏ vẻ nhiệt tình nhưng nội tâm lại cao cao tại thượng này Lạc Tái luôn luôn vô cùng dị ứng. Đẩy đẩy mắt kính, hàn quang chợt lóe mà qua, che đi cảm xúc ở trong mắt "Xin chào, Kha Đốn tiên sinh. Trợ lý của ngài nói ở trong điện thoại rằng mục trường có một con ngựa bị bệnh, có thể cho toi hỏi một chút nó là con nào được không?"
Tác giả: Mọi người chẳng lẽ không cảm thấy Lạc bác sĩ một bên bình tĩnh phán đoán chính mình đang gặp ác mộng, một bên lại phun tào, lại không tỉnh dậy được là thật manh sao?......hắn mới là nam chính á....Gạt người, nổi bậc của hắn bị cướp sạch được không....... đại khái là, cả thiên văn tối gạt người chính là chỗ này.......nhân vật ( chính) trong suốt Lạc bác sĩ......mị ha ha ha *▽*