Là chì kẻ mày!
Đầu óc ta trống rỗng, một lúc sau mới nhận ra rằng ta và Tiểu Đào chắc hẳn đã vội vã bước đi, đánh rơi cây chì kẻ mày lại.
Cái này nếu như bị người khác nhặt nó lên thì phiền phức rồi, nhưng giờ nó đã nằm trong tay chàng ấy.
Chẳng lẽ Giang Vũ Linh bị chàng ấy dời đến cạnh cái hồ nhỏ kia sao? Chàng ấy giúp ta nhặt những thứ ta đánh rơi lại, còn giúp ta xử lý Giang Vũ Linh, đây là muốn giúp ta che đậy tất cả những chuyện này sao?
Ta sửng sốt ngước lên, bắt gặp ánh mắt gi/ận d/ữ của chàng ấy.
“Giang Phi Bạch, nàng còn muốn giả vờ sao?”
Chàng ấy nói thẳng ra.
Cổ họng ta nghẹn đắng, không biết phải nói gì rồi khuỵu gối xuống.
Chàng ấy gi/ận tới cười lên: “Nàng quỳ làm gì chứ?”
Ta cúi đầu không nói gì, ta cũng không biết phải làm gì, nhưng chàng ấy đã t/ức gi/ận rồi, quỳ xuống trước là đúng rồi.
“Đứng lên đi.”
Ta không đứng lền, ngước mắt nhìn chàng ấy và hỏi: “Nói như vậy, hoàng thượng luôn biết thϊếp là ai. Vậy tại sao người vẫn luôn không vạch trần thϊếp.”
Vẻ mặt chàng ấy lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nàng nói xem? Nàng nói tại sao trẫm ngay từ đầu đã biết thân phận của nàng, còn phải cùng nàng tiếp tục diễn kịch?”
Tại sao chàng ấy lại hỏi ta chứ.
May là ta sớm đã cảm nhận được, chàng ấy chắc là đã biết thân phận thật của ta, cũng đã phân tích nguyên nhân bên trong sự việc rồi. Chắc là phân tích không sai đâu nhỉ?
Ta do dự một lúc rồi thận trọng trả lời: “Bởi vì người cần thϊếp?”
“Cần cái gì của nàng chứ?”
Chàng ấy đứng thẳng lên, nhìn trông có chút thô tục, thế là ta duỗi eo, quỳ thẳng lên và bày tỏ suy nghĩ của mình: “Người cần thϊếp giúp người thay thế Giang Vũ Linh.”
“Trẫm tại sao lại cần nàng thay thế nàng ta?”
Nói đến đây, lông mày chàng ấy hơi nhíu lại. Tại sao lại cau mày chứ, không đúng sao? Rõ ràng ta đã phân tích rất tốt rồi.
Ta mạnh dạn nói tiếp
“Bởi vì Giang Vũ Linh là người của Giang gia và Thái hậu, quyền lực của bọn họ quá mạnh mẽ, đối với người là một mối đe dọa, cho nên sự tồn tại của Giang Vũ Linh đối với người không có lợi.”
“Thϊếp mặc dù là người của Giang gia, nhưng cũng chỉ là một đứa con của vợ lẽ, bị coi như nô tỳ, thϊếp đối với bọn họ không có tình cảm gì cả, sẽ không giúp bọn họ, càng sẽ không vì bọn họ mà làm ra bất cứ điều gì bất lợi với người.”
“Vì thế người cần thϊếp thay thế nàng ta, không chỉ có thể loại bỏ cái gai đ/âm vào trong tim người, mà còn treo trên đầu bọn họ một con d/ao, giúp người kiềm chế bọn họ lại…”
Sắc mặt chàng ấy có chút tối sầm
Lại có chỗ nào không đúng nữa sao? Giọng nói của ta không khỏi trở nên yếu ớt hơn một chút.
“Cho nên ngươi tiếp tục cùng thϊếp diễn kịch, nhìn thϊếp từng bước từng bước một mà hành động, thậm chí lần hội săn mùa thu này còn cố ý đưa thϊếp đi theo ra ngoài, cho thϊếp một cơ hội…”