Chương 25

Lúc các thị vệ tìm thấy Giang Vũ Linh là lúc hoàng hôn, trời nhá nhem tối. Nàng ta đang nằm cạnh một con sông nhỏ, xung quanh có nhiều con r/ắn đ/ộc.

Ta và Tiểu Đào đang giả vờ nướng một con thỏ, khi nàng ta được kéo về, ta và Tiểu Đào đều sửng sốt.

Chúng ta không có di chuyển vị trí của Giang Vũ Linh, là ai đã di chuyển vị trí của nàng ta tới cạnh mương chứ? Chẳng lẽ có ai đó đã nhìn thấy tất cả mọi việc?

Tóc gáy ta đã dựng đứng lên, ta cảnh giác, nhưng không ai vạch trần chúng ta cả, cũng không ai tỏ ra đáng nghi hết.

Đám người xung quanh đều nói Giang Vũ Linh là bị r/ắn đ/ộc cắn nên mới biến thành như vậy?

Làm sao có thể trùng hợp như vậy? Những lời trình bày mà ta đã chuẩn bị trước đó, một từ cũng dùng không tới.

Ta lo lắng không thôi, nhưng vẫn phải giả vờ lao vào người nàng ta mà khóc lên: “Phi Bạch! Muội làm sao vậy!”

Có người xô đám người đang vây quanh, xông vào bên trong, vội vàng nói: “Phi Bạch! Phi Bạch, nàng làm sao vậy!”

Đó là Cửu Vương gia.

Hắn vừa vội vàng vừa sợ hãi, vội chạy tới, nhưng vừa nhìn thấy ta hắn liền do dự một lúc.

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, tuy đã trông giống tới mười phần nhưng ta đã biết hắn nhiều năm, lại là người tương tư trong mộng, quá quen thuộc rồi, hắn không thể không cảm nhận được.

Hắn nhìn Giang Vũ Linh hôn mê không tỉnh lại càng s/ợ h/ãi hơn.

Như đã xác định được điều gì đó, hắn đột nhiên ngồi bệt xuống đất, không nói nên lời.

“Tiểu Cửu.”

Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của hoàng thượng, chàng ấy tựa hồ như không nhìn thấy người nằm trên mặt đất, bình tĩnh hỏi: “Đệ săn được hươu trắng rồi, đệ muốn trẫm ban thưởng gì?”

Cửu Vương gia hình như không nghe được gì hết, thế là hoàng thượng lại gọi hắn lần nữa.

Sau đó hắn miễn cưỡng qu/ỳ xuống lạy như thể đã cạn kiệt sức lực: “Thần đệ không cần ban thưởng gì hết, chỉ cầu quốc thái dân an, hoàng thượng hồng phúc thịnh vượng”.

“Tiểu Cửu hiểu chuyện rồi, nhưng đáng thưởng vẫn nên được thưởng. Vậy tạm thời giữ lại, sau này rồi nói. Đệ đứng dậy trước đi.”

Hoàng thượng đỡ hắn một lát, lúc này mới xua tay nói: “Bế nàng ta vào trong, để ngự y đi cùng xem xem.”

Mấy thị vệ tập trung chạy tới, mang Giang Vũ Linh đi.

Ta lau nước mắt, đứng dậy, nhìn vào mắt hoàng thượng và giật mình.

Dường như trong mắt chàng ấy có mấy phần t/ức gi/ận.

“Giang Quý Nhân, đừng khóc nữa, nàng đi theo trẫm.”

Sau đó, chàng ấy không đợi ta mà bỏ đi, người chàng ấy cao, chân dài nên ta phải chạy nước kiệu mới theo kịp.

Vừa bước vào phòng, chàng ấy đã đóng sầm cửa lại, toàn thân toả ra một sức ép có phần gi/ận d/ữ, ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn.

“Có bị th/ương không?”

“Không, không có, thần thϊếp làm sao mà lại bị th/ương được chứ?”

Chàng ấy quay lại, nhìn ta, vẻ mặt có mấy phần chèn ép: “Trẫm đã từng nhắc nhở nàng vô số lần rồi, nàng muốn làm gì thì cứ nói với trẫm. Tại sao lại giấu trẫm? Tại sao nàng lại tự mình làm một việc mạo hiểm như vậy?”

Ta giả hồ đồ mà nói: “Hoàng thượng, người đang nói gì vậy?”

“Nàng nói xem trẫm đang muốn nói gì?” Chàng ấy mở lòng bàn tay ra và ném thứ gì đó vào dưới chân ta.