Nàng ta t/ức gi/ận m/ắng lên: “Không phải vậy! Tất cả đều là lỗi của ngươi, đều là lỗi của ngươi!”
Nàng ta sẽ không bao giờ cảm thấy mình sai, đúng vậy, người như nàng ta cho dù có ch*t cũng không bao giờ thay đổi.
Ta đếm thời gian, quay người lại và cười “lêu lêu” thành tiếng.
Giang Vũ Linh c/au mày h/ung d/ữ nhìn ta mà hỏi: “Ngươi cười cái gì chứ?”
Ta nói: “Tỷ tỷ, ngh/iệp duyên kiếp này của chúng ta, hôm nay cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Nàng ta cười lạnh: “Đúng vậy, hủy hoại ngươi. Từ nay về sau, ta sẽ là độc nhất vô nhị, không ai có thể tr/anh gi/ành với ta nữa rồi!”
Ta cũng cười, cười tới nước mắt đều lăn xuống, hỏi nàng ta: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại chắc chắn như vậy, hôm nay người bị h/uỷ h/oại là tôi chứ không phải là tỷ chứ?”
“Ý ngươi là gì?”
Nàng ta sững sờ trong giây lát, sắc mặt liền thay đổi, nàng ta đứng dậy “soạt” lên một tiếng, nhưng đúng lúc đó nàng ta đột nhiên cau mày, giơ tay lên giữ nơi trái tim mình.
“Có phải t/im r/ất đ/au, thở không được?” Ta ung dung ngồi dậy, nhàn nhã nhìn nàng ta.
“Ngươi….”
Nàng ta mở miệng, nỗi đ/au trong tim càng thêm lợi hại, bắt đầu đ/iên c/uồng n/ôn m/ửa, sau đó nàng ta qu/ỳ xuống đất, m/áu bắt đầu chảy ra từ mũi.
Nàng ta lau đi, sau đó nghi hoặc nhìn Tiểu Đào với như thể hiểu được điều gì đó.
Tiểu Đào mỉm cười, vẫn là vẻ mặt vẫn vô tội kia. Cô ta hỏi: “Tiểu thư? Trà có ngon không?”
“Tiểu Đào! Thứ vô ơn nhà ngươi, vì sao lại ph/ản b/ội ta chứ?”
Tiểu Đào chớp mắt: “Ngươi suốt ngày đ/ánh ta m/ắng ta, ơn ở đâu chứ, nghĩa ở đâu vậy?”
“Ta, ta đã có lòng giữ ngươi lại trong phủ…”
“Nhà họ Giang nhà các người ph/á h/oại tài sản của người khác, khiến gia đình nhà người khác phải ch*t, còn để những thiếu nữ còn sống sót của nhà họ làm nô tỳ cho nhà của mình, đây gọi là lòng tốt sao?”
Giang Vũ Ling k/inh h/ãi nhìn cô ta, đ/au đ/ớn n/ôn m/ửa, sau đó vội vàng bò về phía cửa, mới bò được hai bước đã bị Tiểu Đào chặn lại.
Nước mắt nàng ta chảy dài trên khuôn mặt, nàng ta nắm lấy váy của Tiểu Đào, nhẹ giọng cầu xin: “Tiểu Đào, ngươi để ta đi. Ta, ta sẽ cho ngươi tiền, ta sẽ cho ngươi trang sức dùng mười đời không hết! Hoặc là, ta có thể để ngươi làm hoàng hậu, để ngươi làm chủ nhân!”
“Ta không thèm.”
Tiểu Đào đ/á nàng ta ra, lạnh lùng nói: “Ta từ bảy tuổi đã làm nô tài cho ngươi, ta luôn chỉ đợi ngày này, sao có thể buông tha cho ngươi chứ!”
Giang Vũ Linh nằm trên mặt đất, kh/óc th/ảm th/iết, n/ôn m/ửa.
Ta đã nhìn đủ rồi, nhìn về phía nàng ta cười mà hỏi: “Thế nào, tỷ tỷ? Cảm giác gậy ông đ/ập lưng ông có dễ chịu không?”
Nàng ta dùng sức ngước đầu lên, cổ họng bắt đầu khó chịu, liên tục run rẩy, dùng giọng nói khó nghe nói: “Ngươi hại ta…”