(1)
"Ba, mẹ, mai trường con tổ chức đại hội thể thao, cô giáo yêu cầu cha mẹ cùng con tham gia ạ."
"Được rồi, mai ba sẽ đi cùng con."
"Còn mẹ thì sao ạ?"
Trong căn phòng lớn, người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng đang bế đứa trẻ trên tay, hai tay anh ôm chặt lấy đứa bé, nhẹ nhàng xoa đầu con. Trước câu hỏi này của con, Thẩm Quân Vũ không biết phải trả lời con thế nào nữa.
Anh liếc mắt sang vị trí cô gái đang cắm cúi đọc sách ở bên kia, đó chính là vợ anh. Nhưng cô ấy vẫn không để ý đến lời của con mình, vẫn chỉ cúi đầu đọc sách.
Thẩm Quân Vũ đưa tay thu dọn đống tài liệu ở trên bàn, sách vở của con trai cũng đã được gập lại một cách gọn gàng.
Thấy ba không trả lời mình, đứa bé khẽ đưa cánh tay bé bỏng kia vỗ vào ngực ba mình. Nó cũng không dám hỏi mẹ, sợ mẹ lại nổi giận với nó. Nó sợ mẹ sẽ vứt bỏ nó.
"Baba. Mẹ có đi không ạ?"
Một đứa trẻ ngây thơ từ nhỏ đã không được hưởng tình yêu thương của mẹ, mấy năm nay, người chăm sóc, tắm rửa, lo cho nó từng bữa cơm, từng giấc ngủ là cha của nó. Nó từng nghĩ rằng, do bản thân nó đã làm gì sai, khiến mẹ nó giận, không thèm quan tâm đến nó nữa.
Nó luôn tìm mọi cách khiến cho mẹ vui, nhưng những lúc ấy mẹ nó chỉ quăng cho nó một câu nói.
"Cháu đi ra đi, tránh xa cô ra. Cô không phải là mẹ cháu."
Nó chỉ là một đứa trẻ mới sáu tuổi, hoàn toàn không hiểu rõ thế giới của người lớn nó phức tạp thế nào? Trong ý thức của nó, nó chỉ nghĩ rằng, mẹ là đang giận nó thôi, hoặc mẹ không cần nó nữa nên mới nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy gương mặt đầy mong đợi của con trai mình, trái tim Thẩm Quân Vũ đột nhiên đau đến mức quặn thắt lại. Anh phải làm sao đây? Con của anh rất muốn có mẹ, muốn được mẹ yêu thương.
Thẩm Quân Vũ khẽ xoa đầu con trai, nhẹ nhàng an ủi nó.
"Ngoan, để bố hỏi mẹ xem mẹ có đi được không nha?"
Nó là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Quân Vũ nhìn người con gái đang chăm chú đọc sách kia, lòng anh không khỏi bối rối, anh nên mở lời như thế nào đây?
"Bối Nặc...."
Giọng nói của Thẩm Quân Vũ khàn khàn, âm thanh phát ra từ miệng anh dường như là rất nhỏ, chỉ có vài người ở gần mới có thể nghe thấy. Anh đặt con trai ngồi xuống ghế, rồi từ từ tiến đến lại gần chỗ người con gái kia.
"Bối Nặc."
Nghe tiếng có người đang gọi mình, cô vô thức ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Quân Vũ đang nhìn mình, ánh mắt chứa đựng một sự mong đợi gì đó.
"Có chuyện gì?"
Cô tiếp tục dán mắt vào quyển sách đang cầm trên tay, miệng lạnh lùng thốt ra câu nói kia.
Thấy cô chịu trả lời mình, Thẩm Quân Vũ hết sức vui mừng. Mấy năm nay, cô rất ít khi nói chuyện, cứ như một người tự kỉ vậy. Thỉnh thoảng cô mới chịu mở miệng nói chuyện với anh hai ba câu. Chỉ cần như vậy là anh đã cảm thấy may mắn lắm rồi.
"Mai ở trường con có tổ chức đại hội thể thao, em với anh cùng đua con đi nha."
Thẩm Quân Vũ vừa nói vừa quan sát biểu hiện của cô. Trong lòng anh không khỏi thấp thỏm, lo lắng mà cũng có cả hồi hộp nữa.
Bối Nặc, xin em, đồng ý đi!
Chỉ lần này thôi.
Nhưng toàn bộ hy vọng của Thẩm Quân Vũ hoàn toàn bị dập tắt sau một câu nói của Bối Nặc.
"Không đi."
Thật ra, trước khi hỏi, anh đã biết chắc đáp án của cô là gì rồi. Nhưng anh vẫn ôm cho mình một hy vọng nhỏ bé, đó là cô sẽ đồng ý. Nhưng sự thật quá phũ phàng, anh lại một lần nữa thất vọng.
Nhưng nhìn vào gương mặt đầy mong chờ của con trai phía bên kia, anh thật sự không muốn nói rằng mẹ nó không muốn đi cùng với nó. Anh chắc chắn rằng, nó đã mong đợi ngày này lâu lắm rồi, anh không muốn khiến con trai mình phải thất vọng.
Từ nhỏ, con trai anh luôn khát khao tình yêu thương của mẹ. Mỗi khi anh đi đến trường đón con, nhìn thấy sự ghen tị trong ánh mắt của nó mỗi khi nhìn thấy mẹ của những đứa trẻ đến đón con mình, l*иg ngực anh đau đến không tài nào hô hấp được.
Anh, nên làm gì bây giờ?
Anh không muốn con trai mình thua kém những đứa trẻ cùng trang lứa. Sức khỏe con anh rất yếu, từ nhỏ đã phải uống sữa bột thay sữa mẹ. Anh không có kinh nghiệm trong việc chăm sóc con, phải dần thích nghi, có đôi khi anh vô tình làm tổn thương đứa bé.
Anh không có cách nào để từ chối con được.
Biết là kết quả vẫn vậy, nhưng anh vẫn cố gắng nài nỉ cô, anh chỉ muốn cô đi cùng anh với con một ngày, chỉ một ngày mà thôi.
"Bối Nặc, coi như anh cầu xin em, em có thể đi cùng anh với con không?"
"Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đứa trẻ là vô tội."
"Nó cũng là con em mà."
Thẩm Quân Vũ đưa cánh tay đang run rẩy của mình giữ chặt vai cô, khoé môi khẽ mấp máy, nói không thành lời. Khi lời nói của anh vừa dứt, ngay lập tức sắc mặt của Bối Nặc liền thay đổi
Cô hất mạnh cánh tay của anh ra, quyển sách trên tay đã đóng lại lúc nào không hay? Cô đập mạnh quyển sách xuống bàn, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, dường như đang rất tức giận.
"Tôi đã nói nó không phải là con tôi rồi. Hơn nữa, không đi là không đi. Làm ơn đừng làm phiền tới tôi nữa."
"Thẩm Quân Vũ, nếu anh còn dám nói thêm một câu nữa, thì chúng ta lập tức ly hôn."
#còn