Chương 25: Đoản văn

(1)

"Anh à, em có thai rồi?"

"Có thai? Chẳng phải là tôi đã bảo cô là uống thuốc tránh thai rồi hay sao?"

"Nhưng thuốc tránh thai đâu phải có tác dụng hoàn toàn đâu."

Thiên Nặc cúi gằm mặt xuống đất, cô biết là hắn không vui khi biết tin cô mang thai. Hai người là vợ chồng, nhưng chính xác phải là vợ chồng "hờ".

Ban đầu, hai người đến với nhau cũng chỉ vì mục đích thương mại, nhưng, trái tim cô dù có mạnh mẽ cứng rắn đến đâu cũng không thoát khỏi sự lỗi nhịp, rung động của người đàn ông tên Tần Trung này. Hắn rất tốt với cô, cô muốn gì được nấy, chỉ cần không được xen vào chuyện riêng của hắn. Nhưng, cô lại yêu phải người đàn ông này.

Hắn thay phụ nữ như thay áo, phụ nữ đối với hắn chỉ là công cụ giúp hắn làm ấm giường thôi.

Bên ngoài, cô biết hắn có tình nhân. Nhưng có lẽ hắn đối với cô vẫn còn sự tôn trọng nên mới không đem bọn họ về nhà.

Cô cụp mắt xuống, cắn chặt lấy môi mình, các ngón tay run rẩy đan xen vào nhau. Liệu, hắn sẽ làm như thế nào?

"Phá đi."

Hai chữ lạnh lùng thốt ra từ miệng hắn hoàn toàn phá tan hy vọng của cô. Đây là đứa con đầu lòng của cô, làm sao có thể nói phá là phá được?

"Anh có thể cho em giữ lại đứa bé này không? Em hứa sẽ không làm phiền anh."

"Tôi nói phá là phá cô nghe có hiểu không? Phụ nữ muốn sinh con cho tôi rất nhiều, nhưng không phải cứ muốn là được. Con của tôi chỉ duy nhất một người có thể sinh ra."

Cô cúi đầu, nước mắt từ khoé mi đã bắt đầu chảy xuống khiến gương mặt xinh đẹp kia ướt đẫm. Cô biết là như vậy, nhưng cô vẫn muốn hy vọng, nhưng con người Tần Trung thật sự rất tàn nhẫn. Hắn dập tắt hy vọng của cô chỉ bằng một câu nói.

Cô nên làm cái gì đây?

Giữ hay phá?

Cô thật sự không muốn mất đứa con này một chút nào.

"Nhưng nó là con anh mà."

Cô khó khăn mở miệng, cổ họng đau rát, giọng nói nghẹn ngào, nức nở.

Cô càng như thế này càng khiến Tần Trung thêm phần chán ghét. Tần Trung hắn ghét nhất nhìn thấy loại phụ nữ chỉ biết dùng nước mắt để dành lấy sự thương hại.

"Tôi cho cô biết, nếu cô không phá, công ty nhà cô đừng hòng được yên ổn."

Phải rồi ha.

Cô đã quên mất mục đích ban đầu mà hai người lấy nhau, là hôn nhân thương mại. Khi đó, công ty nhà cô gặp khó khăn nên cô mới phải kết hôn cùng người đàn ông này để cứu lấy công ty.

Nhưng nếu Tần Trung rút vốn đầu tư, công ty coi như là tiêu.

Cô...nên làm thế nào bây giờ?

Cô phải làm gì đây?

Đắn đo một hồi cô cũng phải lựa chọn.

"Được, em sẽ phá."

Giọng nói của cô nghẹn ngào, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nói không thành tiếng.

"Tốt, để tôi cho người đưa cô đến bệnh viện."

Con à, mẹ xin lỗi, xin lỗi con!

Ông trời đã mang con đến bên mẹ, nhưng có lẽ chúng ta không có duyên để được làm mẹ con.

[...]

"Về rồi?"

Thấy cô mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch trở về, Tần Trung liếc mắt nhìn cô gái này, hỏi cho có lệ.

"Phá chưa?"

"Em phá rồi?"

Cô mệt mỏi trả lời hắn.

"Tốt."

Tần Trung bế cô vào phòng, căn phòng tối đen. Hắn lười bật đèn, cứ thế ôm lấy thân thể của cô đặt lên giường, rồi ôm cô gái nhỏ này vào lòng.

Thân thể của Thiên Nặc cô lạnh lẽo đến lạ thường, nếu không phải hơi thở ấm áp đều đặn đang phả lên vai hắn thì thật khiến người ta lầm tưởng rằng đây là một xác chết.

"Nghỉ ngơi cho khỏe đi, còn thoả mãn tôi nữa."

Thiên Nặc không trả lời, cả người khẽ run rẩy một cái.

Tần Trung càng ôm chặt thân thể cô hơn, không thể không thừa nhận hắn là một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, rất hiếm khi có những hành động dịu dàng, cưng chiều với phụ nữ.

Khuôn mặt hắn áp sát vành tai cô, cô có thể cảm nhận được từng hơi thở đều đặn của người đàn ông này, lời nói phát ra từ miệng hắn cô có thể nghe rõ mồn một.

"Thiên Nặc, em đừng có trách tôi độc ác. Muốn trách, hãy trách ông trời để em đầu thai nhầm chỗ. Trách em là con gái của Thiên Phong kia."

#còn