(6)
"Hàn Gia Tuệ, cô muốn cho tôi đội nón xanh phải không? "
Long Thiên Hạo hung hăng đạp cửa xông vào, khuôn mặt đen sì, hắn đang tức giận tột độ.
Hắn bóp chặt tay cô, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô hất tay hắn ra:
"Long Thiên Hạo, anh bị điên à? Anh làm tôi đau đấy. "
"Đau? Cô cũng biết đau sao? Đau, mà cô còn dám cho tôi đội nón xanh? "
Hắn bóp chặt cổ tay cô.
"Anh nói linh tinh cái gì đấy? Cho anh đội nón xanh? Tôi nào dám chứ? "
Cô nhếch môi khinh bỉ.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
"Còn dám cãi à? Cô với cái tên bác sĩ nào mấy ngày nay đều ở cùng một chỗ với nhau, cô cho rằng thế nào? "
Biểu cảm của hắn thật sự làm cô buồn cười:
"Chúng tôi ở cùng một chỗ thì có làm sao? Liên quan gì đến anh? Long Thiên Hạo, đừng nói anh đang ghen nha?"
"Ghen? "
Hắn tỏ thái độ khinh bỉ:
"Cô nghĩ mình đủ tư cách đó sao? Đừng quên, cô vẫn là món đồ chơi của tôi. Là Long phu nhân trên danh nghĩa. "
"À! Thì ra anh vẫn còn biết tôi là vợ anh à? "
"...."
"Vậy anh cho tôi mấy cái sừng trên đầu? "
"..."
"Lúc anh nɠɵạı ŧìиɧ có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? "
"...."
"Lúc con tôi chết thì anh như thế nào? "
"....."
Hắn không trả lời cô.
Cô cười:
"Sao? Không trả lời được có đúng không? "
"..."
"Nếu không có chuyện gì, mời anh cút ra khỏi đây. Tôi không muốn nhìn thấy anh. "
"Đuổi tôi đi để cô ở cạnh thằng đó sao? Hả? "
Hắn đưa tay bóp lấy cằm cô.
Cô hất tay hắn ra.
"Tôi làm gì thì liên quan đến anh chắc? "
"Hàn Gia Tuệ, tôi dung túng cho cô, có phải cô càng được nước lấn tới hay không? "
"Không liên quan đến anh. "
Cái thái độ lạnh nhạt này của cô như càng chọc tức hắn.
"Hàn Gia Tuệ, nếu cô dám lại gần thằng đó một lần nữa, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. "
Cô lập tức bật cười:
"Haha.... Thế anh nghĩ hiện giờ tôi không phải đang sống không bằng chết à? Có khổ hơn nữa anh nghĩ tôi không chịu được sao? "
"Nhưng nếu tôi khiến thằng đó thân bại danh liệt thì sao? "
Giọng hắn đầy uy hϊếp.
"Anh dám? "
Sống lưng cô lạnh buốt, người khẽ run lên.
"Cô nghĩ tôi không dám? "
"..."
"Tôi cho cô biết, chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, thằng đó lập tức mất tất cả? "
"..."
"Cô nghĩ tôi không đủ khả năng à?"
".."
Cô im lặng, trong lòng không khỏi run sợ.
"Thế nên, vợ à, cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời tôi, không tôi không biết mình sẽ làm ra việc gì quá đáng đâu? "
Cô dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn :
"Long Thiên Hạo, anh là tên khốn kiếp! Anh không được phép đυ.ng vào anh ấy, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh. "
"Bây giờ còn dám đứng ra bảo vệ nó nữa à? "
"..."
"Hàn Gia Tuệ, cô được lắm! "
"..."
"Nếu muốn tôi không làm gì nó, vậy cô thoả mãn tôi trước đi! "
Hắn ta dùng ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ nhìn cô.
Cô không ngừng run rẩy:
"Anh muốn làm cái gì? "
"Làm gì? Tôi muốn biết trên giường, kỹ thuật của tôi với thằng đó, ai có thể thoả mãn cô hơn? "
Hắn đẩy mạnh cô xuống giường bệnh.
Bộ đồ bệnh nhân trên người cũng bị hắn xé rách.
"Long Thiên Hạo, anh tránh ra. "
"..."
"Tôi không muốn. "
".."
"Buông tôi ra. "
"..."
"Tôi vẫn còn là người bệnh đấy. "
".."
Cô liên tục la hét, cào, cắn, đánh hắn, nhưng hắn vẫn không buông tha cho cô.
Sau khi thoả mãn, hắn rời đi, bỏ lại cô ngồi co do ở một góc tường.
Thân thể cô không ngừng run rẩy.
Cô đưa tay ôm chặt lấy người.
Đau.
Hắn thật sự quá thô bạo.
Người cô đầy rẫy những vết xanh, tím.
Vết thương cũ chưa khỏi, nay lại chồng chất thêm những vết thương mới.
Đừng.
Đừng qua đây.
Tránh xa tôi ra.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên những hình ảnh đó.
"Gia Tuệ, đến giờ uống thuốc rồi? "
Là anh ta.
Nhìn thấy cô co do ở góc tường, anh ta vội vàng để khay thuốc xuống, chạy lại chỗ cô.
"Gia Tuệ, cô làm sao vậy? "
Miệng cô không ngừng lẩm bẩm:
"Tránh ra. "
"Xin anh, tha cho tôi đi. "
"Đau quá."
"Tôi đau quá. "
Anh ta thấy cô như vậy, không khỏi xót xa.
Anh ta ôm lấy cô, tay khẽ vuốt ve tóc cô :
"Không sao! Mọi chuyện qua rồi. Có tôi ở đây, không sao hết. "
Cô bật khóc nức nở.
Tại sao hắn lại có thể tàn nhẫn đến mức này?
Cô đã làm gì sai?
#còn
Tên truyện: Nợ Tình