Chương 7: Tạm biệt, vườn trường

Chương 7: Tạm biệt, vườn trường

"Thổ Thổ, cậu đi học là học trong trấn ở nơi đó a, không phải giống như trong tivi, mỗi ngày 4,5 giờ thì thức dậy lên đường đi học chứ" Cũng chỉ có Lục Tử mới sẽ muốn hỏi vấn đề này, sau khi nàng ấy thấy nhà Phương Ngôn, mới biết mình là không hiểu Phương Ngôn cỡ nào

"Vẫn tốt, nhưng mà cũng phải khoảng 6 giờ thức dậy, đến cửa thôn tập hợp, có xe chuyên môn đưa chúng mình tới trường học. Trưởng thôn vừa rồi không phải nói kinh phí trong thôn đều dùng trên mặt con cái đi học sao, chính là thuê xe mỗi ngày thời gian cố định qua lại đưa chúng mình đi học trong trấn. Cho nên con cái bên trong thôn chúng mình cũng sẽ không rất kém cỏi, ở trường học cũng sẽ không nghịch ngợm gây sự, không phải sợ học không tốt bị người cười, mà là nếu như bị lưu ban, xe cũng sẽ không chờ" Phương Ngôn lấy ra sách trong túi đeo lưng, một bên xem một bên tán gẫu cùng Lục Tử

"Vậy cậu khi nghỉ học thì lập tức lập tức trở về nhà à, sẽ không cảm thấy rất tẻ nhạt sao? Vậy cậu về nhà đều làm cái gì?" Cuộc sống trước kia của Phương Ngôn để người sống trong cuộc sống giàu có như Lục Tử, cảm thấy rất khó mà tin nổi. Không trách trước giờ không có nghe Phương Ngôn đã nói chuyện lúc trước nàng đi học, cái này căn bản là không có chuyện gì có thể nói với theo người ta, nàng ấy hoài nghi nếu như không phải là mình cứng ngắc theo nàng, phỏng chừng nàng đến bây giờ một người bạn cũng không có

"Sẽ không tẻ nhạt a, tan học về nhà sau khi đem bài tập làm xong, thì giúp mẹ làm việc a. Trước đây mẹ thường thường đến nhận công việc về nhà làm, tay nghề của mẹ rất tốt, một ít chuyên môn giúp tiệm bán quần áo đặt làm quần áo đều đồng ý giao cho mẹ làm thành phẩm. Hơn nữa tiền công của mẹ cũng cao hơn người khác, không phải mẹ yêu cầu, đều là những ông chủ kia tự mình cho thêm" Nói chuyện đến, Phương Ngôn không kìm lòng được nói thật nhiều chuyện của mẹ, bởi vì trong lòng nàng, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời

"Nhưng ở nhà cậu hình như không thấy có máy khâu a, vậy quần áo của cậu lúc nhỏ không phải đều là mẹ cậu tự mình làm chứ? Thật hạnh phúc..." Lục Tử không nghĩ tới Phương Ngôn đồng ý cùng với nàng ấy đàm luận chuyện lúc trước, thấy được nàng khi nói đến chuyện của mẹ biểu tình trên mặt hạnh phúc, hưng phấn, biết tình cảm của mẹ con hai người khẳng định rất tốt

"Cậu đương nhiên không thấy được, máy khâu ở trong phòng ba mẹ mình. Mẹ nói phòng khách là nơi cùng người khác tró chuyện, không thể đặt mấy đồ này ảnh hưởng tâm tình của khách. Quần áo trước khi mình lên đại học mặc đều là mẹ tận tay may, mãi đến tận mình lên đại học mới mặc quần áo mua bên ngoài. Nhưng mà mình vẫn là thích mặc quần áo mẹ làm, thế nhưng mẹ nói lên đại học thì không thể mặc quần áo bà ấy làm, sợ mình sẽ bị người chê cười" Phương Ngôn thả sách trên tay xuống, nhìn ngoài cửa xe, chòm sao lấp loé, có một ngôi sao đại diện cho cha mẹ nàng hay không đây?

"Nhìn không ra mẹ cậu còn rất chú trọng, Thổ Thổ, cậu lớn như vậy chắc cũng không từng đi dạo phố chứ" Lục Tử chờ nửa ngày không nghe Phương Ngôn trả lời nàng ấy, quay đầu đã thấy nàng vẫn nhìn ngoài cửa xe, gương mặt trầm tư. Nàng ấy kỳ thực rất muốn tiếp tục tán gẫu cùng Phương Ngôn, thế nhưng nàng ấy lại không nỡ quấy rối Phương Ngôn, bên ngoài lại cái gì cũng đen thui đều nhìn không rõ, nàng ấy chỉ có thể buồn chán tựa ở bên cửa xe ngủ

Cha mẹ bất ngờ qua đời, Phó Tình đột nhiên xuất hiện, làn rối loạn kế hoạch của bản thân Phương Ngôn. Để nàng bây giờ tràn đầy mê man đối mặt với con đường phía trước nên đi tiếp như thế nào. Phó Tình đáp ứng nếu như chính mình có thể sớm ngày trả hết một ngàn vạn, có thể để cho chính mình sớm rời khỏi, thế nhưng đối với chính mình mới vừa bước ra cửa trường, phải làm sao mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Bán mình Năm năm trả nợ, Phó Tình chắc chắn sẽ không để cho mình đi ra ngoài làm công, cho nên cái ý niệm đi ra ngoài làm việc này là nghĩ cũng không cần suy nghĩ. Hiện tại duy nhất có thể nghĩ đến chính là nhận công việc ngoài giờ, nhưng là mình có thể giúp người ta làm cái gì đây?

"Tiểu Tử..." bây giờ Phương Ngôn duy nhất có thể nghĩ đến chính là cầu viện Lục Tử, xem thử cậu ấy có thể giúp mình nhận việc làm thêm hay không. Làm sao không ai trả lời nàng, nàng quay đầu thấy được Lục Tử đã ngủ thϊếp đi, làm sao có khả năng còn có thể trả lời nàng. Quên đi, vẫn là đợi sau này rồi nói đi. Nàng nhấc tay đem đèn trên đầu tắt đi, nàng không muốn ảnh hưởng Lục Tử ngủ, ngày mai cậu ấy còn phải thay tiểu Vũ tiểu Vũ lái xe

"Phương tiểu thư...Phương tiểu thư..." Phương tiểu thư? Khẳng định không phải gọi mình

"Thổ Thổ, thức dậy đi, tới trường học rồi..." Lục Tử thấy tiểu Vũ căn bản không đánh thức Phương Ngôn, xuống xe đến ghế sau xe lay tỉnh nàng

"Hả? Đến rồi? mình làm sao ngủ thϊếp đi" Phương Ngôn cũng không biết chính mình ngủ lúc nào, thì ra vừa nãy là tiểu Vũ đang gọi nàng, nàng căn bản cũng không quen thuộc có người gọi nàng là Phương tiểu thư, còn tưởng rằng là kêu người khác

"Xem ra cậu ngày hôm qua cũng mệt mỏi hỏng rồi, lại ngủ sâu như vậy, cũng không sợ chúng tôi đem cậu lừa bán. Đi thôi, mình theo cậu đi lên thu dọn đồ đạc, chút nữa cậu gọi điện thoại nói với lão Trần cậu phải rời khỏi sớm, đừng để ông ấy tìm không được người" Lão Trần kỳ thực chính là giáo viên hướng dẫn của các nàng, Phương Ngôn vẫn luôn là rất cung kính gọi Trần giáo sư, thì Lục Tử cái tiểu lưu manh này vẫn gọi người ta lão Trần

Phương Ngôn vỗ nhẹ dưới mặt của mình, để cho mình mau nhanh thanh tỉnh, "Tiểu tử, một mình mình lên thu thập thì được rồi, cậu để tiểu Vũ trước tiên đưa cậu đi về nghỉ ngơi đi. Phó tiểu thư đã nói nhà của cô ấy không thể để cho người khác vào, cho nên mình không thể dẫn cậu qua, sợ cô ấy tức giận"

Lục Tử trợn mắt, bây giờ thì bắt đầu không dám làm trái ý tứ của Phó Tình, vậy sau này không phải là bị cô ấy ăn tươi. Không được, Phó Tình là người như thế nào chính mình vẫn là ít nhiều hiểu một chút, nếu như tiếp tục như vậy xương của Phương Ngôn thật sự sẽ bị cô ấy ăn cũng không còn lại

"Thổ Thổ, mình đi lên cùng với cậu, mình có chút chuyện cũng muốn hỏi cậu một chút"

"Nga, vậy đi thôi" Phương Ngôn đúng lúc cũng muốn đơn độc nói chuyện với Lục Tử, xem thử Lục Tử có thể giúp nàng chút chuyện hay không

Tiểu Vũ nhìn hai người đi vào cửa lớn ký túc xá, hắn cũng tiến vào trong xe giải lao, ai biết họ phải thu thập bao lâu, đồ vật của nữ nhân không phải giống nhau. Hắn cũng rất rõ ràng họ nhất định là tách hắn ra nói chuyện, họ sẽ đàm phán cái gì hắn cũng không có hứng thú biết, dù sao chuyện không liên quan tới hắn

Lục Tử theo Phương Ngôn đi vào ký túc xá, bây giờ là thời kì nghỉ hè, ký túc xá cơ bản cũng không người ở, nhưng mà vẫn may dì trông cửa không có nghỉ hè, nếu không lúc trước Lục Tử cũng sẽ không yên tâm Phương Ngôn một mình ở ký túc xá

Biết rõ bên ngoài không ai sẽ đến nghe trộm họ nói chuyện, thế nhưng Lục Tử vẫn là đóng cữa kĩ. "Thổ Thổ, nhà các cậu đến cùng nợ bao nhiêu tiền? Nếu như không phải rất nhiều, mình mượn cho cậu trước. Cô ấy không phải một người dễ trêu chọc, là một người chủ ăn người không nhả xương" Không biết Phó Tình nghe được lời nói như thế sẽ cảm tưởng thế nào, chính mình hình như không có đắc tội qua Lục gia mà, Lục Tử làm sao sẽ nói cô như vậy

"Tiểu Tử, tiền đối với cậu mà nói không nhiều, một ngàn vạn. Thế nhưng mình không muốn làm như thế, mình muốn dựa vào chính mình trả hết món nợ này, bởi vì nhà chúng mình nợ cô ấy, cũng không phải tiền có thể trả. Một ngàn vạn chẳng qua là cái cớ của cô ấy, mình đã đáp ứng làm người làm cho cô ấy năm năm, cậu không cần khuyên mình"

"Thổ Thổ... Năm năm a...cậu cho rằng bằng đầu óc của cậu năm năm cậu kiếm được một ngàn vạn sao? sao cậu ngốc như vậy, sao cậu có thể đồng ý với cô ấy, thật sự tức chết mình rồi. Không được, mình phải về nhà để ba mình ra mặt, để Phó Tình buông tha cậu, một ngàn vạn này nhà chúng mình giúp cậu ứng trước. Cậu trước tiên đừng qua đó, bây giờ mình về nhà nói chuyện với ba mình" Lục Tử đứng dậy liền chuẩn bị ra ngoài về nhà, tay bị Phương Ngôn kéo lại, Lục Tử quay đầu nhìn nàng

"Tiểu Tử, cám ơn ý tốt của cậu, mình xin nhận tấm lòng. Vừa rồi mình đã nói qua chúng mình nợ Phó Tình, không phải phương diện món nợ tiền thông thường... Chúng mình nợ chính là mạng của mẹ cô ấy. Cậu hiểu chưa?"

Lục Tử ngẩn người một chút, "Thì ra... Thế nhưng đây là chuyện của ba cậu, ba cậu đã đi rồi, tại sao cô ấy còn muốn giận chó đánh mèo trên người cậu, chuyện này đối với cậu không công bằng... Quá không công bằng rồi" Lục Tử đối với chuyện của Phó gia nàng ấy từng nghe ba nói, cho nên nàng ấy ít nhiều có chút hiểu rõ. Chỉ là nàng ấy không nghĩ tới, chuyện này sẽ là nhà Phương Ngôn gây ra

"Bởi vì sự chào đời của mình, rối loạn tinh thần của ba, cho nên để ba không phải trăm phần trăm chuyên tâm, mới... Cho nên Phó Tình hận mình là nên, có lẽ mình thì không nên..." Phương Ngôn nói tới nói lui, lòng của nàng bắt đầu hỗn loạn...

"Phương Ngôn...cậu nói cái gì vậy cậu! ! !" Lục Tử từ cửa vọt tới ngồi ở trên giường bên cạnh Phương Ngôn, dùng sức lay nàng, muốn đem lay nàng tỉnh lại

"Được rồi được rồi, đừng lay nữa" Phương Ngôn biết mình nói lời không nên, thế nhưng Lục Tử lay đến cũng quá dùng sức, chính mình cũng bắt đầu choáng váng đầu rồi.

"Sau này không thể nghĩ như vậy biết không? Cậu nghĩ như ngươi vậy không phải có lỗi với người khác, là ba mẹ của cậu, biết không? Họ vì cậu chịu bao nhiêu cực khổ, mình nghĩ trong lòng bản thân cậu rõ hơn mình. Chuyện của cậu mình không thể không quản, bây giờ cậu có cái gì mình có thể giúp không?" Tuy Phương Ngôn không để nàng ấy đi xin ba giúp đỡ, nhưng nàng ấy vẫn là quyết định giấu Phương Ngôn, hôm nay thì về nhà đi hỏi một chút xem

"Mình vẫn thật sự có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ, Phó Tình nói nếu như mình có thể trả hết một ngàn vạn trước, cô ấy có thể để mình rời khỏi trước. Thế nhưng mình đồng ý đến nhà cô ấy làm người làm, cô ấy chắc chắc sẽ không để mình ra ngoài làm việc kiếm tiền, cho nên mình muốn phiền phức cậu giúp mình tìm chút việc làm thêm"

"Cô ấy sẽ đồng ý cậu nhận việc làm thêm? vậy cậu vẫn chi bằng lấy tiền của mình trước trả lại cô ấy, như vậy còn nhanh hơn" Phương Ngôn nhìn Lục Tử lại bắt đầu vờ ngớ ngẩn, người này bình thường đều rất thông minh lanh lợi a, làm sao hôm nay lại ngớ ngẩng. Nàng không biết chuyện Lục Tử đối với nàng có bao nhiêu để bụng, đây thì là cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn chứ

"Tiểu Tử, cậu cho là mình vay tiền trả lại cô ấy, cô ấy sẽ muốn sao? Cô ấy sẽ thiếu một ngàn vạn này sao?" Tuy Phó Tình không có nói rõ, thế nhưng Phương Ngôn biết cô chắc chắn sẽ không tiếp nhận chính mình ra ngoài vay tiền để trả cô, cô muốn không phải kết quả này

"Ạch, vậy cậu biết rõ cô ấy là cố ý muốn làm khó cậu, cậu còn tự mình cam tâm tình nguyện nhảy vào lò than của cô ấy?"

"Là chúng mình nợ cô ấy, vẫn trả thôi, cũng để ba mẹ dưới cửu tuyền không cần ghi nhớ món nợ này nữa, để cho họ đi cũng đi đến an tâm" Điều này có lẽ chính là nguyên nhân tại sao biết rõ Phó Tình khẳng định sẽ nghĩ cách dằn vặt chính mình, Phương Ngôn vẫn nguyện ý đi tiếp nhận năm năm làm nô.

"Aiz...mình biết rồi, mình để ba mình kiếm chút văn kiện trù hoạch cho cậu, mình nghĩ làm như vậy Phó Tình chắc sẽ không phản đối đâu. Nếu như cô ấy còn phản đối, mình liền đi bên ngoài giúp cậu tìm, trù hoạch của cậu là lão Trần đều khen không dứt miệng, mình cũng không tin sẽ không ai biết thưởng thức"

"Ừm, vậy thì làm phiền cậu rồi, hôm nay sau khi trở lại mình tìm cô ấy bàn bạc, mình nghĩ chắc không có vấn đề đâu, mình như vậy cũng coi như là tay làm hàm nhai thôi" Phương Ngôn đối với năng lực của mình vẫn là rất có tự tin, học bổng của mình ba năm nay không phải là lấy không, hơn nữa chính mình nếu thật sự không bản lĩnh, công ty kia cũng không thể lập tức nhận mình. Nhớ tới ngày hôm qua mới làm việc, thì bởi vì ba mẹ xảy ra chuyện rời khỏi công ty, đến bây giờ cũng không cho bọn họ một câu trả lời.

"Tiểu tử, cậu giúp mình một chuyện nữa đi. Mình vốn dĩ là ngày hôm qua thì làm việc, nhưng bởi vì chuyện của ba mẹ rời khỏi công ty. Nhưng không nghĩ tới mình sẽ không thể trở về làm, Phó tiểu thư bên kia, mình không biết cô ấy có để mình một mình đi làm những chuyện này hay không. Cho nên cậu giúp mình giải thích một chút, tài liệu cá nhân cái gì cậu giúp mình xử lý một chút, được không?"

"Công ty này a, ông chủ họ mình cũng quen biết, để mình giúp cậu xử lý đi. Đúng rồi, ngày hôm qua mình thì muốn gọi điện thoại hỏi cậu làm việc thế nào, kết quả không nghĩ tới... bỏ đi bỏ đi, không nói. Cậu mau thu dọn đồ đạc đi, mình giúp cậu xách xuống, sau đó tự mình gọi xe về nhà, sẽ không để cho cậu khó xử"

"Ân, mình trước tiên lên tiếng chào hỏi cho Trần giáo sư, cậu giúp mình đem những cuốn sách kia đóng gói xong cầm vào xe, sau đó cậu có thể trở về" Phương Ngôn trở về kỳ thực chủ yếu nhất là lấy mấy cuốn sách bảo bối kia của nàng, rất nhiều đều là giáo viên hướng dẫn của nàng đưa cho nàng, đều là một ít sách vở rất thực dụng.

"Cậu...mấy sách kia của cậu nặng muốn chết, nếu không mình lần nữa giúp cậu... coi như mình chưa nói, mình ta lập tức làm việc" Lục Tử thấy được Phương Ngôn trừng nàng ấy một cái, lập tức không dám nhiều lời nữa, vẫn may chính mình còn có chút sức, nếu không làm sao đem những sách này của nàng cầm xuống. Bên này điện thoại của Phương Ngôn cũng thông rồi, nàng không hề lưu ý Lục Tử, nàng biết Lục Tử nhất định sẽ thành thật giúp nàng đem tất cả sách để lên xe

"Trần giáo sư, em là Phương Ngôn"

"Ừm, em rất tốt, người yên tâm đi"

"Hôm nay gọi điện thoại cho thầy, là muốn cảm tạ thầy ba năm qua chăm sóc em, bây giờ em lập tức rời khỏi ký túc xá, cho nên nói với thầy một tiếng"

"Em sẽ, em sẽ chăm sóc thật tốt chính mình, thầy yên tâm đi"

"Được, Trần giáo sư tạm biệt"

Nói xong với Trần giáo sư, Phương Ngôn mới quay đầu lại nhìn nhìn Lục Tử, nàng ấy lại nắm ga giường của chính mình đi đóng gói sách bảo bối của chính mình. Bỏ đi, đi đến biệt thự của Phó Tình, phỏng chừng cũng không dùng được. Nàng đi buồng tắm thu dọn quần áo của mình ngày hôm qua phơi xong, còn có hai cái quần áo trong tủ treo quần áo đồng thời gấp kỹ, để vào trong túi. Nàng kỳ thực không có mấy bộ đồ, bởi vì...liên quan trong nhà, mẹ không có giúp nàng mua rất nhiều quần áo. Một mùa thì ba đến bốn bộ quần áo, đủ nàng thay luân phiên mặc thì được rồi

"Tiểu Tử, đi thôi, chúng ta cùng nhau xách xuống đi" Thấy được Lục Tử đem sách của mình chất đống ở trong ga giường, một bao thật lớn, lẽ nào cậu ấy muốn vác lên lưng như vậy? sách của chính mình bình thường đặt trong đó không cảm thấy rất nhiều, chờ Lục Tử đóng gói xong mới phát hiện, thì ra sách của mình cư nhiên nhiều như vậy

"Cậu đừng động, mình xuống lầu gọi tiểu Vũ đến giúp đỡ, đây không phải hai chúng ta có thể đem xuống" Vừa rồi Lục Tử cậy mạnh muốn vác xuống, kết quả phát hiện căn bản vác không được, còn thiếu chút nữa trẹo lưng

"Nga, được, vậy mình ở chỗ này chờ hai người" tuy biết không có người đến trộm sách của nàng, thế nhưng nàng vẫn là muốn trông coi, những thứ này cũng đều là bảo bối của nàng. Tuy bỏ đi vẫn là có thể mua được, thế nhưng nàng không có tiền cũng không biết có rảnh rỗi ra ngoài mua hay không. Tiểu Vũ theo Lục Tử đi lên, thấy được trên đất một túi lớn, hắn cũng cảm thấy đầu rất đau

"Phương tiểu thư, nơi này cô có đồ vật như dây thừng hay không, túi lớn như vậy cầm xuống. Cho dù tôi vác được, tôi cũng sợ trên đường rơi rớt. Hay là tôi lần nữa sửa sang một chút đi, cầm lên cũng thuận tiện, nhiều nhất tôi chạy hai chuyến" Tiểu Vũ nói thế nào cũng là xuất thân bộ đội đặc chủng, đóng gói chút ít đồ này đối với hắn mà nói, không coi vào đâu. Nhưng mà Lục Tử không vui, cư nhiên nói đồ nàng ấy đóng gói nửa đường sẽ rơi rớt, nàng ấy hung hăng liếc tiểu Vũ một cái. Chính là biết rõ là sự thực, ngươi cũng không có thể ở trước mặt Phương Ngôn nói nàng ấy như vậy. Hừ, chút nữa ngươi lập tức sẽ hối hận

Phương Ngôn mới không quan tâm những chuyện đó, nàng lập tức trở về lập tức trở về buồng tắm, nàng đem sợi dây phơi quần áo kia tháo xuống. Vốn dĩ vẫn muốn giữ lại phúc lợi cho người sau, bây giờ xem ra hết cách rồi. Tiểu Vũ nhận lấy dây thừng trong tay nàng, ừm, dây thừng này còn rất rắn chắc, có thể bó thêm một chút.

"Tiểu Vũ, anh cẩn thận một chút, đừng làm nhăn sách của tôi"

Tiểu Vũ nhìn dây thừng trong tay mình, "Viền sách bị nhăn, có được không?" Lục Tử ở nơi đó cười trộm, biết tại sao tôi sẽ đóng gói đánh như vậy rồi chứ, bởi vì người này cũng là chúa không dễ hầu hạ. Phương Ngôn là trong túc xá nổi danh người bảo vệ sách vở, nếu như có người không cẩn thận làm bẩn sách của nàng, đều sẽ rất cẩn thận nói xin lỗi nàng. Làm hư sách bản thân nàng đau lòng, cũng sẽ không đi trách người ta, thế nhưng loại vẻ mặt lo lắng kia để người ở bên cạnh thực sự quá khó chịu, đến lúc sau cũng không người dám mượn sách với nàng

"Không được, như vậy không phải hoàn toàn phá hoại sách vở mà, bỏ đi bản thân tôi đi thêm mấy lần, tự tôi từ từ cầm xuống"

"Hai người đừng động, để tôi..." Lục Tử đem sách để đến trên giường của Phương Ngôn, sau đó đem ga giường run run sạch sẽ đưa cho Phương Ngôn

"Tự cậu đi lót hộp xe phía sau, mình và tiểu Vũ giúp cậu đem bảo bối của cậu bỏ vào. Tự cậu trãi tốt một chút, đừng chút nữa làm bẩn oán chúng ta không để tốt" Xem ra bạn học Lục Tử lúc mấu chốt vẫn là đáng tin, chính là thỉnh thoảng vờ ngớ ngẩn mà thôi. Phương Ngôn vẫn là như cũ ở bên xe bảo vệ sách của nàng, vẫn may làm nhân viên bốc vác chính là hai người, cộng thêm tiểu Vũ người đàn ông này còn rất hữu hiệu, là thêm chạy một lần đem sách của Phương Ngôn đều bỏ vào trong hộp xe phía sau.

Phương Ngôn khóa xong cửa ký túc xá, nơi này mình cũng ở ba năm, ít nhiều vẫn là có chút cảm tình. Nàng sờ sờ cửa túc xá, tạm biệt, cám ơn ngươi bảo vệ ta ba năm. Nàng xuống lầu đến phòng an ninh của nhà ký túc xá tìm dì ở trước cửa, đem chìa khóa giao cho dì ấy, làm phiền dì ấy khi khai giảng hỗ trợ cho học sinh sau.

Phương Ngôn lên xe trước lại quay đầu lại liếc mắt nhìn ký túc xá, liếc mắt nhìn vườn trường chính mình bỏ ra thời gian ba năm mới bắt đầu không lạc đường, tạm biệt... Trường cũ của tôi... Cám ơn ngươi mang cho ta cuộc sống vườn trường vui vẻ ba năm, dạy cho ta có thể dựa vào kỹ năng cuộc sống để sinh tồn

Hết chương 7