Chương 35: Phó Tình bỗng nhiên tỉnh ngộ
Từ vừa mới bắt đầu liền biết
Chị có lẽ không thể bên em mãi cho đến già
Chị như con dao đâm vào hồi ức
Thương tích khắp người
Cũng không nỡ vẽ dấu chấm tròn
Từ vừa mới bắt đầu liền biết
Câu chuyện tình yêu cảm động người kết thúc đều rất sớm
Làm sao em đều không nghĩ tới
Thì ra em không phải vai chính trong câu chuyện
Âm hưởng trong xe Lục Tử ca khúc từ bên trong truyền tới, phía trước hát chính là cái gì, Phương Ngôn không có nghe rõ, nàng chỉ nghe được hai câu này
"Tiểu tử, cậu mở chính là bài gì?"
"Nga, 'vừa bắt đầu liền biết' của Xuân Xuân, không êm tai sao? Có muốn mình đổi hay không?" Trước tiên không nói người thất tình là lớn nhất, Phương Ngôn ở trước mặt Lục Tử, Phương Ngôn nói cái gì chính là cái đó, Lục Tử xưa nay cũng sẽ không phản đối nàng. Đáng tiếc... Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
"Không cần thay đổi, phát lại có được không? Rất êm tai, mình rất yêu thích" Tiếng ca bi thương, giai điệu bi thương, ca từ bi thương, thêm vào Phương Ngôn bi thương
"Khanh tỷ, Phương Ngôn rời khỏi biệt thự của đại tiểu thư, hiện tại đang trên đường đến sân bay"' Dì Lý cuối cùng không bình tĩnh lại được, để tiểu côn đồ lên xe, chạy Mercedes-Benz của nàng, thẳng đến sân bay
"Dùng tốc độ nhanh nhất, tất cả hậu quả ta gánh chịu" Số xe Mercedes-Benz của Dì Lý, đã sớm ghi vào trong đầu của mỗi cái cảnh sát giao thông, từ khi xe bắt đầu khởi động, tất cả cảnh sát giao thông của giao lộ phía sau đã nhận được thông báo. Con đường từ trong cửa hàng của dì Lý đến sân bay, tất cả cảnh sát giao thông toàn bộ đợi mệnh, giúp nàng mở cánh cửa tiện lợi
Dì Lý gọi điện thoại tư nhân của Phó Tình, làm sao nửa ngày không ai nhận, hôm nay Phó Tình vốn là vội vã ra ngoài, trước khi ra cửa còn huyên náo không vui với Phương Ngôn, cả điện thoại riêng đều quên lấy
Dì Lý chỉ có thể gọi điện thoại làm việc, làm sao liên tục nhận được ngữ âm hòm thư. Chỉ có thể gọi điện thoại phòng làm việc... Tín hiệu báo máy bận. Dì Lý tức giận đến suýt chút nữa đem điện thoại di động đập phá, gọi cho tiểu Vũ
"Chào dì Lý"
"Tình Tình đâu? Ta tìm nó"
"Cô ấy cùng lão gia ở trong phòng làm việc cãi nhau, khóa cửa rồi."
Dì Lý cúp điện thoại, còn có thể nói cái gì, đối với cha con này đang ồn ào cái gì, nàng rất rõ ràng. Vốn chỉ là muốn cho Phó Tình vả Phương Ngôn một thử thách, nhưng không nghĩ tới sự tình hoàn toàn rời khỏi khống chế của nàng. Bây giờ nàng có thể làm, chính là chạy tới sân bay, giữ Phương Ngôn lại
Thế nhưng một đường thông thuận chạy tới sân bay, máy bay của Phương Ngôn đã cất cánh, dì Lý ở cửa phi trường thấy được Lục Tử
"Lục Tử, tại sao đưa nó đi?"
"Dì Lý? Sao dì lại tới đây? Cậu ấy muốn đi, dì cho rằng ta có thể lưu lại cậu ấy sao? Dì Lý, làm phiền dì nói với Phó Tình, ta đợi cậu ấy" Lục Tử lên xe về nhà, nàng ấy phải đi về thu thập hành lý
Dì Lý giận đùng đùng đi tới Phó thị, Phó Tình còn cái gì cũng không biết, bởi vì Phó Uyên còn đang cãi với cô
"Ta đã nói với ngươi, có gả hay không không thể theo ngươi, chỉ cần ngươi vẫn là người của Phó gia, ngươi phải nghe ta"
"Ngươi đừng hòng"
"Bốp! Phó Uyên cuối cùng không nhịn được, đánh Phó Tình một cái tát, Phó Tình lại vẫn là lạnh nhạt nhìn hắn như vậy, hình như người bị đánh không phải cô
"Yô, không nghĩ tới vừa vào thì thấy được có người thẹn quá thành giận đánh con gái a, Tình Tình nhà ta là ngươi có thể động? Ngươi coi Lý Mộng Khanh ta là người chết hở, Phó Uyên gan ngươi rất lớn" Một câu trước còn ngữ khí lười biếng, sau đó đột nhiên thì trở nên nghiêm lệ
Ngay ở khi Phó Uyên đánh Phó Tình, tiểu côn đồ ở dưới sự ra hiệu của dì Lý, đạp ra cửa lớn văn phòng, dì Lý đi vào đúng lúc thấy được một cảnh này
Dì Lý nhìn văn phòng hỗn loạn, thì ra điện thoại trên bàn làm việc đã bị rôi nát trên đất, không trách gọi điện thoại cho cô là tín hiệu báo máy bận. Tiểu côn đồ là thức thời đi ra ngoài, đem cửa một lần nữa đóng lại
"Ta giáo huấn con gái, thiên kinh địa nghĩa" Phó Uyên rất sợ dì Lý, thế nhưng hắn không muốn ở trước mặt Phó Tình yếu đi khí thế, chỉ có thể rất kiên cường đi tranh luận
"Nga...Vậy bán con gái cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa? Những mánh khóe kia của người với Đường gia ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết? Ta chỉ là muốn để tự Tình Tình xử lý, mới mở một con mắt nhắm một con mắt"
"Thím, người làm sai đến?" Sự xuất hiện của thím, để Phó Tình cảm thấy rất kỳ lạ, thím từ khi rời khỏi Phó gia, thì không có bước vào Phó thị một bước nữa
"Tiểu Ngôn đi rồi, ta chỉ là đến thông báo ngươi một tiếng" Một câu nói bình thản của dì Lý, đối với Phó Tình àm nói, đó là sấm sét giữa trời quang
"Không... Không thể, em ấy làm sao có khả năng sẽ đi, làm sao có khả năng rời khỏi ta" Phó Tình thất thố, cô duy trì không được lạnh nhạt của cô, Phương Ngôn đối với cô mà nói, thật sự rất quan trọng
"Ha ha, nữ nhân kia rốt cục vẫn là đi rồi, ngươi vẫn là ngoan ngoãn gả tới Đường gia cho ta đi" Phó Uyên vui vẻ, hắn còn đang buồn phiền phải làm sao mới có thể đuổi Phương Ngôn đi, không nghĩ tới bản thân nàng đi rồi
" Ngươi câm miệng cho ta, nơi này không liên quan đến ngươi" Phó Tình và dì Lý trăm miệng một lời để hắn câm miệng
"Tình Tình, nó thật sự đi rồi, nàng là ngồi chuyến bay nhanh nhất rời khỏi. Ta đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, thế nhưng... Vẫn là không kịp. Lục Tử đưa nó đi, nó nói nó đợi ngươi, có lẽ... Tiểu Ngôn để lại lời gì cho ngươi đó. Đi đi, ta đưa ngươi đi"
Phó Tình trực tiếp lướt qua Phó Uyên, ra ngoài với dì Lý
Lục Tử mở cửa, thấy được Phó Tình giống như núi băng, dì Lý đứng phía sau cô
Câu nói đầu tiên Phó Tình đi vào, "Em ấy tại sao rời khỏi?"
Lục Tử thấy được dáng vẻ lạnh nhạt này của cô, lại trực tiếp một cái tát đánh tới, Phó Tình đáng thương, hôm nay bị đánh hai lần. Dì Lý đang muốn phát hỏa, lời của Lục Tử để nàng bỏ đi ý nghĩ
"Một tát này ta là thay Phương Ngôn đánh, ngươi không yêu cậu ấy, tại sao phải đem cậu ấy xách lên giường? Tại sao phải để cậu ấy thương tâm như vậy rời khỏi? Phó Tình, ta không nghĩ tới ngươi có thể máu lạnh đến trình độ như thế này, tại sao ngươi có thể như thế đi thương tổn một nữ nhân yêu ngươi như vậy? Đây chính là mục đích ngươi giữ cậu ấy lại sao?"
Dì Lý lén lút liếc Phó Tình một cái, Tình Tình quá cừ rồi, cũng lên giường rồi a, ha ha...Ôi, dì à, bây giờ là lúc vui vẻ sao?
"Em ấy nói cái gì?" Thái độ lãnh đạm của Phó Tình, ở đây không có một người có thể từ vẻ mặt của cô nhìn ra, trong lòng cô đến cùng đang suy nghĩ gì
"Cậu ấy nói cái gì, đối với ngươi mà nói có ý nghĩa sao? Cậu ấy đã đi rồi, cậu ấy...Cậu ấy sẽ không trở về" Lục Tử kéo cổ áo của Phó Tình, nàng ấy thật sự rất muốn, rất muốn mạnh mẽ đánh Phó Tình một trận. Thế nhưng nàng ấy không dám, không phải là bởi vì thân phận của Phó Tình, không phải là bởi vì dì Lý đứng ở phía sau nhìn, mà là bởi vì Phương Ngôn, nàng ấy không muốn Phương Ngôn khổ sở. Tính cách của Phương Ngôn có bảo thủ cỡ nào, nàng ấy rất rõ ràng, nếu như Phương Ngôn không phải thật sự rất yêu Phó Tình, cậu ấy tuyệt đối sẽ không lên giường với Phó Tình
Phó Tình kéo ra tay của Lục Tử, "Có ý nghĩa hay không, là chuyện của ta, không phải ngươi có thể quyết định thay ta. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, em ấy tại sao rời khỏi, lúc rời đi em ấy nói cái gì"
"Ta dựa vào cái gì nhất định phải nói cho ngươi biết?"
"Ngươi không muốn nói cho ta biết, ngươi sẽ không cần ta đến đây. Ngươi đánh cũng đã đánh rồi, tức giận cũng trút rồi, hiện tại có thể nói cho ta biết không?"
Lục Tử nhìn chằm chằm Phó Tình, một ngọn núi băng như thế, đến cùng nơi nào hấp dẫn Phương Ngôn, tại sao Phương Ngôn sẽ yêu cô như thế. Vừa nhìn chính là người máu lạnh, nơi nào đáng giá Phương Ngôn đi yêu
" Hôm nay ta đi đón cậu ấy, nhìn dáng vẻ cậu ấy không nỡ rời đi, ta hỏi cậu ấy không nỡ tại sao còn muốn rời khỏi. Cậu ấy nói không nỡ là bởi vì cậu ấy yêu ngươi, rời khỏi là bởi vì ngươi không yêu cậu ấy. Nói ngươi thì phải kết hôn rồi, cậu ấy ngoại trừ rời khỏi ra, còn có thể làm cái gì?"
"Hết rồi?" Trong lòng Phó Tình thật sự rất hối hận, nếu như sáng sớm hôm nay mình không phải nói lời tổn thương nàng như vậy, có lẽ nàng sẽ không rời khỏi. Thế nhưng trách ai được? Trách chính mình nói không biết lựa lời, hay là trách Phương Ngôn hỏi một vấn đề chọc giận chính mình?
"Ta hỏi cậu ấy, tại sao yêu ngươi như vậy, tại sao không tranh thủ" Lục Tử vừa nghĩ tới câu trả lời của Phương Ngôn, nàng ấy thật sự cảm thấy chua xót cho nàng, tại sao phải yêu Phó Tình, tại sao phải yêu một người như vậy
"Nói cho ta biết đáp án"
"Chị ấy không phải cậu muốn tranh giành là có thể tranh giành, chị ấy không phải thuộc về mình, không phải thuộc về bản thân chị ấy, chị ấy là thuộc về Phó gia. Đây là nguyên văn của cậu ấy, ta không có thêm nửa chữ vào trong"
"Tốt, rất tốt, xem ra tên ngốc nhà ta không ngốc một chút nào mà. Lục Tử, cám ơn ngươi nói cho ta biết tất cả những thứ này, thế nhưng có câu nói ta vẫn là muốn nói cho người biết. Phương Ngôn chỉ có thể thuộc về một mình ta, ta so với trong tưởng tượng của ngươi càng yêu em ấy, ngươi đừng vọng tưởng cướp đi em ấy từ trong tay của ta"
Nhìn Phó Tình quay người muốn rời khỏi, Lục Tử cảm giác chính mình cần nói rõ ràng một ít chuyện
"Ta biết ngươi yêu cậu ấy, nếu không ngươi sẽ không đứng ở nơi đó uổng công chịu đựng một tát này. Nếu như ngươi phản kháng, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết nhiều như vậy. Ta yêu cậu ấy tám năm, cậu ấy đến bây giờ đều không có phát hiện, thế nhưng ta sẽ không từ bỏ"
Phó Tình quay người nhìn nàng ấy, nụ cười nhạt nhòa. "Ngươi đủ tư cách khiêu chiến với ta, thế nhưng ngươi cướp không lại ta, em ấy chỉ có thể thuộc về ta"
Phó Tình và dì Lý đi rồi, Lục Tử nhìn theo hành lý mình đã đóng gói xong, một câu nói cực kỳ hung hăng của Phó Tình này đả kích niềm tin của nàng ấy. Ha ha, cho dù cướp không lại ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ cậu ấy, mãi đến tận cậu ấy không cần ta bảo vệ. Thật không hổ là một đôi bạn tốt a, cả ý nghĩ đều là cực kỳ giống nhau
Lục Tử cầm lấy hành lý, nàng ấy muốn về nhà mình, tìm kiếm trợ giúp kinh tế
"Tình Tình, người của ta đã tra được Tiểu Ngôn ở nơi đó, ngươi ngày mai là có thể đi qua đó tìm nó, đem nó dẫn về" Dì Lý thật sự là thần thông quảng đại, nhanh như vậy liền biết Phương Ngôn trốn nơi nào rồi
"Thím, giúp ta chăm sóc thật tốt em ấy, Đường Trí Nhân chắc chắn sẽ không buông tha em ấy. Ta...Bây giờ ta không mặt mũi gặp em ấy, ta muốn xử lý tốt chuyện của chính mình, ta muốn quang minh chính đại đứng trước mặt em ấy. Nói với em ấy, ta là thuộc về bản thân ta, cũng là thuộc về em ấy"
"Tình Tình, ngươi thật sự muốn làm như thế sao? Phó gia..." Dì Lý vừa nghe lời của Phó Tình, nàng Phó Tình động tác sau đó của Phó Tình sẽ rất lớn, hơn nữa tổn thất nặng nề nhất nhất định là Phó gia
"Mắc mớ gì đến ta? Bắt đầu từ hôm nay, ta không còn là người của Phó gia, một cái tát kia của hắn đánh thức ta rồi. Nếu hắn đã không coi ta là con gái, tại sao ta còn phải đi kiêng kỵ mặt mũi của hắn" Nữ vương đại nhân, hình như là ngươi đạp cái đuôi của người ta trước, cho nên... Ạch... Lại hình như là cái đuôi của nữ vương đại nhân bị giẫm trước, aiz, chuyện của hào môn không phải chúng ta có thể tìm hiểu được
"Tình Tình, ngươi biết thím nhất định là đứng về phía ngươi, nhưng ta vẫn là hi vọng ngươi làm việc, chừa chút chỗ trống cho mọi người, đừng làm đến quá quyết liệt"
"Ừm, ta biết rồi, thím. Thím, hội đổng sự của ngày sau, làm phiền thím đến một chuyến, nếu như thím không nguyện ý, ta sẽ không có cách rồi"
"Đứa trẻ ngươi đây, làm sao cứ yêu thích dằn vặt người như vậy, được rồi, ta sẽ giúp ngươi xem. Tình Tình, ngươi thật sự đem Tiểu Ngôn ăn sạch sẽ rồi? Vậy Tiểu Ngôn chắc quyết một lòng với ngươi mới đúng, làm sao còn có thể rời khỏi chớ" Dì à, lòng hiếu kỳ của ngươi thật sự rất...
"Ừm, thì.. Chuyện tối ngày hôm qua, hôm nay em ấy đề cập với ta chuyện kết hôn, ta phiền. Sau đó em ấy lại hỏi ta yêu em ấy không? Tâm tình ta rất kém trả lời một câu, ta ai cũng không yêu. Ta chỉ là một câu giận, không nghĩ tới em ấy coi là thật, cứ như vậy rời đi"
"Tình Tình, ngươi sẽ không... Trước giờ không từng nói với Tiểu Ngôn ba chữ tôi yêu em chứ?" Dì Lý nghe ra đầu mối, nhìn ra tất cả hiểu lầm, đều là một mình Phó Tình tạo thành
"Không có, ta nghĩ tình yêu của ta em ấy có thể cảm giác được, như vậy là được rồi. Tại sao phải đi hỏi rõ ràng như vậy? Lời tâm tình là có thể gạt người, thế nhưng loại cảm giác thật lòng yêu một người là không lừa được người, có thể cảm giác được không phải tốt rồi?" Nhìn Phó Tình lẽ thẳng khí hùng nói tới như vậy, dì Lý thật sự hết lời nói, đến cùng ai là tên ngốc
"Tình Tình, tình yêu có khi không phải cảm giác không là được, tình yêu cũng cần dùng lời nói để biểu đạt. Lời tâm tình xác thực có thể lừa người, thế nhưng lời tâm tình thật lòng, sẽ làʍ t̠ìиɦ yêu của các ngươi càng thêm vững chắc, để cho các ngươi càng thêm chặt chẽ không thể tách rời. Nếu như ngươi nói với Tiểu Ngôn ngươi yêu nó, nó sẽ không cứ như vậy rời khỏi ngươi, nó không phải là người như thế. Là ngươi cho nó nhân tố không xác định, cho nên nó mới sẽ rời khỏi, nó mới có thể nói rời khỏi là bởi vì ngươi không yêu nó"
Nhìn Phó Tình bỗng nhiên tỉnh ngộ, được rồi, ngươi còn có thể cứu, ít nhất ngươi gặp lại được Tiểu Ngôn, ngươi chắc sẽ nói các loại lời tâm tình tôi yêu em rồi
Hết chương 35
Edit: Càng coi tui càng thích Dì Lý bà cố nội luôn á