Chương 34: (H) Em không trở về nữa
Phó Tình mở cửa đi tới phòng an ninh, vệ sĩ của phòng an ninh lập tức đi ra
"Phương tiểu thư đâu? Em ấy...Em ấy đi rồi sao?"
"Không có a, không thấy Phương tiểu thư ra ngoài. Đại tiểu thư..."
Phó Tình không để ý đến vệ sĩ kêu to sau lưng, trong lòng cô chỉ biết là Phương Ngôn còn ở nhà, chỉ cần nàng còn ở nhà, là có thể tìm được nàng. Phó Tình đi đến hoa viên sau nhà, nếu như Phương Ngôn còn ở nhà, nàng khẳng định trốn ở nơi đó
Thấy được thân ảnh cô độc kia, trái tim của Phó Tình ổn định rồi, thế nhưng cũng bắt đầu tức giận lên. Ngươi cứ như vậy không tin ta sao?
"Tên ngốc"
"Mạch, chị trở về rồi, làm sao không thông báo em đến trước cửa chờ chị?" Nghe một tiếng "Mạch" Mềm nhũn này của Phương Ngôn, Phó Tình giận không nổi nữa rồi. Aiz, đi tính toán với nàng những vấn đề này, cần thiết sao?
Phó Tình kéo Phương Ngôn trở về nhà, mở ra tủ rượu, "Tên ngốc, uống một ly với tôi được không?"
Phó Tình biết Phương Ngôn không thích cô uống rượu, bởi vì lúc trước cô luôn là uống say mới về, cho nên mỗi lần khi cô muốn uống chút, Phương Ngôn luôn là cau mày nhìn cô. Đối với loại phản đối không hề có một tiếng động này của Phương Ngôn, Phó Tình cũng dần dần không uống rượu nữa, thế nhưng tâm tình hôm nay của cô thật sự rất tệ. Hành động hôm nay cũa Phó Uyên, đối với cô mà nói là một loại phản bội, đây cũng không phải là tính toán đơn giản như vậy.
"Được" Tâm tình của Phó Tình sa sút, Phương Ngôn có thể cảm giác được, thế nhưng nàng không biết Phó Tình vì sao lại như vậy. Nàng không biết Phó Tình là bởi vì chuyện kết hôn không vui, hay là bởi vì muốn để nàng rời khỏi mà không vui
Phó Uyên lần này thật sự bị Phó Tình tức giận đến quá chừng, Phó Tình ở trên lễ thành lập cứ đi thẳng như thế, còn dám ở cửa uy hϊếp chính mình. Phó Tình ung dung rời khỏi như vậy, chính mình một bụng lửa, còn phải lưu lại chủ trì lễ thành lập tròn nằm này cũng thôi. Thế nhưng người hôm nay chính mình hẹn đến, đều biết hôm nay chính mình muốn tuyên bố liên hôn của Phó gia và Đường gia, cách làm của Phó Tình để cho người khác đều biết mình là mong muốn đơn phương. Mặt mũi của Phó gia, cứ như vậy bị Phó Tình dẫm lên dưới bàn chân, cứ như vậy để người ngoài chế giễu
Phó Uyên ở tiệc rượu bắt đầu không bao lâu, hắn tìm cớ rời khỏi về đại trạch Phó gia, hắn thực sự không ngại tiếp tục chờ đợi. Đường Trí Nhân vẫn luôn đi theo phía sau hắn, hắn cũng thật sự rất xui xẻo, hắn ngờ tới Phó Tình nhất định sẽ phản kháng, nhưng hắn không nghĩ tới Phó Tình sẽ tuyệt tình đến trình độ như thế này
Phó Uyên trở lại đại trạch, cuối cùng không nhịn được ở nơi đó phát hỏa, lọ hoa cổ đặt ở phòng khách cứ như vậy rơi nát
"Nghịch nữ, ta làm sao sẽ nuôi ra nghịch nữ như vậy, lại vì một nữ nhân phản kháng ta. Dám như vậy làm mất mặt ta, Phó gia ta làm sao sẽ sinh ra nghịch nữ như vậy"
Đường Trí Nhân bóp chặt quả đấm, Phó Tình quá độc ác, bị cô đạp ở dưới bàn chân đâu chỉ mặt mũi của Phó gia, mặt mũi của Đường gia cũng đồng thời bị đạp nát rồi. Đường Trí Nhân rất vui mừng hôm nay Đường gia không có phái đại diện qua, nếu không hắn cũng không biết nên làm sao giải thích, rõ ràng chuyện đã nói rồi, cứ như vậy bị sự rời khỏi của Phó Tình quấy nhiễu
"Bá phụ, không sao, Tình Tình chỉ là một lúc không nghĩ thông suốt. Cũng là chúng ta không tốt, chúng ta không có thống báo trước cho em ấy biết, nếu không em ấy cũng sẽ không làm như vậy. Ngài cũng không cần tức giận, tức hư thân thể, Tình Tình sẽ áy náy" Đường Trí Nhân xem ra cũng khá có tâm cơ, không phải công tử hào hoa, còn biết hiện tại muốn ổn định Phó Uyên trước
"Trí Nhân ngươi yên tâm đi, việc hôn sự này là ta đáp ứng, có gả không còn chưa tới phiên bản thân nó quyết định" Phó Chấn Đình đi theo phía sau của bọn họ, một câu nói cũng không có nói, hắn biết Phó Uyên sẽ làm như vậy, là vì để hắn vững vững vàng vàng kinh doanh Phó thị. Cũng biết Phó Uyên tại sao phải lôi kéo Đường Trí Nhân như vậy, là vì để Phó thị có thể phát triển càng tốt thôi. Thế nhưng hắn không tán thành cách làm Phó Uyên vì lợi ích của gia tộc, muốn đem Phó Tình gả đến Đường gia. Tuy Phó Tình xưa nay thì không có từng thừa nhận em trai hắn đây, hắn luôn đều coi Phó Tình là tỷ tỷ, thế nhưng hắn bây giờ không có tư cách nói bất cứ lời gì
"Không vội không vội, ta là thật sự yêu thích Tình Tình, ta có thể chờ đợi em ấy" Đường Trí Nhân hôm nay dáng dấp người tốt và dáng dấp cuồng dại, chế tạo vô cùng thành công, chí ít ở trong mắt Phó Uyên là như vậy
"Aiz, Tình Tình thật sự là người sống trong phúc khống biết phúc a. Trí Nhân, ngươi trở về đi, chuyện của Tình Tình, ta sẽ giải quyết tốt"
"Được, vậy bá phụ ta đi trước. Chấn Đình, ngươi trông tốt bá phụ, không nên để cho bác ấy lại tức giận, ta đi về trước"
"Ta sẽ, anh Trí Nhân ngươi đi thong thả, ta đưa ngươi đi ra ngoài"
Phó Chấn Đình đưa Đường Trí Nhân lên xe rời khỏi, trở lại trong phòng phát hiện Phó Uyên đã trở về phòng, hắn thở dài một hơi, cha, ngươi cần gì chứ
Đường Trí Nhân lên xe rời khỏi đại trạch Phó gia, ra lệnh với vệ sĩ bên ghế phụ
"Tra cho ta, nữ nhân bên cạnh Phó Tình kia là lai lịch gì, lại dám cướp nữ nhân với ta, để cô ta biến mất cho ta"
"Mạch...Đừng như vậy..." Phương Ngôn không biết mình là làm sao nằm đến trên giường của Phó Tình, nàng chỉ biết mình đã bị Phó Tình cởi sạch, Phó Tình cũng là trần như nhộng đè ở trên người nàng, hai chân của nàng cũng đã bị Phó Tình tách ra
Nụ hôn của Phó Tình, để nàng rất không thoải mái, nàng muốn Phó Tình hôn hôn tiếp, thế nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, không thể như vậy
"Tôi không có nhẫn nại tiếp tục nữa, hôm nay tôi liền muốn em, muốn tất cả của em" Phó Tình hôn hít lấy vành tai của Phương Ngôn, từ từ hôn đến xương quai xanh của nàng, cô thích nhất xương quai xanh...
Người này làm sao nói tỉnh thì tỉnh, vừa rồi khi giúp nàng tắm, còn một bộ dáng vẻ say đến bất tỉnh nhân sự. Tỉnh rồi cũng tốt, nếu không cảm giác giống...
Phương Ngôn muốn phản kháng, thế nhưng... Thân thể của nàng đã không chịu khống chế của nàng, đi theo nụ hôn của Phó Tình, Phó Tình khıêυ khí©h, bất tri giác đi nghênh hợp cô...
Phó Tình cuối cùng không có di chuyển xuống nữa, cô ngậm lấy quả anh đào bộ ngực của Phương Ngôn, từ từ liế*m mú*t, khıêυ khí©h. Tay của cô lại không có xu thế dừng lại đi xuống từ bộ ngực của Phương Ngôn chậm rãi khıêυ khí©h đến bụng cho đến địa phương tư mật nhất của Phương Ngôn, cô mới dừng lại
Phương Ngôn không nhịn được muốn đi kẹp lấy hai chân, kết quả kẹp lấy chính là eo của Phó Tình, để Phó Tình càng thêm hưng phấn. Tay của cô khıêυ khí©h điểm mẫn cảm trên địa phương tư mật của Phương Ngôn, thân thể của Phương Ngôn bắt đầu run rẩy, hai chân bắt đầu vô lực buông ra. Sự thăm dò của Phó Tình, khiến tay của nàng nắm chặt hai góc của gối đầu. Vui vẻ chưa từng có, để nàng đã không có tâm tư không có tinh thần đi phản kháng, nàng cũng không muốn phản kháng, chị ấy muốn thì cho chị ấy đi
"Ya..." Phó Tình không do dự chút nào đẩy rách bức màng Phương Ngôn bảo lưu hai mươi mấy năm, Phương Ngôn không nhịn được đau đớn kêu lên
Phó Tình ngừng lại động tác trong tay, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, giúp nàng lau nước mắt trên mặt
"Mạch, đau quá"
Ạch... Phó Tình cũng là lần đầu tiên làm việc này, cô không biết sẽ có đau như thế, chỉ là trên phim đều là diễn như thế...Cô cũng chỉ có thể học như thế
"Một chút là không sao rồi, buông lỏng một chút, đừng khẩn trương"
Nhìn lông mày của Phương Ngôn bởi vì đau đớn mà nhăn lại từ từ giãn ra, tay của Phó Tình mới lại không an phận chậm rãi động lên
Phó Tình không biết chính mình rốt cuộc muốn Phương Ngôn bao nhiêu lần, nghe tiếng rêи ɾỉ dụ người của Phương Ngôn, kêu gào câu người tên của cô, cô căn bản là không có cách khống chế du͙© vọиɠ của chính mình, cô dừng không được. Mãi đến tận cô thực sự không động nổi rồi, mới đầy người mồ hôi nằm đến bên người của Phương Ngôn, Phương Ngôn không cách chịu đựng loại kɧoáı ©ảʍ cao trào thay nhau nổi lên này, Phó Tình dừng lại, nàng cũng mê man đi. Đột nhiên nhớ lại, trên phim ở phía sau cùng đều sẽ giúp đối phương làm sạch cơ thể, Phó Tình rất gian nan bò dậy. Đến phòng tắm tìm một cái khăn sạch, giúp Phương Ngôn làm sạch địa phương tư mật của nàng, chính mình lại cọ rửa một hồi, sau đó mới thoải thoái mái mái nằm xuống ôm lấy Phương Ngôn
"Tên ngốc, tôi yêu em, thật sự rất yêu em. Đừng rời khỏi tôi, theo tôi cả đời, được không?"
Đáng tiếc Phương Ngôn mê man đi không nghe được, không nghe được câu "tôi yêu em" kia nàng chờ hơn 4 năm, không nghe được nguyện vọng Phó Tình muốn nàng đi theo cả đời
Nhìn trên người Phương Ngôn tràn đầy dấu hôn chính mình lưu lại, Phó Tình hài lòng ôm chặt Phương Ngôn trong l*иg ngực
"Em cuối cùng thuộc về tôi rồi, tôi cuối cùng có được ngươi hoàn chỉnh. Tên ngốc, ngủ ngon"
Ngày hôm sau Phó Tình tỉnh lại, thấy được Phương Ngôn vẫn còn ngủ say, cô không nỡ đánh thức nàng. Cô không muốn dậy, không muốn rời khỏi Phương Ngôn, thế nhưng tối hôm qua chính mình đột nhiên rời khỏi, hôm nay Phó Uyên nhất định sẽ đến công ty lật trời. Nếu như ở công ty không tìm được chính mình, hắn nhất định sẽ đến biệt thự tìm chính mình, cô không muốn những chuyện xấu xí này để Phương Ngôn đơn thuần thấy được
Ở khi cô bắt đầu hoá trang, Phương Ngôn tỉnh rồi, tỉnh đến quá không phải lúc rồi...
"Mạch, chị có phải muốn kết hôn" Vấn đề này tối hôm qua Phương Ngôn đã muốn hỏi, thế nhưng tối hôm qua cảm xúc của Phó Tình vẫn luôn rất không tốt, cho nên nàng không hỏi
"Không cho phép nhắc lại chuyện này, tôi không muốn nghe" Phó Tình vốn dĩ tâm tình rất tốt, bị vấn đề này của Phương Ngôn lập tức lại nghĩ tới hành vi ngày hôm qua của Phó Uyên, vừa nghĩ tới vừa đến công ty, Phó Uyên khẳng định đã ở văn phòng chờ mình tính sổ, tâm tình của Phó Tình đúng là kém đến cực điểm. Cô không sợ Phó Uyên đối phó cô, cô là vừa nghĩ tới Phó Uyên vì lợi ích, là có thể bán đi cô, cô thì hận
"Ước định năm năm của chúng ta đến rồi, em có phải có thể..." Phương Ngôn muốn nói em có phải có thể thay đổi thân phận để yêu chị, thế nhưng Phó Tình không để cho nàng nói tiếp, cô sợ lời sau đó của Phương Ngôn là em có phải có thể rời khỏi không
"Ước định của năm năm đối với em mà nói thì quan trọng như vậy sao? Em cũng bởi vì ước định năm năm này mới ở lại bên cạnh tôi sao?" Phó Tình cuống lên, lẽ nào em đúng là bởi vì ước định mới ở lại bên cạnh tôi?
"Chẳng lẽ không đúng sao? Em là người giữ chữ tín, ước định của năm năm đối với em mà nói rất quan trọng. Bắt đầu từ hôm nay, em không còn là người làm của chị, chị có biết thân phận này đối với em mà nói, có khó chịu cỡ nào hay không" Phương Ngôn không thích kéo dài, ước định năm năm kia, thì như một khối đá lớn trong lòng nàng. Nàng bây giờ đã là người tự do, bất luận tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, nàng đều muốn hỏi rõ ràng, Phó Tình muốn an bài nàng như thế nào
"Em muốn rời khỏi thật sao? Muốn đi thì đi đi, không cần giải thích với tôi nhiều như vậy"
"Phó Tình, chị yêu em không? Lẽ nào chị thật sự giống như ba chị nói như vậy, chị không thể yêu em?" Lẽ nào chị thật sự muốn đuổi em đi sao? Chỉ cần chị yêu em, em đồng ý lưu lại vì chị, cho dù chị muốn kết hôn, em cũng không quan tâm, em chỉ cần một câu "chị yêu em" của chị, là đủ rồi
Em không phải là người làm nữa, cả "Mạch" Cũng không muốn kêu nữa rồi sao? Lẽ nào tình yêu của em đối với tôi ôn nhu đối với tôi, đều là giả vờ sao? Hai chữ Phó Tình, chọc giận Phó Tình rồi
"Không yêu, tôi ai cũng không yêu, hài lòng rồi chưa?"
Phó Tình thương tâm vung cửa rời khỏi, cô cảm giác mình rất oan ức, chính mình liều mạng nỗ lực như vậy cũng là vì ai? Lẽ nào tôi yêu em như vậy, trong lòng em thì một chút cũng không cảm giác được sao? Tại sao không tin cảm giác trong lòng mình, mà phải đi nghe tin một người ngoài. Phó Tình hiện tại chỉ muốn nhanh chóng về công ty, cô còn phải đi đối phó lửa giận của Phó Uyên, còn về Phương Ngôn, vẫn là đợi buổi tối trở về, chậm rãi nói với nàng tiếp
Phó Tình cũng biết lời vừa rồi của chính mình hình như hơi nặng chút, hi vọng Phương Ngôn không để ở trong lòng. Thế nhưng có lúc chuyện chính là như vậy, làm sai rồi, có khi cả cơ hội bù đắp, cũng sẽ không cho ngươi
Phương Ngôn ngồi ở trên giường, trong đầu chỉ có một câu nói "Không yêu, tôi ai cũng không yêu"
Lục Tử đồng học... Ngươi chính là một vật liệu thêm phiền phức
"Thổ Thổ, năm năm đến hẹn rồi, cậu muốn khi nào thì đi, mình tới đón cậu"
"Cậu qua đi" Lục Tử không biết khi Phương Ngôn nói câu nói này, nàng cần dùng bao nhiêu sức lực, mới nói ra mấy chữ này
"Được, lập tức tới ngay"
Lục Tử hài lòng chạy xuống lầu, lái xe đi đón Phương Ngôn, nàng ấy chờ ngày này đã đợi năm năm rồi
Phương Ngôn rất vất vả đi vào phòng tắm, hai chân của nàng vẫn còn đang run rẩy. Quay về gương của phòng tắm, nàng nhìn thấy dấu hôn Phó Tình lưu lại trên người mình, nàng đau khổ nhắm mắt lại. Lẽ nào chị thật sự không yêu em sao một chút nào sao? Vậy tại sao phải cho em cảm giác luyến ái, tại sao phải đối với em tốt như vậy, tại sao phải để em từng bước một trầm hãm như vậy. Nếu như chị thật sự yêu em, tại sao phải nói câu kia tổn thương người kia, tại sao không thể lưu lại một lý do cho em?
Phương Ngôn rất qua loa cọ rửa chính mình một chút, nàng bây giờ không có nhiều thời giờ như vậy, cũng không có khí lực lớn như vậy đi làm sạch chính mình. Nàng trở lại gian phòng dưới lầu, đổi quần áo của bản thân nàng, lại đem hai bộ quần áo khác bỏ vào trong túi. Khi đến là thế nào, khi đi cũng là thế đó, nàng không có mang đi bất kỳ đồ vật có liên quan với Phó Tình
Nàng đem laptop để trên bàn trà nhỏ, cắm xong điện, lưu lại cho cô một phần lời nói đầu tiên cũng như một lần cuối cùng
Mạch, xin cho phép em một lần cuối cùng gọi tên của chị. Năm năm rồi, thì ra năm năm có thể nhanh như vậy thì qua đi. Tình yêu của em, tất cả của em đều đã cho chị rồi, hôm nay em mang đi chỉ là một chính mình không trọn vẹn. Cám ơn chị để em từng yêu, để em từng đau
Em không có mang đi bất kỳ cái gì có liên quan với chị, đồ vật em lưu lại, chị có thể để người ta thanh lý đi, Xin tha thứ em thật sự không có sức lực dọn dẹp tốt, thì rời đi
Ngày đó khi em làm rõ chính mình yêu chị, em thì xin thề phải chăm sóc thật tốt chị năm năm, có lẽ ngày đó chị không cần em đến chăm sóc nữa, ta sẽ tự động rời khỏi. Chị...Chị hôm nay không có cho em lý do lưu lại, em không biết em nên lấy thân phận gì tiếp tục ở lại bên cạnh chị, chăm sóc chị
Có lẽ có một ngày chị sẽ kết hôn, nếu như ngày đó em có thể bỏ xuống, có lẽ em sẽ...
Em sẽ rời khỏi thành phố có chị, chúng ta... Chúng ta không gặp lại nữa
Không gặp lại nữa, em thật sự bỏ được sao? Em thật có thể chịu đựng ngày cũng nhìn không thấy chị nữa sao? Nước mắt Phương Ngôn nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được rơi xuống. Phương Ngôn vẫn là đi thư phòng, tìm một quyển sách nàng thích, đem bức ảnh trong bức hình trên bàn sách Phó Tình lấy ra, kẹp ở trong sách
Nàng ở trên bàn sách lưu lại một tờ giất, "Đây là đồ vật duy nhất thuộc về chị em mang đi, tha thứ cho em, coi như là cho em một kỷ niệm đi"
Ngoài phòng truyền đến tiếng còi xe, nàng biết Lục Tử đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi, đến lúc chính mình rời khỏi rồi
Nhìn Phương Ngôn mặc một thân quần áo khi đến, vác lấy ba lô khi đến
"Cậu...Cậu thì đi như vậy? Những quần áo kia của cậu, những sách kia của cậu thì sao?"
"Những quần áo kia không phải của mình, một thân này mới là quần áo thuộc về bản thân Phương Ngôn. Sách? Đã không quan trọng rồi, đồ vật đều tồn tại nơi này" Phương Ngôn chỉ chỉ đầu của chính mình, theo Phó Tình nhiều năm như vậy, thứ Phó Tình dạy mình, đã không phải là những sách kia có thể đánh đồng với nhau. Không trách cô vẫn gọi mình tên ngốc, thì ra chính mình lúc trước đúng là một con mọt sách
Lục Tử nhìn Phương Ngôn chậm chạp không lên xe, đứng bên cạnh xe nhìn căn nhà, ánh mắt ấy thì như muốn đem toàn bộ căn nhà cất vào trong đầu của nàng, cùng nhau mang đi. Phương Ngôn ngẩng đầu nhìn cả căn nhà, nàng thật sự không nỡ, không phải không nỡ căn nhà, mà là chủ nhân của căn nhà
Không có phát hiện Lục Tử thấy được dấu hôn trên xương quai xanh phía dưới cổ áo của nàng, bi thương trong mắt Lục Tử
"Thổ Thổ, tại sao không nỡ như thế, nếu không nỡ, tại sao còn muốn rời khỏi?"
Phương Ngôn quay đầu lại nhìn Lục Tử, "Không nỡ là bởi vì mình yêu chị ấy, rời khỏi là bởi vì chị ấy không yêu mình. Chị ấy thì phải kết hôn rồi, mình ngoại trừ rời khỏi, còn có thể làm cái gì?"
"Yêu cô ấy tại sao không tranh thủ? Cậu không phải đã..." Lục Tử chỉ chỉ cổ áo của nàng
"Chị ấy không phải cậu muốn tranh giành là có thể tranh giành được, chị ấy không phải thuộc về mình, không phải thuộc về bản thân chị ấy, chị ấy thuộc về Phó gia" Phương Ngôn không có đơn thuần như vậy trong tưởng tượng của Phó Tình, dù sao nhiều năm như vậy đi theo bên cạnh cô, chính mình lại là học thương mại xuất thân, nàng hiểu. Nàng biết Phó Uyên vì sao lại đến đuổi nàng đi, tại sao muốn Phó Tình gả đến Đường gia, tất cả những thứ này nàng đều hiểu. Nàng từng nghĩ muốn tranh giành, thế nhưng Phó Tình không có cho nàng cơ hội, không có cho nàng lý do
Phương Ngôn cố nén nước mắt bi thương rời khỏi, câu nói đầu tiên nàng lên xe, "Tiểu tử, đưa mình đến sân bay"
"Sân bay? Cậu muốn đi nơi đâu?" Lục Tử bối rối, người này đến cùng muốn làm cái gì
"Đến rồi nói sau, đi thôi, mình muốn rời khỏi, mau chóng rời khỏi cái thành phố này, sau này, mình không trở về nữa"
Hết chương 34
Edit: Dạo này wp làm khó quá, khi xưa k cài cái gì cũng vào được, giờ phải cài hola mới vào được, cho nên một lần đăng liên tục 3 chương cho mn xem thoài mái luôn kaka. Wp làm khó kiểu này chắc tui dọn nhà qua bhtt.vn lại càng sớm, chán quá