Chương 20: Nói từ bỏ, liền từ bỏ
Đợi đến buổi chiều dì Lý mang theo món ăn đến, kế hoạch của Phương Ngôn cũng viết gần xong, đã sắp kết thúc. Phương Ngôn không nói với dì Lý hôm nay nàng lại gây họa rồi, sợ dì Lý lại che chở chính mình, chọc Phó Tình tức giận
"Tiểu Ngôn, con bây giờ bận không?" Dì Lý ở nhà bếp thấy được Phương Ngôn không có đang viết đồ vật, mà là đang thu dọn tư liệu
"Dì, người đừng bận, con đã viết xong, tài liệu các loại để con xử lý. Đợi buổi tối tiểu thư trở về, nhìn lại một chút có địa phương cần sửa chữa gì hay không"
Dì Lý vừa nghe Phương Ngôn đã viết xong, lập tức đem tay lau khô, ngồi vào trên ghế sofa bên cạnh nàng
"Tiểu Ngôn, con đến cái nhà này cũng sắp một tuần lễ rồi chứ?" Dì Lý lại bắt đầu chỉ dẫn công việc của nàng
"Ừm, nếu như ngay cả ngày đó bàn chuyện cũng tính, hôm nay là ngày thứ tám rồi." Phương Ngôn mới nhớ lại, ngày hôm qua. Nếu như mình khi đó giúp ba mẹ làm đạo trường, ngày hôm qua là thất đầu. Chính mình lại quên, thật sự rất bất hiếu
Dì Lý thấy được Phương Ngôn đột nhiên cúi đầu, suy nghĩ một chút, rõ ràng là chuyện gì xảy ra
"Họ sẽ không trách con, đứa trẻ hiểu chuyện hiện tại giống như con vậy, rất ít rồi." Dì Lý cũng ngồi vào trên tấm thảm, ôm Phương Ngôn, nhẹ nhàng vỗ bờ vai của nàng
"Ân, dì, con không sao" Dì Lý nhìn trên mặt Phương Ngôn miễn cưỡng nặn ra mỉm cười, thật sự là đứa trẻ hiểu chuyện, thế nhưng quá dễ lừa gạt rồi, nếu không làm sao sẽ bị Phó Tình dễ dàng lừa gạt ở nhà như vậy
"Tiểu Ngôn, một tuần ở chung, con cảm thấy Tình Tình là người thế nào? phải nói thật với dì"
"Tiểu thư? Cô ấy rất kêu ngạo, rất lạnh, có lúc rất ôn nhu, nhưng có lúc lại có chút không có tình người. Có lẽ mọi người cho rằng cô ấy đối với con rất tệ, kỳ thực cô ấy đối với con khá tốt, chỉ là có lúc dữ tợn chút. Con không phải một người biết biểu đạt, là không từ biểu đạt ý nghĩ. Cô ấy thì giống như căn nhà này, bề ngoài làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng thực sự rất cô đơn, rất tịch mịch"
Không sao không sao, ngươi không từ diễn ý như thế nào đi nữa cũng không sao, dì Lý có thể nghe hiểu là tốt rồi
"Tiểu Ngôn, xem ra Tình Tình đối với con vẫn đúng là không tệ, con cư nhiên có thể nhìn ra ôn nhu của nó. Vậy con nói cho dì biết, nó nàng là làm sao ôn nhu?"
Phương Ngôn có chút ngượng ngùng, bởi vì dì hỏi lên như vậy, nàng lại nghĩ đến chuyện của thư phòng
"Không có đâu, chính là ngày đó ở thư phòng cô ấy dạy con rất nhiều thứ. Tuy cô ấy vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, thế nhưng con biết cô ấy là vì tốt cho con, cho nên cảm thấy cô ấy rất ôn nhu"
Dì Lý có hơi thất vọng, còn tưởng rằng Phó Tình thật sự sẽ đối với Phương Ngôn không giống nhau, kết quả làm sao vẫn là dáng vẻ cũ
"Tiểu Ngôn, Tình Tình kỳ thực... Là một người rất cô quạnh, hiện tại con ở chỗ của nó, ta hi vọng con có thể giúp đỡ quan tâm nó. Nó thực ra là một người rất cần tình yêu, thế nhưng... Ta nghĩ ta không nói con cũng rõ ràng"
"Ba cô ấy mặc kệ cô ấy sao?" Dì Lý rất dễ dàng thì khơi lên hiếu kỳ của Phương Ngôn đối với Phó Tình
"Không phải không quản, là không quản được. Mẹ Tình Tình qua đời vẫn chưa tới một tháng, ba nó thì mang nữ nhân về nhà ở. Khi đó Tình Tình mới năm tuổi, nó kiên trì muốn đi học, hơn nữa muốn cư trú ở nơi đó. 11 tuổi liền đi Anh quốc du học, mấy năm trước mới bằng lòng trở về. Cho nên con đừng thấy Tình Tình là thiên kim đại tiểu thư, kỳ thực nó rất biết chăm sóc chính mình, nó nói không thể để cho mẹ lo lắng. Con nói nó như vậy, sẽ nghe na nó sao?"
Phương Ngôn nghe được viền mắt đều đỏ, không nghĩ tới Phó Tình sẽ là như thế, so sánh xuống, chính mình so với cô hạnh phúc rất nhiều. Tuy trong nhà nghèo, thế nhưng cha mẹ đều ở bên người, cũng rất sủng ái chính mình
"Dì, có phải là ngày mai sau này dì sẽ không đến dạy con đồ vật?" Ngữ khí của dì là lạ, hình như đang đem Phó Tình giao cho chính mình
"Ừm... Không đến nữa" Dì Lý không biết Phó Tình hoàn toàn phủ định tình yêu, vì bảo vệ mình không bị thương tổn, đã quyết định rút thân mà ra. Phương Ngôn nhìn qua, lại hình như còn không có dáng vẻ động tâm. Thế nhưng chuyện như vậy không vội vàng được, nàng rất yêu thích Phương Ngôn đứa bé này, nếu như Phó Tình thật sự yêu thích Phương Ngôn, nàng khẳng định rất tình nguyện giúp đỡ, cho nên nàng quyết định để họ chân chính đơn độc sống chung xem thử
"Dì, con sẽ nhớ người" Phương Ngôn giống như tiểu hài tử làm nũng, tựa ở trên bả vai dì Lý
Phó Tình hôm nay vốn dĩ không muốn trở về, nhưng nghĩ tới hôm nay là thứ sáu, Phương Ngôn có thể sẽ cho cô kế hoạch, cho nên cô gặp xong khách hàng về nhà sớm. Ai biết cô mở cửa vừa nhìn, Phương Ngôn và thím đều ngồi ở trên tấm thảm, Phương Ngôn cư nhiên còn thân mật tựa ở trên người thím làm nũng. Hỏa khí của Phó Tình lại nổi lên, thế nhưng cô vẫn là cố nén, kết quả Phương Ngôn lại nói ra một câu "Dì, con sẽ nhớ người"
"Các người có ý gì?" Phó Tình lạnh lùng một câu nói, đem Phương Ngôn sợ đến vội vã ngồi thẳng
Dì Lý quay đầu nhìn Phó Tình, "Tình Tình hôm nay làm sao sẽ trở lại sớm như vậy, cũng không thông báo một chút"
"Nếu như thông báo một chút, ta có thể thấy được hình ảnh đặc sắc như vậy không?" Phó Tình xem ra bị lửa thiêu đến không nhẹ, cư nhiên dám cùng với thím yêu cô nhất nói như vậy.
Quả nhiên, dì Lý nghiêm mặt, "Phó Tình, theo ta đến thư phòng"
Phó Tình theo dì Lý đến thư phòng, lưu lại Phương Ngôn một mình lẻ loi ngồi ở trên tấm thảm. Aiz, xem ra hỏa khí của Phó tiểu thư trưa hôm nay đến bây giờ còn không có.
"Đóng cửa lại, ta không muốn dọa Tiểu Ngôn" Dì Lý vào cửa dựa vào bàn làm việc, nhìn Phó Tình còn đứng ở cửa
"Tiểu Ngôn...Tiểu Ngôn...Kêu đến thật thân thiết" Phó Tình một bên thấp giọng nói thầm, một bên dùng sức đem cửa đóng sầm
Phương Ngôn dưới lầu nghe được tiếng đẩy cửa, lo lắng nhìn cửa phòng sách
"Ngươi có ý gì, có chuyện gì ngươi trực tiếp nói với ta, đừng không có chuyện gì đi dọa Tiểu Ngôn, nó là đứa trẻ ngoan"
"Đúng nha, cô ta là đứa trẻ ngoan, ta là đứa trẻ hư"
Dì Lý nhìn Phó Tình, Phó Tình hôm nay có chút quái quái, nói chuyện cũng có chút quái gở
"Ngươi đang đố kị?"
"Ta có cái gì đố kị? Cô ta và người quan hệ tốt nữa, có thể tốt qua chúng ta" Ánh mắt của Phó Tình bắt đầu lảng tránh thím, chẳng lẽ mình thật sự đang ghen tỵ, không phải đã nói từ bỏ rồi sao?
"Ngươi không phải đố kị Tiểu Ngôn quan hệ tốt với ta, ngươi là đố kị ta quan hệ tốt cùng Tiểu Ngôn, ngươi đang ghen" Phó Tình ngẩng đầu nhìn thím, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, thím làm sao sẽ biết mình yêu thích Phương Ngôn
"Rất kinh ngạc? Ta chỉ có thể nói ngươi căn bản cũng không hiểu rõ chính ngươi, muốn biết ta lúc nào biết đến không?"
"Không muốn" Thím nói như vậy, nhất định là đang trước khi chính mình biết thì biết rồi
"Ngày Tiểu Ngôn tiến vào cửa cái nhà này, khi ngươi ở Paris đột nhiên nói muốn quay về, ta liền cảm thấy ngươi rất kỳ quái. Ngươi mới đến Paris một ngày, làm sao có khả năng bởi vì một cú điện thoại của ta liền nói muốn quay về. Ngươi đột nhiên đi Paris, đột nhiên trở về, trong lúc này khẳng định có vấn đề gì, khi đó duy nhất phát sinh biến hóa, chính là sự xuất hiện của Tiểu Ngôn. Ngày hôm sau khi ta đến, thấy được Tiểu Ngôn mặc trên người y phục của ngươi, ta liền biết ý nghĩ của ta là đúng, ngươi yêu thích Tiểu Ngôn. Tình Tình, ngươi đối với Tiểu Ngôn.... Có phải là nhất kiến chung tình?"
"Chuyện không thể nào, ta làm sao có khả năng sẽ thích một nữa nhân, làm sao có khả năng sẽ thích cô ta, thìm người nghĩ quá nhiều rồi"
"Nga... Vậy ý của ngươi là ta nghĩ sai rồi?"
"Ta... Ta chỉ là đồng tình cô ta mà thôi, làm sao có khả năng thích cô ta"
"Vậy được, vậy ta muốn hỏi ngươi, tại sao vào cửa một bộ khẩu khí nói chuyện với chúng ta giống như bắt được gian tình? Tại sao nghe được ta kêu nó Tiểu Ngôn, trong lòng ngươi không thoải mái như vậy?" Tiếp tục nguỵ biện đi, ta xem ngươi có thể nguỵ biện tới khi nào
Phó Tình không có gì để nói, cô không biết nên làm sao giải thích, cô biết vừa rồi chính mình đích thật là ghen ghét đố kỵ
"Tại sao không nói chuyện, không phải vừa rồi còn nói năng hùng hồn sao? Yêu thích chính là yêu thích, ở trước mặt ta có cái gì không dễ thừa nhận. Tiểu Ngôn là đứa bé ngoan, ta sẽ không phản đối các ngươi ở cùng nhau, ngươi yên tâm đi. Ngươi vẫn luôn nói mình sẽ không kết hôn, điểm này thím không ngăn cản được ngươi, thế nhưng ngươi ít nhất phải tìm bạn đi. Thím tuổi cũng lớn, không thể ở cùng ngươi cả đời, chỉ cần là ngươi thích, nam hay nữ, thím cũng không lưu ý, chỉ cần ngươi hạnh phúc"
"Nói bậy, thím còn trẻ lắm" Phó Tình là dì Lý từ nhỏ trông đến lớn, mẹ mất sớm, thím là người trong tất cả người thân thương cô nhất, yêu cô nhất, là trưởng bối trong lòng cô tôn kính nhất
"Đừng đổi chủ đề, ta còn đang chờ ngươi bàn giao đó, thím là già rồi, con mắt còn không có hoa, ta thấy được có lẽ còn rõ ràng hơn ngươi"
"Thím, người xem người bên cạnh ta, bao gồm người ở bên trong, có hạnh phúc không? Ta xác thực không cách nào nữa tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào, thế nhưng ta cũng không thể tìm nữ nhân tới làm bạn đâu, ta thà rằng một mình"
"Tình Tình..." Dì Lý đi tới bên người Phó Tình, ôm cô. "Ta biết hành động của ba con và thúc con để con quá tổn thương lòng, thế nhưng mẹ con trước khi đi đem con giao cho ta, con như vậy để ta sau này làm sao giao phó với bà ấy? Con biết khi ta phát hiện con yêu thích Tiểu Ngôn, ta thật sự rất vui vẻ không, con rốt cuộc tìm được một người con có thể thích"
"Ta từ bỏ rồi, thím, sau này đừng nói chuyện này nữa, chuyện này liền đến đây là dừng đi."
"Từ...từ bỏ? Có ý gì?" Dì Lý có chút không hiểu, làm sao liền từ bỏ? Còn tới đây là dừng, lẽ nào Phó Tình bị cự tuyệt rồi? Không đúng đâu, xem trạng thái hôm nay của Phương Ngôn, đứa ngốc này khẳng định vẫn cái gì cũng không biết
"Chúng ta là không thể nào, cô ấy cũng không thể thích một nữ nhân đâu. Cô ấy....Cô ấy nên tìm người đàn ông tốt, sống hết đời. Tình yêu? Đó là đồ vật của người nghèo, không có quan hệ gì với ta"
"Con nỡ? Không có tranh thủ, làm sao con biết nó sẽ không tiếp nhận con? Không có nỗ lực liền nói từ bỏ, con khi nào trở nên nhu nhược như thế? Con...."
"Không có tranh thủ liền từ bỏ, thì nhất định là sai sao? Biết rõ là sai còn đi tranh thủ, thì nhất định là đúng sao? Thím, thật sự đừng nói nữa, chuyện ta quyết định, sẽ không thay đổi" Dì Lý rất đau lòng, nàng không nghĩ tới Phó Tình đối với tình yêu là ngụi lạnh như vậy. Mới bắt đầu có một chút xíu khao khát, đã bị bản thân cô hoàn toàn đánh nát. Tỷ tỷ, ta nên làm gì, đánh lại không thể đánh, mắng lại không thể mắng, khuyên như thế nào cũng nghe không lọt
"Nếu có một ngày, Tiểu Ngôn yêu con thì sao? con sẽ làm sao?"
"Không có nếu như, cho dù có nếu như, ta cũng sẽ không tiếp nhận. Nói từ bỏ, liền từ bỏ"
"Tình Tình, nếu như... Nếu như con là nghĩ như vậy, một ngày nào đó con sẽ hối hận"
Phó Tình không muốn tiếp tục đàm luận vấn đề này cùng thím, cô kéo ra hai tay của thím ôm lấy cô, quay người mở cửa đi ra ngoài, lưu lại thím một mình đứng trong thư phòng
Dì Lý nhìn bóng lưng của Phó Tình rời khỏi thư phòng, không nhịn được chảy xuống nước mắt. Tình Tình, ngươi đáng giá được người thương yêu, Tiểu Ngôn cũng là một cô gái đáng giá ngươi có được, tại sao, tại sao cái gì cũng không làm thì lựa chọn từ bỏ
Hết chương 20