Chương 19: Còn dám mạnh miệng! !
Phương Ngôn 7 giờ điện thoại của đồng hồ vừa vang lên, thu thập gian phòng, phơi quần áo, 8 giờ 50 đi gọi Phó Tình rời giường
Hôm nay Phó Tình hình như có chút khác thường, lạnh lùng ân một tiếng, thì hết rồi. thì liền xuống lầu ăn điểm tâm, tuy không phải một gương mặt băng sơn, nhưng mà rất là lạnh nhạt. Hôm nay cũng không đọc báo, ăn xong liền lên lầu trở về phòng, thay xong quần áo thì ra ngoài đi làm. Trong lúc này không có nhìn Phương Ngôn một chút, càng không có nói với nàng nửa câu nói
Phương Ngôn nhìn Phó Tình đóng cửa đi rồi, sờ sờ sau đầu của chính mình, hôm nay Phó Tình làm sao là lạ. Nhưng mà cô lạ như thế nào đi nữa, cũng không phải chính mình quản, Nàng lên trên lầu đem gian phòng và thư phòng của Phó Tình quét dọn xong, đem phòng thu dọn cũng thu dọn sạch, ổn định trái tim trở lại thư phòng, tiếp tục viết kế hoạch của nàng
Nàng đáp ứng Phó Tình mình nhất định sẽ thành thực ăn cơm trưa, chuyện nàng đã đáp ứng là nhất định sẽ làm được. Ăn được bữa trưa, đột nhiên nghĩ đến nhiều ngày như vậy nàng đều không cùng Lục Tử bàn giao chuyện của chính mình, không biết cậu ấy có lại bắt đầu lo lắng lung tung hay không
"Tiểu Tử, dậy chưa?" Đều sắp một gờ rồi, Lục Tử chắc dậy rồi chứ
"Ân... Còn chưa" Thanh âm của Lục Tử mơ mơ màng màng, chứng minh nàng ấy thật sự còn đang ngủ
"Có thể dậy rồi, mình bữa trưa cũng ăn xong rồi, Nói cho cậu một chuyện, mình cùng Phó tiểu thư nói chuyện việc làm thêm rồi, cô ấy đáp ứng rồi, nhưng mà muốn sau ba tháng mới có thể nhận" Phương Ngôn mới sẽ không khách sáo với Lục Tử, nàng đều đợi đến buổi trưa mới gọi điện thoại cho nàng ấy, đã rất tốt rồi
"Tại sao phải ba tháng a, được rồi, vậy mình sau ba tháng giúp cậu nhận. Đúng rồi, cậu viết như thế nào? Có muốn giúp cậu mua laptop gì hay không?" Lục Tử nhắm mắt lại, nàng ấy thật sự rất mệt, thế nhưng chuyện của Phương Ngôn đối với nàng ấy mà nói, là quan trọng nhất. Nếu như không phải Phương Ngôn không cho phép gọi điện thoại cho nàng, nàng ấy khẳng định mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại hỏi một chút nàng ra sao
"Không cần, Phó tiểu thư giúp mình mua rồi, mình hiện tại giúp cô ấy viết kế hoạch trả tiền"
"Cái gì? Viết kế hoạch trả tiền? Một máy laptop có thể có bao nhiêu tiền a? Cậu không phải là bị cô ấy hãm hại chứ?" Lục Tử từ trên giường ngồi dậy, Phương Ngôn viết kế hoạch rất lợi hại, nàng ấy cũng không phải chưa từng xem
"1 vạn tám, thật là đắt" Làm sao Lục Tử giống dì như thế, nói mình bị Phó Tình hãm hại
"Nga, vậy còn có thể, vậy cậu tùy tiện giúp cô ấy viết một cái đi, cái giá này còn tạm được" Phương Ngôn vừa nghe Lục Tử nói như vậy, không dám nói phải viết năm cái, nếu không Lục Tử nhất định sẽ tới gϊếŧ chính mình. Lẽ nào mình thật sự bị Phó Tình hãm hại? Thế nhưng thời điểm ở trường học, mình cũng không lấy được nhiều tiền như vậy a.... Phương Ngôn không dám nghĩ tiếp nữa. Dù sao đều qua rồi, cứ như vậy đi
"Cậu tiếp tục ngủ đi, mình còn phải viết kế hoạch, Phó tiểu thư nói thứ sáu cần. Nga đúng rồi, Phó tiểu thư nói cùng Phó thị có liên quan không thể nhận, cậu phải giúp mình kiểm định nga"
"Cái này mình hiểu, cậu cho rằng mình là ngớ ngẩn a. Lại nói vụ công ty nhà mình, sẽ không tương quan với cô ấy, cậu yên tâm đi"
"Tiểu Tử, cậu thật sự không trở về trường học tiếp tục đi học hả"
"Không đi, cậu lại không ở, đi tới vô vị. Được rồi, mình tiếp tục ngủ, cậu tiếp tục viết kế hoạch của cậu đi"
Ngày ấy Phương Ngôn sớm tốt nghiệp, Lục Tử liền đi giải quyết thôi học, không chịu lại tiếp tục đi học. Lục gia có ba đứa con, Lục Tử là con gái nhỏ, phía trên còn có hai người anh. Nhưng Lục Tử là đứa trẻ được sủng ái nhất trong nhà, bất kể là ba mẹ hay là anh trai, đều vô cùng cưng nàng ấy. Nàng ấy muốn thôi học, trong nhà khuyên như thế nào đều vô dụng, cuối cùng chỉ có thể tùy nàng ấy muốn như thế nào thì thế đó
Phương Ngôn trở lại thư phòng tiếp tục tra tư liệu viết kế hoạch, mãi đến tận dì Lý đến giờ đến dẫn nàng đi mua thức ăn. Kết quả xuống lầu thấy được dì đã mua xong món ăn, nàng hôm nay không cần ra ngoài
"Tiểu Ngôn, tối hôm qua Tình Tình..." Dì Lý kỳ thực rất lo lắng Phó Tình, thế nhưng nói cô thế nào, cô đều không nghe
"Tối hôm qua cô ấy không đến 1 giờ thì trở về rồi, không có uống say, dì không cần lo lắng. Dì, dì làm sao đem món ăn mua xong rồi"
"Con không phải phải giúp Tình Tình viết kế hoạch sao, cho nên trước khi tới ta mua xong lại đây, con cũng không cần cố ý ra ngoài nữa. Con đi viết đi, chuyện thu xếp giao cho ta đi, con đợi Tình Tình trở về, lại xuống tới làm cơm thì được rồi"
Chuyện này làm sao có thể, ngày hôm qua vẫn là món ăn người làm, hôm nay vẫn là để con làm đi" Phương Ngôn có chút ngượng ngùng
"Bắt đầu chủ nhật ta sẽ không đến, sau này tất cả phải dựa vào chính con. Rửa rau những chuyện này con chẳng lẽ còn không biết, ta chỉ cần nhìn con làm đồ ăn thì được. Ngoan, đi đi"
Phương Ngôn ngoan ngoãn trở lại thư phòng tiếp tục viết kế hoạch, đợi đến 5 giờ, Phó Tình gọi điện thoại thông báo dì Lý nói buổi tối không trở về ăn cơm. Phương Ngôn mới bị dì Lý gọi xuống lầu, nhưng mà không phải nàng làm, dì Lý hôm nay nói phải cố gắng làm một lần món ăn cho Phương Ngôn xem
Ăn xong cơm dì Lý theo Phương Ngôn thu dọn xong nhà bếp, nàng liền về nhà. Dì Lý kỳ thực rất muốn cùng Phương Ngôn nói chuyện của Phó Tình, thế nhưng Phương Ngôn hiện tại giúp Phó Tình viết kế hoạch, nàng không muốn vào lúc này quấy rối Phương Ngôn. Dù sao thứ bảy Phó Tình không ở nhà, đợi ngày đó chính mình lại cố gắng nói chuyện với Phương Ngôn
Dì Lý sau khi rời đi, Phương Ngôn đến thư phòng đem laptop ôm xuống, nàng đợi Phó Tình trở về. Ngày hôm qua thứ Phó Tình dạy nàng, nàng còn nhớ chưa phai, thêm vào nàng dòng suy nghĩ hôm nay của nàng cực kỳ tốt, viết rất vô cùng thông thuận. Chờ nàng viết mệt mỏi, dãn gân cốt một cái, mới phát hiện cũng 3 giờ rồi. Nàng cũng không nghĩ tới chính mình lại viết hơn 5 tiếng, chuyện này thì bỏ đi, mấu chốt là... Phó Tình đến bây giờ vẫn chưa về
Làm sao muộn như vậy vẫn chưa trở lại, chính mình lại không thể gọi điện thoại cho cô. Ai thấy qua người làm nhà này gọi điện thoại thúc chủ nhân trở về, thế nhưng hiện tại chính mình lại bắt đầu mệt rã rời. Phương Ngôn chỉ có thể đánh tinh thần nhìn kế hoạch chính mình viết một buổi tối, tiếp tục chờ thôi
Cũng còn tốt, ở thời điểm nàng đều sắp không chịu được nữa, tiểu Vũ gọi điện thoại đến
"Phương tiểu thư, tiểu thư uống say, chúng tôi bây giờ đang trên đường trở về, sắp đến rồi" Tiểu Vũ là lúc thừa dịp đợi đèn xanh, rút thời gian gọi điện thoại cho Phương Ngôn
"Được, tôi lập tức đi pha nước mật ong" Phương Ngôn rất vui mừng chính mình vẫn không có đi ngủ, không phải vậy tiểu Vũ không phải phải một mình hầu hạ Phó Tình uống nước, còn phải dìu cô trở về phòng ngủ? Phương Ngôn cảm thấy có chút quái quái, gian phòng của Phó Tình, tiểu Vũ tại sao có thể đi vào. Nàng làm sao có khả năng biết, mỗi lần Phó Tình uống say, tiểu Vũ đều là ở trong phòng cô thường ở lấy ra chăn, để Phó Tình ngủ ở sofa của phòng khách
Nàng mở cửa đi ra ngoài chờ Phó Tình, cuối cùng thấy được xe tiến vào. Phó Tình say đến cũng thật là lợi hại, chính mình căn bản cũng không thể động. Phương Ngôn khí lực nhỏ, lại không xê dịch nổi cô, chỉ có thể để tiểu Vũ đem cô ôm đến sofa
Phương Ngôn cầm lấy nước mật ong trên khay trà, vỗ vỗ bờ vai của Phó Tình, "Tiểu thư... Tiểu thư...tỉnh tỉnh, uống chút nước mật ong"
"Con mọt sách, đừng làm phiền ta, ta muốn ngủ" .... Con mọt sách? ? ? Là ai? ?
"Tiểu Vũ, ai là con mọt sách?"
"Không biết, Phương tiểu thư tôi trở về ngủ. Đại tiểu thư thì giao cho cô, nếu như thật sự không được, cô thì lấy chắn, để cô ấy ở đây ngủ đi"
"Hả?" để cô ấy ngủ ở chỗ này? Chuyện này làm sao có thể, ngày mai dậy thì sẽ rất không thoải mái"
"Không có chuyện gì, cô ấy quen rồi, cô ấy mỗi lần uống say đều là ngủ ở chỗ này" Tiểu Vũ một bộ dáng vẻ rất không sao cả, hắn đối với Phó Tình hôm nay, đúng là... Quá hết chỗ nói rồi
Cũng không biết hôm nay sợi gân nào gặp sự cố, không trở về nhà ăn cơm lại chạy đến hội sở, cũng không hát, thì uống rượu. Mỗi lần chính mình ngăn cản cô, cô thì dùng ánh mắt lạnh như băng trừng chính mình. Nếu cô tồn tâm say khướt chính mình, vậy cũng chỉ có thể theo cô thôi
Thấy tiểu Vũ rời khỏi nhà, Phương Ngôn chỉ có thể tự mình tiếp tục cố gắng đi gọi tỉnh Phó Tình, để cô đem nước mật ong uống xuống
"Tiểu thư...cầu xin cô dậy uống chút nước mật ong, sau đó lên lầu ngủ" Làm sao vỗ cũng vô dụng, Phó Tình căn bản cũng không để ý đến nàng, bất đắc dĩ Phương Ngôn quyết tâm
"Phó Tình, cô đứng lên cho tôi, uống xong nước đi ngủ"
"Con mọt sách ngươi muốn tạo phản hả, còn dám thét với ta, ngươi chán sống đúng không" Phương Ngôn đáng thương, lần đầu tiên thét người, lần đầu tiên làm người ác, kết quả... Xem ra kết cục sẽ rất khó coi. Vẫn may, Phó Tình dậy rồi, cầm lấy nước mật ong trong tay nàng, uống một hớp xuống
"Quá ngọt rồi, mật ong nhà ta không phải cướp, là dùng tiền mua" Nói xong Phó Tình loạng choà loạng choạng tự mình lên lầu ngủ, lưu lại Phương Ngôn trợn mắt ngoác mồm một mình ở dưới lầu nhìn cô
Xảy ra chuyện gì? Người này làm sao nói tỉnh thì tỉnh, lẽ nào...cô giả say? Phó Tình đích thật là uống say, thế nhưng cô chưa hề hoàn toàn say đến bất tỉnh nhân sự, chỉ là không muốn động mà thôi. Nếu như không phải Phương Ngôn thết cô, cô thật sự dự định ngủ ngay ở trên ghế sofa, chính như tiểu Vũ nói, cô đã quen rồi
Con mọt sách? Cô ấy gọi mình con mọt sách? Mình chỗ nào mọt sách, mình học đi đôi với hành a, tại sao có thể là con mọt sách. Aiz, kháng nghị với cô ấy hữu dụng không? Cô ấy chắc chắn sẽ không để ý chính mình
Phương Ngôn khom người đem kế hoạch bày ra, tắt máy. Tắm rửa đi ngủ, chỉ có thời gian hai giờ ngủ. Nhưng ít ra Phó Tình đã trở về, nàng cũng an tâm
Bảy giờ, đồng hồ báo thức của điện thoại đúng giờ vang lên, cả người Phương Ngôn đều hỗn loạn, nhưng vẫn là rất gian nan bò dậy. Thời điểm ở phòng rửa tay rửa mặt, cố ý soi gương, vẫn may không có vành mắt đen. Hôm nay tay chân nàng rõ ràng so với bình thường muốn chậm hơn nhiều, chờ nàng hết bận tất cả cũng chín giờ rưỡi rồi. Nhìn chuông đại ngốc, nàng đang do dự, có muốn đi gọi Phó Tình dậy hay không đây? Rạng sáng hôm nay mới vừa về, không có bàn giao không gọi cô, nhưng nhìn cô dáng vẻ kia, Phương Ngôn lại không nỡ lòng đi gọi. Nàng do dự nửa ngày, quyết định không đi gọi cô dậy, chẳng qua nhận trận giáo huấn
Bản thân nàng ăn xong bữa sáng, thì ngồi đến trên nệm bắt đầu làm việc, vô luận như thế nào hôm nay nhất định phải viết xong. Phương Ngôn bi kịch, làm một quyết định bi kịch sai lầm
Thời điểm 11 giờ, Phó Tình nổi giận mở cửa đi ra, "Tại sao không gọi ta dậy?"
"Tôi...tôi muốn để cô ngủ thêm một hồi, cho nên thì không gọi cô" Phương Ngôn rất vô tội ngẩng đầu nhìn Phó Tình đang bốc lửa
"Ai cho ngươi tự chủ trương, ai cho ngươi quyền lực quyết định có cần gọi ta rời giường hay không?" Phó Tình là thật tức rồi, xế chiều hôm nay 1 giờ có một khách hàng rất quan trọng đến, vốn dĩ Phó Tình cần sớm cùng quản lí chi nhánh mở hộp. Thế nhưng cô ngày hôm qua tâm tình rất kém cỏi, quên cùng tiểu Vũ nói trước 11 giờ chính mình phải đến công ty. Tiểu Vũ lại là thuộc về loại người ngươi không ra ngoài, ta thì luôn ở cửa chờ kia, Phương Ngôn không kêu cô, tiểu Vũ cũng không kêu cô, người của công ty lại không dám gọi điện thoại kêu cô
"Nhưng mà cô sáng sớm hôm nay cũng không nói, cần gọi cô dậy, tôi chỉ là muốn cho cô ngủ thêm một lát"
"Còn dám mạnh miệng" Phương Ngôn đáng thương, tức giận của Phó Tình toàn bộ rơi ở trên người nàng
"Xin lỗi, tiểu thư, sau này tôi sẽ mỗi ngày đúng giờ đi gọi cô rời giường" Phương Ngôn rất ủy khuất, thế nhưng nàng biết Phó Tình sẽ không đồng tình nàng, càng sẽ không thông hiểu nàng, Coi như bản ý của mình là vì tốt cho cô, Phó Tình đều sẽ cho rằng đều là của lỗi của nàng
"Còn không đi làm bữa sáng, ngồi ngốc ở chỗ đó làm cái gì" Phó Tình tức giận trở về phòng, rất dùng sức đem cửa phòng đóng lại
"Ầm" Một tiếng, dọa đến Phương Ngôn đang đi đến nhà bếp. Phương Ngôn trong lòng thở dài một hơi, thì ra cô vẫn là đang tức giận, ai bảo mình làm chuyện sai lầm. Nhưng mình hai ngày nay hình như làm sai chuyện cũng quá nhiểu rồi. Sau này vẫn là cẩn thận chút nữa đi. Nàng không biết Phó Tình muốn cố ý tìm nàng, nàng là làm sao cũng trốn không xong, nàng chỉ có thể thành thành thực thực làm nơi trút giận của Phó Tình
Phó Tình trở về phòng, tại sao đối với nàng như thế, chính mình thì sẽ khổ sở như vậy, đây không phải hiệu quả như mình muốn. Nghĩ đến nàng mở to mắt vô tội, nói câu "Tôi chỉ là muốn cho cô ngủ thêm một lát" kia, chính mình kỳ thực thật sự rất cảm động, nhưng vẫn là lòng dạ sắc đá đi trách cứ nàng
Không có thời gian để Phó Tình tiếp tục suy nghĩ tại sao, cô nhanh chút chạy tới công ty, ở trước khi khách hàng đến, đem một vài vấn đề nên thảo luận thảo luận xong. Chờ cô xuống lầu, Phương Ngôn đã đem bữa sáng để tới trên bàn ăn, thế nhưng Phương Ngôn đã không có thời gian ăn
"Thời gian không kịp, không ăn"
Vừa nói vừa đổi giày, sau đó mở cửa rời khỏi. Phương Ngôn nhìn bữa sáng trên bàn, vứt đi? Thật lãng phí. Ăn đi? Cái bụng thật no. Làm sao bây giờ? Bữa trưa đi
Hết chương 19