Chương 17: Phương Ngôn phạm sai lầm rồi
Phó Tình nhìn laptop trên bàn đọc sách, có muốn mở ra nhìn hay không, nàng hôm nay đều viết cái gì cơ chứ? Thế nhưng nàng ở dưới lầu, mình không thể một mình mở laptop của người ta nhìn tùm lum đâu. Phó Tình rất không lưu tâm nhìn thím một chút, ánh mắt ấy....
"Tiểu Ngôn, Tình Tình hỏi ngươi có thể nhìn kế hoạch của con viết đến thế nào không?" Dì Lý nhìn ở trong mắt, muốn mở máy tính của người ta tại sao không tự mình hỏi, muốn ám chỉ chính mình giúp nó hỏi
"Có thể, nhìn xong nhớ được nói cho con biết có cần bổ sung hay không, đại cương toàn thể con đã viết xong, bắt đầu chính thức viết rồi"
Phó Tình lập tức mở ra laptop, dì Lý rất khinh bỉ nhìn cô một cái
Phó Tình nhìn ra rất tỉ mỉ, kế hoạch tốt cô xem rất nhiều rồi, Phương Ngôn khẳng định không phải viết rất tốt nhất. Ý từ của nàng rất mới mẻ độc đáo, rất phù hợp ý nghĩ của Phó Tình. Thế nhưng hình thái xã hội của nàng quá ít, cho nên vài phương diện khác có điều bỏ qua, còn phải tăng mạnh
"Thím, người xuống đổi Phương Ngôn lên, con muốn nói chuyện với cô ấy" Phó Tình nghĩ tới làm ngay, dạy Phương Ngôn một ít chỗ cần thiết phải chú ý, nàng vẫn có thể làm được
"A? Xảy ra chuyện gì? Ta đi nấu ăn? Ta... Được rồi" Nhịn đi, hiếm thấy Phó Tình muốn dạy Phương Ngôn đồ vật, chỉ cần tất cả hết thảy đều hướng về phương diện tốt phát triển, hi sinh một chút vẫn là đáng giá. Dì a, không phải là muốn ngươi làm món ăn a, hi sinh hai chữ đều dùng ra
"Tiểu thư, cô tìm tôi?" Phương Ngôn bị dì Lý đuổi lên lầu, không phải nói hôm nay muốn sát hạch nàng sao? Làm sao đột nhiên lại nói Phó Tình tìm chính mình có việc, hôm nay cô nghỉ ngơi
"Ân, xách cái ghế ngồi bên cạnh ta, ta với ngươi nói chuyện vụ này" Thời điểm Phó Tình làm việc, trên mặt đều là thần thái một chút lạnh lẽo, nhưng tuyệt đối không phải loại mặt chết băng sơn Phương Ngôn trước đây đối xử. Tuy âm thanh vẫn là loại lạnh lạnh nhạt nhạt kia, thế nhưng Phương Ngôn đã thành thói quen lạnh nhạt nàng
Phương Ngôn mang ghế tựa sofa đối diện Phó Tình, thật nặng... Nàng đi tới bên cạnh Phó Tình ngồi xổm xuống, Hết cách rồi, trong thư phòng thì hai cái ghế tựa sofa, ngươi kêu nàng đi nơi nào tìm ghế
"Tôi ngồi xổm thì được rồi"
"Con mọt sách tay trói gà không chặt" Phó Tình là chắc chắn sẽ không nhường chỗ cho nàng, càng không thể đi giúp nàng chuyển ghế
"Đại cương của ngươi ta xem xong rồi, toàn thể mà nói lối suy nghĩ rất tốt, rất phù hợp hạng mục này. Thế nhưng, chỗ không đủ vẫn là rất nhiều, ngươi xem chỗ này" Phó Tình đem trang giấy kéo đến địa phương cô muốn nói, "Ngươi như vậy viết, đến thời điểm thi hành khẳng định không đạt tới mục đích muốn. Còn có nơi này..."
Phó Tình nói rất chậm, cô muốn chừa chút thời gian cho Phương Ngôn đi suy nghĩ. Phương Ngôn có thể nói là không hề có một chút kinh nghiệm xã hội, nàng nghĩ đến đều là trên sách vở dạy, hoặc là xem trên án lệ. Ở vài phương diện khác mà nói có chút quá lạc hậu, sách vở làm sao có khả năng so với hiện thực biến hóa nhanh hơn, nhiều trò gian. Vẫn may nàng còn hiểu được lên mạng tìm tư liệu, cho nên toàn thể àm nói, chỉ nhìn đại cương, Phó Tình đã cho nàng 80 điểm. So với kế hoạch ngày hôm qua đưa lên không biết phải tốt hơn bao nhiêu lần, nói rõ Phương Ngôn là một nhân tài có thể bồi dưỡng
"Ngày mai ta mang mấy kế hoạch trở về cho ngươi tham khảo một chút đi, trước đây ngươi viết đều là hạng mục nhỏ, cho nên cho dù nghĩ đến không chu toàn, người khác cũng sẽ không lưu ý, chỉ cần ý nghĩ tốt là được. Thế nhưng bây giờ ngươi ở chỗ này của ta, ta cho cũng không thể là hạng mục nhỏ, cho nên ngươi còn viết như vậy, không đạt tới tiêu chuẩn của ta, có lúc không phải chỉ có ý nghĩ là được, hay là muốn xem toàn thể kết cấu và thi hành của kế hoạch có thể được. Có lúc chỉ nhìn sách là không có tác dụng, bây giờ khuyết điểm lớn nhất cũa ngươi chính là linh hoạt còn chưa đủ, còn chờ tăng mạnh"
Phương Ngôn rất nghiêm túc nghe Phó Tình nói chuyện, mỗi một câu đều ghi tạc trong lòng, có vài thứ vẫn là cần chậm rãi đi tiêu hóa. Chỉ có trải qua suy nghĩ, mới có thể trở thành đồ vật của chính mình. Phó Tình đồng ý dạy nàng, làm cho nàng rất bất ngờ, nàng quay đầu nhìn về phía Phó Tình. Phó Tình có lẽ đang suy nghĩ thứ bên trong kế hoạch, nghĩ đến nhập thần, cũng không phát hiện Phương Ngôn đang nhìn cô
Đây là Phương Ngôn lần đầu tiên khoảng cách gần như vậy nhìn Phó Tình, trang điểm nhàn nhạt để khuôn mặt diễm lệ của Phó Tình càng thêm mê người, làn da của cô nhìn qua thật trơn, thật mềm. Phương Ngôn biết đó cũng không phải thành quả của hoá trang, bởi vì cô trong lúc vô tình từng thấy lưng trần của Phó Tình, nàng biết da của Phó Tình cô cùng đẹp
Phương Ngôn có loại kích động, nàng muốn sờ mò mặt của Phó Tình, nàng thật muốn biết cô vì sao lại có da đẹp như vậy. Nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, cô trang điểm thật dày, diễm quang tứ phía, không biết nhấp nháy qua mắt bao nhiêu người. Cô lúc làm việc cũng là mỗi ngày trang điểm nhạt ra ngoài, không phải nói người cả ngày hoá trang, da đều sẽ trở nên kém sao? Cô làm sao vẫn là tốt như vậy, Phương Ngôn sờ sờ mặt của mình, nhìn lên hình như còn tốt hơn mình
Phó Tình cảm giác được có một đôi mắt tò mò đang quan sát chính mình, cô biết chắc là con mọt sách ngồi xổm ở bên cạnh mình kia. Phó Tình kỳ thực rất đáng ghét người ta nhìn chằm chằm cô, cô sẽ cả người không thoải mái, sẽ cảm giác rất không tự tại. Thế nhưng cô không có chút nào phản cảm Phương Ngôn nhìn cô, trái lại có chút rất vui vẻ, bởi vì đây là Phương Ngôn lần đầu tiên như thế nhìn cô. Khóe miệng cô không nhịn được vểnh lên, khóe mắt xong xuống, đại diện cho trong lòng cô vô cùng vui vẻ, nhưng... Tại sao mình sẽ vui vẻ như vậy? Cũng bởi vì Phương Ngôn chú ý tới cô? Loại nhà quê, con mọt sách này, ai muốn nàng chú ý chứ
Phương Ngôn thấy được Phó Tình nhếch miệng lên, con mắt cong xuống, con mắt lập tức sáng lên, thì ra cô cười lên mê người như vậy, ôn nhu như thế. Đột nhiên có loại cảm giác, nếu như cô có thể ôn nhu như thế nhìn chính mình, vậy khẳng định là một chuyện rất hạnh phúc. Thì một khía cạnh mà thôi, nàng đã nghĩ nhiều như vậy, nếu như nàng nhìn thấy ôn nhu trong mắt của Phó Tình nữa, nàng sẽ không bay lên trời chứ?
Phương Ngôn quả nhiên là con mọt sách, Phó Tình cũng như vậy, nàng còn không biết mình đã bị phát hiện. Phó Tình cúi đầu nhìn về phía một đôi mắt trong suốt mang chút hiếu kỳ nhưng không có nửa điểm suy nghĩ đen tối kia, Phó Tình say mê, ánh mắt trong suốt như thế cô không phải lần đầu tiên thấy được, thế nhưng cô vẫn là say mê rồi. Người chung quanh thấy được cô, chỉ có thể lộ ra loại ánh mắt mang theo du͙© vọиɠ kia, để cho cô phản cảm đến muốn ói. Có lẽ chính là ánh mắt trong suốt này, mới có thể để cho mình một lần lại một lần không nhịn được đi quan tâm nàng, đi hiếu kỳ tất cả của nàng
Phó Tình đột nhiên cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt của hai người cứ như vậy đυ.ng vào nhau, nàng muốn chạy trốn. Thế nhưng nàng bị điện giật rồi, trong mắt Phó Tình mang theo nụ cười ôn nhu, làm cho nàng không nỡ dời đi con mắt của chính mình
Chuyện không may mắn thường thường đều là ở vào thời điểm này phát sinh, dì Lý ở dưới lầu kêu lớn một câu: "Hai vị đại tiểu thư trên lầu, tiểu nhân đã chuẩn bị xong cơm nước, làm phiền di dời tôn giá xuống lầu ăn cơm"
Hai người trên lầu thư phòng đồng thời hoàn hồn, "Những thứ vừa rồi ta nói đều nghe hiểu không?" Phó Tình nhiều năm xã hội rèn luyện không phải giả, rất nhanh sẽ khôi phục bình thường, lạnh nhạt biểu hiện, thanh âm lạnh như băng lập tức lại trở về
Phương Ngôn mặt đỏ hồng, cúi đầu. "Không phải hoàn toàn hiểu, cần tiêu hóa"
"Ừm, có cái gì không hiểu có thể tới hỏi ta, sau này lúc ta không có mặt, ngươi thì đến nơi này viết đi, muốn tra cái gì cũng thuận tiện chút. Ngươi nhanh lên một chút, chúng ta xuống lầu ăn cơm"
Phương Ngôn thì ngồi xổm ở bên cạnh cô, cô đứng lên thế nhưng không qua được
"Ân. Cám ơn tiểu thư" Phương Ngôn thấy được Phó Tình đã đứng lên, mạnh mẽ đứng người lên. Bất đắc dĩ ngồi chồm hổm thờì gian quá dài, máu không lưu thông chân đã tê dại, làm sao có khả năng lập tức thì đứng lên. Quả nhiên, quá dùng sức, đứng không được thì thôi còn có xu thế ngã ra sau
Phó Tình thấy được nàng ngã ra sau, nghĩ cũng không nghĩ thì khom người đưa tay kéo nàng. Phương Ngôn dựa vào thế của cô, không có ngã ra sau trên mặt đất, nhưng đã bắt đầu choáng váng đầu nàng ngã xuống trên người Phó Tình. Hai tay nắm lấy cánh tay, đầu... của Phó Tình, Đầu nàng lại đυ.ng vào trên ngực sóng lớn mãnh liệt của Phó Tình....
Mắt tối sầm lại nàng căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm giác thật mềm thật thoải mái, còn... Còn cọ lấy hai cái. Tay của nàng làm sao bị người kéo ra, làm sao có người đẩy nàng, di... Mình tại sao ngã xuống đất rồi.
Phó Tình có thêm định lực nữa cũng không bình tĩnh rồi, cư nhiên ở nhà mình bị người bất lịch sự, còn là bị người làm của mình bất lịch sự, còn là một nữ nhân...tập kích ngực
Phó Tình tuy thường thường hàng đêm sênh ca, nhưng cô kỳ thực là người giữ mình trong sạch. Cô có thể phóng túng, nhưng cô tuyệt đối sẽ không sa đọa. Cô không thể để cho người mẹ qua đời lo lắng, cô sẽ mãi mãi vĩnh viễn là con gái ngoan của mẹ. Tiểu Vũ khi ngày đầu tiên làm vệ sĩ của cô, cô thì nói với hắn, bất luận chính mình say thành hình dáng gì, điên thành hình dáng gì, cũng không cho phép bất luận người nào mang cô đi, nhất định phải đem cô trở về nhà
Đẩy ra Phương Ngôn, Phó Tình cảm giác mặt của mình cũng bắt đầu nóng lên, trên ngực còn lưu lại một loại cảm giác tê tê, làm cho cô cảm giác rất khó chịu
"Ngươi rất to gan! ! !" Phó Tình thấp giọng gào thét, để Phương Ngôn lập tức ngồi xuống
Phương Ngôn lúc này mới nhớ lại, vừa rồi chính mình hình như làm một chuyện không nên làm. Mặt nàng đỏ đỏ ngồi dưới đất, "Tôi... thật xin lỗi, tiểu thư, tôi không phải cố ý"
Dì Lý lại rất không đúng dịp mở cửa đi vào, nhưng mà cô ấy không nghe đối thoại của họ, xem ra cách âm nhà Phó Tình không tệ. Vừa tiến đến thì thấy được Phương Ngôn ngồi dưới đất, Phó Tình mặt đỏ ửng đứng bên cạnh bàn học
"Tiểu Ngôn, con làm sao ngồi dưới đất" Tình Tình làm sao mặt cũng đỏ đỏ, hai người này vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
"Dì, con vừa rồi ngồi chồm hổm thờì gian quá dài, chân tê ngã trên đất. Để con ngồi chút thì được, ha ha..." Cười đến ngốc hề hề, để dì Lý cảm giác nàng hình như đang che giấu cái gì, không phải là Phó Tình lại bắt nạt nàng chứ
"Tình Tình, con thấy được nó ngã xuống cũng không biết kéo một cái" Dì Lý đi tới bên người Phương Ngôn, khom người kéo nàng lên
"Không phải, tiểu thư muốn kéo con, không kịp" Phương Ngôn không đợi Phó Tình nói chuyện, vội vã giải thích với dì Lý. Cuối cùng đứng lên rồi, thế nhưng chân vẫn có chút tê tê. Dì Lý để nàng chậm rãi đi lại, để huyết dịch có thể lưu thông đến bước chân
"Khoảng cách gần như thế làm sao sẽ không kịp chứ, nhất định là muốn nhìn con xấu mặt cho nên cố ý không đỡ" lòng của Dì Lý đã toàn bộ thiên vị Phương Ngôn, ai bảo Phương Ngôn là quần thể nhược thế, Phó Tình cảm giác mình thật ủy khuất. Chính mình lòng tốt đi kéo nàng, kết quả bị nàng tập kích ngực, bây giờ còn bị thím oan uổng. Thế nhưng chuyện như vậy để cô nói thế nào? Nói Phương Ngôn bất lịch sự chính mình? Thím chắc chắn sẽ không tin tưởng
Phó Tình rất nổi cáu, chính mình chưa từng có ủy khuất qua như thế
"Ta nhớ đến ta còn có chuyện phải xử lý, ta chút nữa thì đi ra ngoài, hai người tự mình ăn đi" Phó Tình thật là người khống chế tâm tình mình, ở dưới loại trạng thái này, cô còn có thể duy trì thanh âm lạnh nhạt của chính mình nói ra những câu nói này
Phó Tình trở về phòng gọi điện thoại để tiểu Vũ chuẩn bị xe, cô lấy xuống chính trang chỉ ở thời gian làm việc mới mặc, đổi lên váy ngắn gợi cảm, trang điểm để cho mình tươi đẹp cảm giác mê người
"Ô..." Thấy được Phó Tình trở về phòng thay quần áo, dì Lý biết Phó Tình lại chuẩn bị đi ra ngoài phóng túng chính mình. "Tiểu Ngôn, chân khá hơn chút nào không?"
"Ân, dì thật sự oan uổng tiểu thư rồi, cô ấy vừa rồi thật sự có đỡ con. Nhưng mà..." Phương Ngôn cũng không biết nói tiếp thế nào, hành vi bản thân nàng vừa rồi thật là không nói ra được, thật sự rất mất mặt
"Con không cần giải thích, nó cảm thấy oan uổng nó sớm nhảy lên rồi"
"Không phải, thực ra là con...." Phương Ngôn cuống lên, thế nhưng dì Lý không để nàng nói tiếp
"Được rồi, chúng ta xuống ăn cơm đi"
Phương Ngôn chỉ đành theo dì Lý xuống lầu, thời điểm ra cửa thư phòng liếc mắt nhìn cửa phòng của Phó Tình. Xin lỗi, tôi thật sự không phải là cố ý. Nàng chỉ có thể yên lặng ở trong lòng, xin lỗi với Phó Tình
Phương Ngôn rầu rĩ không vui theo dì Lý ở bàn ăn ăn cơm, dì Lý nói chuyện với nàng, nàng cũng là có đáp và không đáp. Sau đó dì Lý nhìn nàng thực sự không có ý nói chuyện, cũng không nói nữa
Phó Tình trang điểm xong xuống lầu, Phó Tình gợi cảm mê người vênh váo hung hăng lại trở về
"Thím ta ra cửa, người ăn xong cũng về sớm một chút đi." Nói xong cô thì đi, nhìn cũng không nhìn Phương Ngôn thêm một cái
"Aiz, lại đi ra ngoài điên rồi. Tiểu Ngôn, nếu như nó uống say trở về, con giúp nó pha chút nước mật ong, như vậy ngày mai nó thức dậy thì sẽ không đau đầu" Thấy được dáng dấp Phó Tình như vậy, dì Lý rất đau lòng, đứa bé này rốt cuộc muốn lúc nào mới bằng lòng buông tha bản thân cô, không chà đạp chính mình như thế
"Ừm, con biết rồi" Phương Ngôn trong lòng mình rất khó chịu, nếu như mình vừa rồi không có làm sai chuyện, dì Lý cũng sẽ không hiểu lầm cô, cô thì sẽ không nổi giận ra ngoài
Thấy được Phó Tình trang điểm đậm lên xe, tiểu Vũ trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi. Chính mình không ngăn cản được cô, duy nhất có thể làm chính là đi theo bên cạnh cô, giúp cô ngăn lại nam nam nữ nữ có ý đồ đối với cô
Hết chương 17
Edit: tội nghiệp em Tình kaka