Chương 15: Nữ nhân nghiêm túc xinh đẹp nhất
Phó Tình đến nhà xe, mới nhớ lại vẫn không có thông báo thím, cô bây giờ trở về nhà
"Thím, hôm nay con trở về ăn cơm"
"Được... Vậy chúng ta hiện tại thì bắt đầu làm việc, chờ ngươi trở về chắc vừa vặn"
Phương Ngôn nghe được dì Lý trả lời, rất tự giác đứng dậy đến nhà bếp, trước tiên vo gạo làm cơm. Dì Lý vẫn là dáng vẻ cũ, thì đứng bên cạnh chỉ đạo nàng
Phương Ngôn làm xong món ăn thấy được Phó Tình đi vào, đem nắp giữ ấm món ăn mở ra, bưng hai bát cơm để trên bàn cơm, chính mình trở lại nhà bếp chờ đợi. Dì Lý kéo lấy Phó Tình trở lại bàn ăn, thấy Phương Ngôn làm xong tất cả trở về nhà bếp. Cô ấy quay đầu nhìn nhìn theo Phó Tình hình như thờ ơ không động lòng, thở dài một hơi. Chính ngươi cũng không quan tâm, ta đây là người ngoài để ý hơn cũng vô dụng. Nếu như ta không phải chút nữa có việc nói với ngươi, mới không cần ở đây bị khinh bỉ
"Tiểu Ngôn, con bưng một bát canh lớn ra đây, như vậy cũng không cần chạy tới chạy lui. Bản thân con cũng có thể ăn cơm, hôm nay cũng mệt mỏi một ngày rồi" Dì Lý đau lòng Phương Ngôn một mình trốn ở trong phòng bếp chịu đói
"Không cần, Lý phu nhân, đều bưng ra dễ dàng lạnh, đối với dạ dày không tốt. Con chờ hai người ăn xong rồi ăn, không sao đâu" Nghe được dì Lý nói chuyện với nàng, nàng đi tới bên bàn cơm
"Tự mình bưng chén cơm, cùng ăn đi" Vừa nghe đến sáu chữ đối với dạ dày không tốt, Phó Tình trong lòng hình như níu một chút
"Chuyện này. .... Không tốt đâu" Phương Ngôn có chút do dự, ngày hôm qua cô còn nói mình là một người làm, không thể cùng chủ nhân cùng nhau ăn cơm, sao hôm nay nói thay đổi liền thay đổi ngay
"Nó nói được chính là được, đừng dông dài, nhanh bưng cơm qua cùng nhau ăn" Dì Lý nghe được lời của Phó Tình, trong lòngâm thầm vui mừng, thì ra ngươi cũng sẽ đau lòng người a. Thế nhưng cô ấy sẽ không vào lúc này lạnh lùng chế giễu Phó Tình, nó có thể làm như vậy đã rất không dễ dàng, không thể đả kích nó thêm
"Nga.." Phương Ngôn thật ngoan ngoãn bưng xong cơm, ngồi ở cách Phó Tình xa nhất, cách vị trí nhà bếp gần đây. Thế nhưng vị trí kia kẹp không tới món ăn a... Dì Lý chỉ có thể tiếp tục làm người tốt, giúp Phương Ngôn gấp món ăn
Hai người đều không có phát hiện, lửa trong mắt Phó Tình đều phải phun ra ngoài, thế nhưng cô cố nén không có bạo phát. Tại sao thấy được thím giúp Phương Ngôn nói chuyện, giúp nàng gấp rau, nhìn nàng nghe lời thím như thế, trong lòng mình sẽ không thoải mái như vậy. Quên đi, nể mặt thím, nể phần chút nữa còn muốn nàng viết kế hoạch, hôm nay không tính toán với nàng
Thế nhưng cô càng càng khó chịu, ở thời điểm cô sắp không nhịn nổi muốn phát hỏa, "Ta ăn no" Đứng dậy trở về phòng
Dì Lý cũng để chén cơm xuống, "Tiểu Ngôn, con ăn xong liền thu dọn đi, ta cũng ăn no rồi"
"Nga...được..." Phương Ngôn nhìn dì Lý theo bước chân của Phó Tình, lên lầu gõ cửa phòng của cô
"Tình Tình, ta có chút chuyện bàn với con" Dì Lý nhẹ giọng ở ngoài cửa nói qua
"Thím người đến thư phòng chờ con, con thay xong quần áo liền đến" Phó Tình ở trong phòng nhìn quần áo chỉnh tề trên giường, trên cao nhất còn để đồ lót nhỏ kia của cô. Cô không biết nên xử lý như thế nào tốt hơn, đây là cô thành niên tới nay, lần đầu tiên người khác giúp cô giặc quần áo cận thân
Xế chiều hôm nay còn nghĩ ném mất, thế nhưng khi cô thấy được, cô lại có chút không nỡ lòng bỏ. Nếu không chút nữa hỏi nàng làm sao giặc, nếu như... Quên đi, hỏi cái chuyện thẹn thùng này a. Cô đem bộ đồ lót nhỏ kia cẩn thận đặt ở bên trong ngăn kéo, quyết định sau này không mặc bộ này thì được rồi
Cô thay xong quần áo thường trong nhà, đến thư phòng tìm thím
"Thím, tìm ta có chuyện gì?"
"Qua mấy ngày ta có việc phải làm không rảnh lại đây, đến khi đó con an bài một chút người đưa Tiểu Ngôn đi mua thức ăn"
"Cô ấy có thể được không?" Phương Ngôn tài học ba ngày, nàng có thể một mình gánh vác một mặt?
"Món ăn của hai ngày này con không hài lòng? Đều là nó làm, ta chỉ là ở bên cạnh chỉ điểm một chút mà thôi" Dì Lý một bộ dáng vẻ ngươi không nên xem thường người, tay nghề của Phương Ngôn tuy kém một chút, thế nhưng cái này không phải là có thể dạy dỗ ra, nấu ăn vẫn là dựa vào kinh nghiệm
"Cô ấy...cô ấy không phải sẽ không biết làm cơm sao? Lẽ nào cô ấy gạt con?" Phó Tình cảm giác mình bị lừa bị gạt. Món ăn của hai ngày nay vẫn là rất hợp khẩu vị cô, không giống là một người chưa xuống bếp làm được. Cho nên cô vẫn luôn tưởng thím làm, không nghĩ tới đều là từ tay Phương Ngôn ra
"Còn có người có thể lừa con nhỉ? tài liệu của nó không phải vẫn còn để ở nơi này. Nó trước đây xác thực chưa xuống bếp, thế nhưng nó từ nhỏ đều nhìn mẹ nó nấu ăn. Đã thấy nhiều, ít nhiều đều biết một chút, chỉ là ở kỹ xảo và một ít chú ý những việc không phải rất rõ ràng mà thôi. Nó sáng sớm hôm nay giúp ngươi làm bữa sáng, ngươi sẽ không không hài lòng chứ, chính ta dạy dỗ, ta là có lòng tin"
"Được rồi, thím, con biết rồi, học sinh của người đều là cừ nhất, vậy người dự định lúc nào để cô ấy độc lập hoàn thành?" Cái gì không rảnh lại đây, Phó Tình biết chỉ là cớ mà thôi. Tuy cô không hiểu thím vì sao sẽ ở hiện tại thì không muốn tới đây, thế nhưng cô sẽ không đi hỏi, thím làm như vậy khẳng định có đạo lý bản thân thím ấy
"Thứ bảy ta sẽ không tới, dù sao ngày đó con nghỉ ngơi, vừa vặn cho con thời gian chậm rãi an bài" Vốn dĩ dì Lý muốn thứ hai không tới, thế nhưng ngẫm lại Phó Tình Chủ nhật nghỉ ngơi, vẫn để cho họ một chỗ đi.
Phó Tình như đang suy tư nhìn thím, "Thứ bảy con có buổi họp phải mở, người hỗ trợ thêm một ngày?" thím làm như vậy rốt cuộc là ý gì, cô nhìn có chút không hiểu
"Tốt, vậy ta thứ bảy thì qua lần nữa vậy. Sau này ta sẽ không quản nha, ta nghĩ con hiểu rõ ý tứ ta. Được rồi, ta cũng trở về rồi" Dì Lý nhìn hiểu nghi hoặc trong mắt của Phó Tình, thế nhưng ta vì sao lại làm như thế, ta là không thể nói cho ngươi biết. Cho bản thân ngươi đi tìm tòi đi, sớm muộn cũng có một ngày chính ngươi sẽ hiểu
"Thím con tiễn người" Phó Tình cùng dì Lý đồng thời xuống lầu, dì Lý thấy được Phương Ngôn đang đem đồ ăn thừa để trong tủ lạnh, đứa nhỏ này sẽ không còn chuẩn bị giữ lại ăn chứ
"Tiểu Ngôn, đồ ăn thừa thì bỏ đi a, để đó làm gì? Giữ lại làm ăn khuya?"
Phương Ngôn đem tủ lạnh đóng kỹ, "Không phải a, ngày mai con có thể làm bữa trưa ăn"
Phó Tình nghe xong, trên đầu ba cái hắc tuyến, làm sao cảm giác mình thật giống như đang ngược đãi nàng. Vốn dĩ chính là, ngươi lưu nàng lại không phải là vì muốn ngược đãi nàng à, còn không thừa nhận
Dì Lý cảm thấy rất áy náy, mình tại sao sẽ sơ sót điểm này
"Con bữa trưa hôm nay ăn là cái gì? ?"
"Cải xoăn thịt bò còn dư lại của tối ngày hôm qua, để trong tủ lạnh cũng sẽ không hư, Ngày hôm sau vẫn là có thể ăn a" Phương Ngôn một bộ dáng vẻ chuyện đương nhiên, để hai người ở cửa cầu thang nhất thời đều không còn lời gì để nói nhìn nhau
Dì Lý bây giờ là chắc chắn sẽ không động rồi, cô ấy muốn xem Phó Tình xử lý chuyện này như thế nào, nếu như cô thờ ơ không động lòng, vậy cô ấy chỉ có thể sau này buổi trưa phái người đưa bữa trưa lại đây. Quả nhiên tiểu hồ ly này tiểu hồ ly thím của cô lại sẽ tính toán cô, cô đi tới, mở ra tủ lạnh, đem đồ ăn thừa bên trong lấy ra, toàn bộ rót vào thùng rác. Đổ sạch đi món ăn hình như còn không hết hận, cả cái đĩa đều dùng lực ném vào. Tối ngày hôm qua thấy nàng đem cơm thừa bỏ vào tủ lạnh, chính mình còn tưởng rằng nàng là giữ lại làm ăn khuya, ai biết nàng lại là giữ lại làm bữa trưa
"Phó Tình ta không nuôi nổi ngươi sao? Cần ngươi mỗi ngày ăn đồ ăn thừa? bắt đầu ngày mai ta sẽ để người của nhà ký túc xá phía sau đưa cơm đến, nếu để cho ta thấy có lần sau, ngươi xem ta làm sao trừng trị ngươi"
Xong rồi, nữ vương bệ hạ nổi đóa rồi, Phương Ngôn rất ủy khuất nhìn theo cô, nhìn lại một chút món ăn và cái đĩa trong thùng rác
Dì Lý rất hài lòng xem xong kịch cô ấy muốn xem, cười hì hì đi tới cửa
"Ta về nhà đây, con từ từ giáo huấn người làm nữ nhà con. Tiểu Ngôn a, lần này ta không giúp con, chiều nay ta sẽ tới dẫn con đi mua thức ăn nữa"
Phó Tình rất tức giận đi đến sofa ngồi xuống, mình tại sao sẽ phát hỏa lớn như vậy, làm sao sẽ tức giận như vậy, cô có chút không nghĩ ra. Nàng thích ăn đồ ăn thừa là chuyện của bản thân nàng, tại sao mình phải đi qua đổ đi đồ ăn thừa, còn dạy bảo nàng. Bỏ đi, chuyện không nên làm đều làm rồi, cứ như vậy đi
"Máy tính kia ngươi muốn trên tủ giày, tự mình qua đó lấy, hóa đơn đã ở bên trong"
Phương Ngôn dựa vào vách tường di chuyển tới cửa tủ giày một bên, cầm lấy túi laptop phía trên, máy tính thật nhẹ. Thời điểm nàng viết luận văn mượn dùng qua máy tính của Lục Tử, so với cái này phải nặng hơn rất nhiều
"Tiểu thư, tôi có thể bây giờ mở ra nhìn không?" Đây coi như là đồ vật bản thân nàng mua đầu tiên, tuy tiền vẫn không có trã, nhưng đã đáp ứng giúp Phó Tình viết kế hoạch trả tiền của máy tính này
"Mua về chính là của ngươi, ngươi muốn mở liền mở ra, hỏi ta làm cái gì?" Hỏa khí của Phó Tình vẫn chưa hoàn toàn tiêu, nói chuyện còn có chút kích động
Phó Tình nhìn chằm chằm nàng, nàng vốn dĩ muốn làm mặt quỷ, không dám làm. Mở ra túi máy vi tính lấy ra laptop, là màu xám bạc, vô cùng nhẹ, Phương Ngôn rất hài lòng. Phó Tình nói hóa đơn đã ở bên trong, nàng lật một chút, trời ạ, một vạn tám, mắc như vậy
"Tiểu thư, cái này...quá mắc rồi chứ, phải một vạn tám a..." đây cũng có thể chống đỡ học phí một năm của nàng, ba cái kế hoạch phỏng chừng còn không đủ đâu
"Mắc? Không mắc a, ta còn ghét quá tiện nghi rồi. Ngươi cảm thấy mắc vậy ngươi viết thêm hai bản kế hoạch thì được rồi. Đây là hạng mục tư liệu, ngươi xem một chút lúc nào có thể cho viết kế hoạch cho ta" Ngươi ghét quá mắc, vậy ta vừa vặn cố định lên giá, Phó Tình cũng sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội lừa gạt tốt như vậy. Phó Tình từ trong cặp công văn của chính mình lấy ra một túi công văn, đưa cho Phương Ngôn
"Nga...vậy viết năm cái đúng không? Không thành vấn đề" Phương Ngôn tiếp nhận túi công văn trong tay của Phó Tình, bắt đầu xem tài liệu bên trong
Đây là kim ngạch lớn nhất trong hạng mục nàng từng viết giúp, hơn nữa còn là Phó Tình giao cho chính mình, Phương Ngôn cảm thấy có chút áp lực. "Tiểu thư, cô thật sự đưa cái hạng mục này để tôi viết kế hoạch? Đây là một hạng mục lớn, cô không sợ tôi phạm sai lầm?"
"Ngươi là không tin năng lực của mình, hay là không tin nhãn lực của ta? Ngươi ở trường học giúp người khác làm bản kế hoạch, ta toàn bộ đều xem qua, ta cảm thấy ngươi không có vấn đề"
Phương Ngôn nghe được đoạn lời nói này của Phó Tình, tuy sẽ khôngtin gấp đôi, nhưng ít nhiều vẫn là khôi phục một chút lòng tin. Nàng cúi đầu một lần nữa kiểm tra tư liệu, vừa nhìn vừa bắt đầu ở trên laptop viết xuống ý nghĩ
Phó Tình là lần đầu tiên thấy được Phương Ngôn dáng vẻ nghiêm túc như thế, thời điểm suy nghĩ thích một tay nâng đầu nhỏ, nhẹ nhàng cau mày. Thời điểm nghĩ được chút ít, trên mặt sẽ lộ ra.... Mặt cười đắc ý. Phương Ngôn rơi vào trạng thái làm việc, không có phát hiện Phó Tình ngồi ở bên cạnh nàng, hoàn toàn bị nàng hấp dẫn, lâm vào trạng thái si ngốc. Ở trong mắt Phó Tình, Phương Ngôn trong trạng thái làm việc thật mê người, nữ nhân nghiêm túc xinh đẹp nhất, câu nói này một chút cũng không sai. Phó Tình tâm thần lần đầu tiên hoàn toàn không bị chính mình khống chế, hoàn toàn bị Phương Ngôn hấp dẫn mà không cách nào tự kiềm chế
"Tiểu thư, bản kế hoạch này cô đại khái lúc nào cần" Phó Tình đáng thương hoàn toàn không nghe thấy lời của Phương Ngôn, Phương Ngôn cũng không có ngẩng đầu, chỉ là đột nhiên nhớ lại, cho nên vừa đánh chữ vừa hỏi cô
Ồ... Làm sao nửa ngày không ai trả lời nàng, lẽ nào Phó Tình ngủ thϊếp đi? Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tình, ánh mắt của Phó Tình mê ly lại mang theo tình cảm, để Phương Ngôn lập tức cũng thất thần rồi. Đột nhiên cùng ánh mắt trong suốt của Phương Ngôn nhìn lên, Phó Tình lập tức tỉnh ngộ lại
"Ngươi vừa rồi hỏi ta?" Phó Tình đột nhiên có chút không biết làm sao, cảm thấy thật lúng túng. Vừa rồi mình tại sao sẽ nhìn nàng nhìn nhập thần rồi, trong đầu đều là thần thái làm việc vừa rồi của Phương Ngôn, khua đi không được
"Ừm, kế hoạch này đại khái lúc nào cần?" Phương Ngôn cũng cảm thấy bầu không khí hình như có chút không đúng lắm, nàng cúi đầu tiếp tục bổ sung ý nghĩ hoàn thiện vừa rồi
"Thứ sáu có thể cho ta không?"
"Nhanh quá, tôi tận lực"
"Ân, đem nguồn điện cắm tốt, cẩn thận mất điện. Ta trở về phòng, ngươi nghỉ sớm một chút, đừng quá mệt mỏi"
"Nga... Tiểu thư ngủ ngon"
Phó Tình trốn về phòng, ngồi ở trên ghế sofa, mình rốt cuộc làm sao vậy....
Hết chương 15