Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 10: Kết thúc hồi tưởng

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tử..Cách ngươi thật muốn về Tây quốc à?"

"Ừ..giờ ta đã nhớ lại rồi! với lại ta đã gây hấn với A Nguyệt nhà ngươi cũng không muốn ở lâu"

"Kệ cô ta đi.."(giọng thờ ơ)

"Tử...Cách! Ngươi nở bỏ những cây si của mình sao?"(mắt Lưu Nương nheo lại tinh nghịch nhìn ta).

"Có liên quan gì ta"

"Không..liên quan à! Ngươi tốt phước hơn người rồi, có một đóng nam nhân tuấn mỹ như thế theo đuổi, còn ta..."

Dừng một lúc Lưu Nương thở ra.

"Ta đúng mệnh khổ mà! Đến từng tuổi này mà chẳng có lấy một bóng nam nhân theo đuổi ta, chắc ta sẽ một bóng lẽ loi tới già à"( giọng đầy ảo não)

Ta liếc nhìn nàng ta, nhìn là biết giả vờ rồi, đứng lên ta bước vội ra đình, Lưu Nương cũng chạy theo.

"Tử Cách! Hay ngươi nhường một người cho ta đi"

Ta quay đầu lường nàng ta.

"Muốn thì tự đi mà lấy..không liên quan đến ta"

"Lưu Nương tỷ! Có khách quý"

Sau giọng nói là một tiểu cô nương môi hồng răng trắng, tóc buộc hai cục xoã phân nữa nhìn thật đáng yêu.

"Hửm..sao"( tò mò)

"Là..Lương tướng quân..."(ấp úng đỏ mặt)

Lưu Nương bĩu môi, nhìn tiểu cô nương chậc chậc! lắc đầu.

"Ngươi ấy à! Chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả! Lương tướng quân là một tên thô kệch nhìn tướng mạo quá đổi bình thường vậy mà ngươi cũng đỏ mặt được nữa cơ đấy"

Tiểu cô nương vội giải thích.

"Không...không phải đâu ạ! Là vị công tử đi chung với Lương tướng quân.."

Trong khi đó, tại nơi khác.

"Tứ vương gia người xem, nữ nhân ở Mỹ Nhân Viện này đúng là đẹp hơn ở nơi khác rất nhiều à"

Nam nhân như không nghe thấy vẫn nhàn nhã dùng rượu, mặc cho các nữ nhân đó nhìn hắn như sói đói, một cái liếc mắt hắn cũng không có, Lương tướng quân tót mồ hôi.

" A Nguyệt cô nương sao vẫn chưa đến?"( hắn lớn giọng)

Dứt câu, cửa được đẩy ra A Nguyệt thước tha bước vào, nàng uyển chuyển trên thân tót ra vẻ kiều mị mê người cộng thêm một thân bạch y làm tăng thêm vẻ đẹp tinh khiết nhìn như tiên nữ hạ phàm, nhẹ cúi chào nàng ngồi vào vị trí rồi bắt đầu gãy đàn, từ bắt đầu cho đến khi kết thúc mọi ánh mắt đều dồn về phía nàng ta, Lương tướng quân tuy không phải là một người háo sắc nhưng cũng nhìn đến thất thần, riêng chỉ có người nam nhân ấy là vẫn thưởng rượu của bản thân mình, chẳng thèm để ý đến mọi thứ xung quanh.

Đàn xong A Nguyệt đi đến ngồi bên hắn thuận tay rót đầy chung rượu cho hắn.

"Công tử! A Nguyệt kính người"

Một hơi đưa lên miệng uống cạn, hắn đứng lên liếc nhìn Lương tướng quân rồi buông một câu trước khi quay đi.

"Tướng quân cứ từ từ thưởng thức! Bổn vương ra ngoài một lát"

=========

Trong đình mát, ta đang ngồi đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, ta là trưởng nữ của đại tướng quân Tây quốc, dưới ta còn có hai muội muội con của nhị nương, vì phụ thân không có con trai nên người đã đặt hết niềm tin vào ta, từ nhỏ ta đã được nuôi dưỡng như một đấng nam nhi, không được như các muội muội cầm kì thi họa đều tinh thông thứ mà ta giỏi nhất chỉ là cầm đao chinh chiến sa trường, mười lăm tuổi đã cầm quân ra trận giết địch, mùi máu tanh là thứ mà ta quen thuộc nhất trong nhiều năm sau đó, ta thương phụ thân người nên đã cố gắng hết sức không ngại thân nữ nhi vì dòng họ Mạc mà xã thân báo ân với vua.

"Nữ nhân! nàng tên gì?"

Đưa mắt nhìn chủ nhân của giọng nói ấy, một thân hắc bào, người lười biến dựa vào một bên cột, đôi mắt chim ưng của hắn đâm đâm nhìn ta thể hiện lên ý cười, ta cũng ngẩn ra nhìn hắn hồi lâu lục lại ký ức xem đã gặp qua hắn chưa, và đúng như vậy hắn không phải tên trên chiến trường lúc ấy sao, tên gì nhỉ hình như là Tấn Triệu thì phải.

"Sao thế! Nàng chưa từng nhìn thấy mỹ nam sao?"(hắn nhết môi trêu chọc).

Ta hơi sững sờ tự hỏi sao hắn lại ở đây!, thấy ta vẫn bất động hắn bước đến bên ta, trước khi ta kịp phản ứng thì tay hắn đã nắm lấy càm ta mắt hắn nheo lại đâm đâm nhìn ta rồi tự lẩm bẩm.

"Mùi hương này"

Hất tay hắn ra giọng ta đầy vẻ bực bội.

"Vô lễ.."

Tay lại bị hắn bắt lại.

"Là nàng! Nữ nhân ở chiến trường lần ấy!?( hắn vừa tự hỏi vừa xác thực)

Biết hắn đã nhận ra, nên ta cũng không giấu làm gì nữa.

"Đúng! Là ta"

Hắn nhẻn miệng cười.

"Chúng ta đúng là có duyên nhỉ nữ nhân"

Chợt mặt hắn áp sát mặt ta hơn.

"Nàng còn nhớ những gì ta nói trên chiến trường không! Nếu gặp lại lần nữa, nàng chính là nữ nhân của Tấn Triệu ta"

Không những nói mà môi hắn cũng khẽ liếm tai ta, làm ta giật cả mình chưa kịp đẩy hắn ra thì một giọng nói không độ ấm khác lại vang lên.

"Tránh xa nàng ra.."

Thất vương! vẻ mặt như giết người của hắn làm người khác gợn cả tóc gáy.

"Ái chà! Ai đây!"(Tấn Triệu hắn nhướng mày).

Nhanh như chớp ta lại bị kéo về người hắn, giọng hắn đầy vẻ chiếm hữu.

"Nàng là nữ nhân của Thất vương ta, ngươi chớ mà tùy tiện"

"Ha..cái gì Tấn Triệu ta muốn ất sẽ có được huống gì là nữ nhân"

Một tay lại bị hắn bắt lấy, ta đã đen mặt, mấy cái tên nam nhân điên này.

"Đủ rồi đấy, các ngươi nghĩ mình là ai kia chứ"(Vân Thẩm Sư)

"Cách Nhi..!(Vương Thúc Lang)

.................

Kẻ lạnh lùng vô tình, người ôn nhu dịu dàng, người máu lạnh lãnh khốc,cả đời ta chưa từng thua cũng chưa từng bại trận vậy mà Mạc Tử Cách ta lại bại trong tay những người nam nhân này.

==========================

"Tướng quân! Người vẫn còn ngủ ạ?"

Tiếng Thiên Ý làm ta thức tỉnh,lèm nhèm mở mắt ta thuận miệng hỏi em ấy.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Dạ! Người đã ngủ cả một ngày rồi ạ"

Tay sờ trán ta vô thức nhẻn miệng cười, làm Thiên Ý ngẩn ra, rồi cũng nhẻn miệng cười theo.

"Tướng quân sao lại cười một mình thế ạ?"

Đưa mắt nhìn em ấy ta thành thật.

"Ta vừa mơ thấy những chuyện trước kia của ta và các chàng"

Miệng cười sâu hơn Thiên Ý đưa mắt nghịch ngợm nhìn ta.

"A..là chuyện vui phải không ạ"

Má có chút nóng ta liếc nhìn em ấy, có ý trách móc.

"Em muốn nói gì? Dám chọc ta ư! Em muốn ăn đòn à!"

Thấy ta tốc chăn ngồi dậy, em ấy vội chạy không dám lại gần miệng vẫn nhếch lên cười.

"Ấy tướng quân..em có nói gì đâu, em chỉ muốn nói là Thất vương bảo chừng nào người dậy thì báo cho ngài ấy một tiếng"

"Cách Nhi! Nàng dậy rồi à"

Đưa mắt nhìn nam nhân đang hiên ngang bước vào, chàng lần đầu tiên gặp mặt đã bá đạo hôn môi ta ở Mỹ Nhân Viện, rồi mặt dầy mày dạn bán theo ta mãi không buông cho đến khi ta bằng lòng gả cho chàng mới thôi, Vân Thẩm Sư.
« Chương TrướcChương Tiếp »