Chương 8: Ôm ấp cô gái khác

Hạ Ân ăn miếng cháo cuối cùng rồi uống ngụm nước lập tức nằm xuống mệt mỏi thϊếp đi.

Trong mơ, cô thấy Tư Bách Niên nằm trong vũng máu. Cô sợ hãi muốn chạy đến bên anh nhưng bị thứ gì đó phía sau kéo lại không thể nào tiến lên được. Rồi gương mặt đẫm máu của Mặc Thần hiện lên ám ảnh khiến Hạ Ân lâm vào tuyệt vọng.

Lúc này, cô giật mình tỉnh dậy. Cả người ướt đẫm mồ hôi rồi vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trời đã sáng rồi.

Bên cạnh chợt có ai đó nắm lấy tay của cô. Hạ Ân nhìn sang thấy Mặc Thần gục đầu xuống giường đang ngủ, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay của cô không buông. Cô muốn đưa tay chạm vào gương mặt hắn, nhưng khi nghĩ đến cái chết của Tư Bách Niên tim của cô lại cảm thấy đau đớn. Hạ Ân nhìn người đàn ông này lập tức chán ghét không thương tiếc kéo tay lại. Hành động này của cô quả nhiên khiến Mặc Thần tỉnh giấc.

- Tỉnh rồi sao? Tôi đi gọi bác sĩ!

- Không cần!

Hắn vẫn cố gắng đứng dậy muốn quay người đi nhưng Hạ Ân lại nói tiếp.

- Nếu Tư Bách Niên không bị anh gϊếŧ chết, tôi sẽ nghĩ anh theo một hướng khác. Hiện tại, bàn tay anh nhuốm máu rồi... nó khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm. Nếu muốn tôi sớm hồi phục thì trong một tháng này đừng để tôi nhìn thấy anh.

Mặc Thần yên lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

- Được! Một tháng sau tôi sẽ cho người tới đón em trở về!

Bóng lưng của Mặc Thần dần dần khuất sau cánh cửa. Hạ Ân đau nhói khóc không thể ra nước mắt nữa. Tại sao hân lại gϊếŧ Tư Bách Niên? Tại sao người chết lại là anh ấy?

Từ hôm đó, Mặc Thần quả thực giữ lời không xuất hiện nữa. Tuy vậy, thuộc hạ của hắn vẫn canh giữ bên ngoài 24/24 không rời đi. Hạ Ân nghe lời bác sĩ hàng ngày tập đi lại. Ban đầu chân có chút đau, chỉ có thể đi khoảng 10 phút thôi. Nhưng dần dần cô bắt đầu cảm thấy quen quen nên kéo dài thời gian đi lại hơn. Vết thương trên cổ của cô đã đóng vẩy, mấy hôm nữa là có thể khỏi hẳn.

Ba mẹ cùng chị Hạ Hân có đến thăm cô được mấy hôm. Rồi sau đó, chỉ có mỗi Hạ Hân đến chăm sóc cho cô. Chị ấy nói rằng ba mẹ bận xử lí việc công ty.



Ngồi gọt táo, Hạ Hân chợt nhớ tới cái gì đó quay sang nhìn cô.

- Hạ Ân, nghe nói em và Mặc Thần đang giận nhau?

- Đúng vậy!

Cô không có phủ nhận. Dù sao Hạ Hân cũng là chị hai của cô nên chẳng có gì phải giấu. Hạ Hân lắc đầu rồi nhét một miếng táo vào miệng của cô.

- Chị là người ngoài nên không biết nhưng chị thấy Mặc Thần là người tốt. Hạ Thị bị phá sản nó cũng chịu hy sinh mua lại rồi trả cho ba mẹ chúng ta. Hạ Huy gặp chuyện không may ở Mỹ, Mặc Thần cũng đã tự mình sang đó đón nó về. Có lẽ, Mặc Thần thật sự yêu em. Nó vì không muốn em buồn nên mới giúp đỡ gia đình ta như vậy. Cả nhà ta đang nợ nó rất nhiều.

Hạ Ân không ngờ Mặc Thần lại giúp đỡ gia đình cô như vậy. Nhưng ban đầu cô nghe thấy hắn gọi điện nói thu mua Hạ Thị thì ra là vì giúp ba mẹ co. Ánh mắt của Hạ Ân chợt cụp xuống. Dù sao đi chăng nữa Mặc Thần đã gϊếŧ chết Tư Bách Niên rồi, cô hận hắn nhưng cũng phải thay gia đình cảm ơn hắn.

Rốt cuộc bao giờ mới có thể bình yên đây?

Sau 1 tháng trị liệu, cuối cùng đôi chân của Hạ Ân đã khôi phục hoàn toàn. Ngày cô xuất viên, quản gia đến đón cô trở về. Nhưng cũng chẳng thấy Mặc Thần nên cô có chút hụt hẫng.

Ngồi trên xe, Hạ Ân quyết tâm dẹp bỏ hận thù qua một bên rồi xin lỗi hắn. Dù cái chết của Tư Bách Niên cô rất lấy làm tiếc nhưng chẳng thể làm gì khác được. Cô cũng không thể gϊếŧ Mặc Thần được.

Chiếc xe chạy vào trong biệt thự nguy nga quen thuộc. Hạ Ân được người giúp việc chạy ra giúp cô thu dọn hành lí. Quản gia muốn đi lên thông báo cho Mặc Thần rằng cô đã về.

Thật không ngờ, Hạ Ân còn chưa đi được mấy bước thì thấy hai bóng hình phản chiếu ở cửa sổ tầng hai đập vào mắt. Cô nheo mắt lại nhìn cho rõ. Cơ thể cô như bị một thứ gì đó đè nặng đứng không vững hơi lùi lại. Mặc Thần đang ôm một người phụ nữ. Không hiểu sao nước mắt cô lại chảy. Cô đã từng nghe hắn nói hắn yêu mình cô. Nhưng, giờ hắn lại ôm một người phụ nữ khác. Nhìn kĩ mới khiến cô hết sức bàng hoàng... cô gái đó... có gương mặt quá giống cô...

Cơ thể của Hạ Ân run lên từng đợt đứng chôn chân tại đó.

Đôi cẩu nam nữ như đang diễn tuồng trước mặt cô vậy.

- Thật nực cười!