Sáng sớm hôm sau, Cố Duy Thiên còn đang gật gù ngủ trên giường thì giật mình tỉnh giấc. Anh quay lại thấy Mặc Thần đang đường hoàng, quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên ghế sopha làm việc.
- Mệt thì ngủ đi. Dù sao cũng cảm ơn cậu hôm qua canh gác giúp tôi!
Cố Duy Thiên nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm nên cũng không vội. Anh ngả người nằm trên giường của Mặc Thần định ngủ tiếp. Đột nhiên, nghe thấy tiếng của Mặc Thần vọng lại, anh tò mò vểnh tai lên nghe ngóng.
- Kết nối máy cho tôi!
Chỉ vài giây sau, màn hình máy tính của Mặc Thần hiện lên cuộc trò chuyện với Bạch Tiêu. Cố Duy Thiên kinh ngạc rồi lao xuống giường đứng đằng sau Mặc Thần. Trên máy tính hiện lên hình ảnh của Bạch Tiêu. Anh ta đang nhàn nhã tựa vào thành ghế thưởng thức rượu. Bên cạnh anh ta là Lưu Nhất Lệ.
Ánh mắt của Mặc Thần nhìn chằm phía sau của Bạch Tiêu.
Là... Hạ Ân... cô chưa có chết.
Mặc Thần suýt nữa thì kích động. Có trời mới biết hắn đang vui mừng tới cỡ nào. Nhưng, tâm trạng của hắn chợt u tối khi thấy trên người của Hạ Ân toàn là vết thương. Gương mặt vốn đẹp đẽ của cô bây giờ toàn vết bầm tím trông rất thê thảm. Có thể thấy, Hạ Ân đã bị bọn chúng hành hạ không ít.
- Ân Ân...
Bạch Tiêu đặt ly rượu xuống rồi nói.
- Mặc Thần à, tôi lỡ tay đánh vợ của anh rồi. Làm sao đây?
- Bạch Tiêu! Mày dám động đến cô ấy... tao sẽ gϊếŧ chết mày!
- Ỏ? Mặc Thần, bây giờ 1 là mày mau chuyển toàn bộ địa bàn ở Đông Nam Á cho tao, với cả đảo kim cương mày vừa khai thác thành công. Còn 2 chính là tao sẽ khiến cho vợ mày chết dần chết mòn...
Bạch Tiêu không ngờ Mặc Thần lại thâm sâu như vậy. Tưởng chừng ban đầu lấy Hạ Ân ra làm cho hắn phân tâm. Ai ngờ, chỉ trong vài ngày, Mặc Thần có thể chiếm cả địa bàn ở Đông Nam Á, may mắn liên tiếp là khai thác thành ông cả 1 hòn đảo kim cương gây chấn động giới kinh doanh. Người đã giàu bây giờ lại càng lắm tiền hơn. Không những vậy, Mặc Thần lại chèn ép tất cả con đường buôn bán của Bạch Tiêu khiến anh ta không còn lối thoát. Chính vì vậy, Bạch Tiêu mới bắt Hạ Ân lấy làm điều kiện trao đổi với hắn.
Hạ Ân mơ màng, cô bỗng thấy hình ảnh của Mặc Thần trên màn hình lớn. Trong lòng chợt xót xa biết bao. Cô đã làm liên lụy tới hắn quá nhiều. Lấy cả gia sản khổng lồ chỉ đổi lấy cô, nếu là người đàn ông khác thì chưa chắc họ sẽ làm vậy. Hai hàng nước mắt của Hạ Ân bỗng trực trào. Cơ thể của cô giờ đau nhức không buồn nhúc nhích. Càng cử động các vết thương càng bị nứt ra ứa máu. Cô cố hắng dùng chút sức lực còn lại hét to.
- Mặc Thần, chính Lưu Nhất Lệ là hung thủ gϊếŧ ông nội! Anh đừng mắc bẫy của bọn họ!
"Chát" một cái bạt tai của Bạch Tiêu giáng xuống mặt của cô. Toàn thân Mặc Thần bốc hỏa, hắn lập tức đứng dậy.
- Bạch Tiêu! Ai cho mày tát cô ấy... mày...
Bạch Tiêu túm tóc của Hạ Ân rồi quay lại nói.
- 12 giờ trưa mai nhớ đến bến cảng, mang hết giấy tờ đến. Nếu mày không xuất hiện hay khiến tao phải đợi lâu... tao sẽ lập tức ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá.
Bạch Tiêu vừa nói xong, màn hình chợt vụt tắt. Mặc Thần định cầm lấy máy tính đập nát. Cũng may Cố Duy Thiên nhanh nhẹn trước ôm lấy cái máy tính vào lòng. Trong đây toàn là dữ liệu quan trọng, Mặc Thần mà ném đi chắc phải mất 1 tháng sửa lại.
- Giờ cậu tính sao? Chẳng lẽ để cho Bạch Tiêu đắc ý vậy à?
Sau một hồi bình lặng trở lại, Mặc Thần ngồi lên ghế.
- Hắn? Không có cửa đấu với tôi! Vốn định cho hắn chết nhẹ nhàng chút, nhưng hắn dám hành hạ cô ấy. Vậy thì... sống không bằng chết đi..
- Còn Lưu Nhất Lệ thì sao? Vừa nãy Hạ Ân có thông báo cho chúng ta biết rằng Lưu Nhất Lệ chính là kẻ hại chết ông nội cậu.
- Lưu Nhất Lệ... sẽ còn phải chết thảm hơn!
Cố Duy Thiên có thể nhìn thấy sự tàn ác trong mắt của Mặc Thần. Tuy đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt này của hắn. Nhưng nói thế nào thì nói, cái sát khí này quá làm cho người ta sợ hãi.
Mặc Thần liên lạc với Lôi đi chuẩn bị giấy tờ giả. Còn điều động thuộc hạ phong tỏa cả bến cảng rộng, bày trí bố trận. Mặc Thần nếu 1 khi nghiêm túc thì không gì hắn không làm được. Phía bên Mặc gia, ba của hắn lúc nào cũng gọi điện bảo hắn hãy chuyển quyền thừa kế cho Mặc Viễn. Mặc Thần bình sản chấp nhận lời yêu cầu của lão ta. Nhưng, hắn sẽ trao trả cho đứa con trai kia của lão 1 đống hỗn độn dần trên đà phá sản. Toàn bộ sự nghiệp lớn đều là của riêng hắn, chỉ có mỗi tập đoàn Mặc Thị và căn biệt thự kia là của Mặc gia. Năm đó, lão già đó để hắn cai quản 1 tập đoàn sắp phá sản, bây giờ hắn sẽ trả y nguyên lại cho ông ta.
- Mặc Thần, cậu có định nói sự thật cho cô ấy biết không?
Cố Duy Thiên hỏi. Mặc Thần nắm chặt tay lại rồi bắt đầu thả lỏng cơ thể.
- Tôi đã không còn đường lui rồi. Giấu được cô ấy bao lâu thì cứ giấu. Dù gì... tôi không có ý định buông tay!