Chương 2: Gặp lại mối tình đầu

Hạ Ân bị Mặc Thần lôi đến một căn phòng tối. Hắn ép cô ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó trói hai tay hai chân của cô lại.

- Mặc.. Thần... anh định làm gì? Buông em ra...

Xác định cô đã bị trói chặt trên ghế, Mặc Thần nhếch miệng hôn nhẹ lên trán của cô.

- Ngoan, đau 1 chút thôi. Khi nào em còn có đôi chân này... em sẽ không an phận mà rời xa tôi.

- Đừng...

Nói rồi Mặc Thần quay người đi đến bức tường đối diện lấy dải lụa màu trắng rồi quay lại bịt kín mắt của cô. Bỗng chốc bị lấy mất đi ánh sáng, Hạ Ân sợ hãi tột độ. Đôi chân của cô bị Mặc Thần giữ chặt lấy. Cô cảm thấy chân mình được nâng lên đặt lên đầu gối của hắn.

Mặc Thần nhìn Hạ Ân mà có phần xót xa. Hắn cũng không muốn làm tổn thương cô như vậy. Nhưng, cô lại khiến cơn giận của hắn đạt tới cực hạn. Năm đó, hắn bị người anh em thân tín phản bội. Bước ra từ cõi chết, hắn đã kiên định sẽ khiến những kẻ phản bội hắn phải trả giá đắt.

Hắn căm hận nhất chính là sự phản bội.

Hắn yêu cô như vậy mà cô lại chạy trốn, làm sao hắn tha thứ cho cô đây?

- Hạ Ân... từ bây giờ trở đi... em sẽ không thể rời khỏi tôi nữa...



Mặc Thần vừa dứt lời, một tiếng răng răc vang lên. Hạ Ân tái mặt, sự đau đớn truyền khiến cô không kìm được la to. Đau quá! Đau như chết đi sống lại.

- Đau quá... đau....

Chân của cô đau như bị hàng vạn thanh kiếm xuyên qua vậy. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, bên tai dường như cảm thấy mọi thứ xung quanh không thể nghe rõ. Không biết vì đau đớn hay sợ hãi, Hạ Ân dần dần chìm vào trong vô thức. Sự việc ngày hôm nay, khiến cô ám ảnh cả đời!

Khi tỉnh lại một lần nữa, Hạ Ân phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh.

Sau khi cô ngất đi, Mặc Thần lập tức cởi trói, bế cô đến bệnh viện ngay. Sau một cuộc phẫu thuật 2 tiếng, cuối cùng các bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm đẩy giường bệnh của cô tới phòng VIP.

Cô đã hôn mê 1 ngày rồi, giờ tỉnh dậy thì cả cơ thể đau nhức, gương mặt tái nhợt không sức sống.

Bàn tay cầm cốc nước đưa đến trước mặt cô. Hạ Ân khát khô cả cổ, cô bất đắc dĩ nhận lấy rồi một mạch uống cạn. Mặc Thần ngồi phía đối diện, gương mặt hắn không rõ biểu cảm gì. Hắn tựa vào chiếc ghế sopha gần đó đường hoàng vắt chéo chân. Ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm dõi theo cô.

Bác sĩ và y tá lúc này có mặt hết ở trong phòng, thấy cô đã tỉnh ai nấy đều thở hắt ra một hơi yên tâm. Vừa nãy sắc mặt của Mặc Thần quá khủng khϊếp. Chỉ sợ cô mà không tỉnh lại sớm, chắc cả cái bệnh viện này bị hủy mất.

- Cô ấy sao rồi?

- Dạ... thưa ngài, chân của tiểu thư đây không có gì là đáng ngại. Tuy bị gãy xương và suýt đứt gân chân, cũng may đưa đến kịp thời nên không để lại di chứng. Tiểu thư cần ở bệnh viện một tháng để chúng tôi theo dõi và giúp cô ấy trị liệu.



Hạ Ân im lặng. Bất giác cô nhìn xuống đôi chân bị bó bột không thể động đậy của mình. Cũng may Mặc Thần còn có chút lương tâm không khiến cô bị tàn phế. Nhưng sự hành hạ vừa rồi cũng đã khiến cô cảm giác như từ cõi chết trở về rồi.

Nghe bác sĩ trình bày xong, Mặc Thần đưa tay nhìn đồng. Hàng lông mày cương nghị hơi nhíu lại tỏ vẻ sốt ruột. Sau đó hắn đứng dậy tiến tới giường bệnh của cô. Hạ Ân thấy vậy thì giật thót hơi nghiêng người muốn tránh sự đungh cham của hắn. Nhưng làm sao hắn để cho cô được như ý. Mặc Thần cúi xuống vuốt nhẹ lên mái tóc của cô rồi dịu dàng.

- Em cứ ở đây dưỡng thương cho tốt. Tôi còn việc phải xử lí, mỗi tối tôi sẽ đến thăm em.

Còn không để cô phản ứng, Mặc Thần cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Hành động này của hắn khiến cho cô cảm thấy ghê tởm. Nếu không phải vì chân cô còn bó bột chắc cô cũng không tin hắn lại hại cô thê thảm như vậy.

Đúng là đồ giả tạo.

Trước khi đi, Mặc Thần dặn dò các bác sĩ chu đáo. Hắn còn để rất nhiều thuộc hạ đứng canh bên ngoài phòng bệnh. Chỉ có các bác sĩ và y tá mới được phép ra vào.

Nằm lì trên giường cũng khá lâu, Hạ Ân không tài nào ngủ được nữa. Bỗng có tiếng cửa phòng mở, cô cũng chẳng buồn để ý đến. Cô biết phòng này chỉ có bác sĩ và y tá mới được vào.

Vị bác sĩ kia đóng cửa phòng lại rồi đi về phía giường của cô.

- Tôi nói rồi, tôi không có tâm trạng ăn uống. Đừng có mà làm phiền tôi!

- Hạ Ân, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi...