"Cung nghênh Vương hồi cung." Mấy cung nô đang cùng ngao khuyển chơi đùa kính sợ, nhanh chóng quỳ xuống bái lạy. Nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy được thân hình quỳ xuống dù không nhúc nhích nhưng dường như đang co lại vì run sợ. Tương phản với nó chính là hai báo tuyết cùng một đám ngao khuyển vẫy đuôi đắc ý mà nghênh đón trước đó, chúng vô cùng nhiệt tình mà đảo quanh chân của Cổ Cách Vương, mỗi con đều phát ra tiếng sủa vui sướиɠ.
Do bị Tiểu Tuyết cõng trên lưng, Cách Tang Trác Mã khó khăn lắm mới có thể quỳ được xuống sườn dốc, tuy rằng quỳ không nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuyên qua khe hở giữa mái tóc mà hướng về phía La Chu đang nằm bên chân Cổ Cách Vương. Vừa thấy Cổ Cách Vương, thân thể nàng liền run sợ đến mức hóa đá, nhưng lúc này nàng càng lo lắng cho La Chu a tỷ hơn. Phật tổ từ bi, chư thần nhân từ, xin các ngài hãy phù hộ cho La Chu a tỷ. Mi dày chậm rãi hạ xuống, cái trán mềm mại thành kính đặt sát xuống mặt đất, đây không phải là sự thần phục đối với Vương, mà là nàng đang cầu nguyện vì La Chu a tỷ kính mến.
Cặp mắt nâu sâu thẳm kia dò xét từng tấc trên cơ thể La Chu, ngũ quan sắc nét mang theo sự dũng mãnh làm cho người ta sợ hãi, không xinh đẹp như tiên giáng trần, không mê hoặc như yêu ma, không trong sáng như ánh trăng, không lạnh như băng sương, không xa cách như sao trên trời, cũng không dịu dàng như gió xuân. Cổ Cách Vương tựa như một con sư tử dũng mãnh đứng trên đỉnh ngọn núi tuyết, lạnh lùng ác nghiệt như kền kền, tao nhã như báo tuyết, lại xảo quyệt tàn nhẫn như sói hoang, cao lớn khỏe mạnh như trâu. . . . . . Toàn thân hắn đều tràn ngập loại hơi thở nguyên thủy của loài cầm thú hung ác mà tàn độc, nhưng bên trong lại là sự kiêu ngạo, uy nghiêm mãnh liệt làm cho người ta phải run rẩy mà thần phục.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cầm thú Vương là người đáng sợ, khủng bố nhất, nhưng không làm gì im lặng chịu chết vĩnh viễn không phải là phong cách của La Chu. Sau 5 giây hoảng loạn, nàng liều mạng mà điều khiển khóe miệng đã xơ cứng, cố gắng lộ ra một nụ cười hèn mọn nịnh bợ, tay phải yếu ớt nâng lên, đưa ra lời tiếp đón thân thiết nhất với cầm thú Vương đang nhìn xuống.
"Cung. . . . . . Cung nghênh Vương. . . . . . Vương hồi cung. . . . . ."
Tiếng nói khiêm tốn kính sợ dường như bị băng tuyết làm đông lại, vừa cứng vừa nhám, giống như ngay sau đó chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái sẽ nứt ra làm nhiều mảnh nhỏ, bể nát thành phấn.
Cổ Cách Vương không có phản ứng gì, vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn nàng chăm chú. Chúng đại thần vây quanh bên cạnh Vương không nói một lời nào, tất cả đều im lặng nhìn chăm chú vào hành động kỳ quái của nữ nô nằm trước chân Vương. Ánh mắt mỗi người đều hờ hững bình tĩnh, giống như thứ họ nhìn chỉ là một con kiến nhỏ bé không đáng để ý.
Thích Già Thát Tu đứng bên trái Cổ Cách Vương nhìn cô gái trước chân Vương, nhếch mày, đuôi lông mi thoáng qua một ý cười mờ nhạt. Vừa rồi cũng chỉ có mình hắn - tâm phúc của Vương, đội trưởng đội hắc kỵ, là phát ra một tiếng cười như có như không.
Vì sao lại không có phản ứng gì? La Chu cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương, trong nháy mắt không thể nào hiểu nổi ánh mắt lạnh lùng của người bên ngoài đang nhìn chăm chú. Suy nghĩ một lát, nàng giơ hai tay hướng cầm thú Vương, dùng giọng điệu giống như đang hát: "Con của thiên thần vĩ đại, Cổ Cách Vương kính yêu, nô cung nghênh ngài hồi cung." Kỳ thật nàng rất muốn nhoài người về phía trước mà bày tổ sự tôn kính, nhưng phần eo do va chạm mạnh, vừa cử động đã đau muốn chết, thật sự là hữu tâm vô lực (có lòng mà không có sức). Xin ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng có gãy xương, trở thành người liệt thì thật sự là sống không bằng chết.
Ách, nữ nô đang tế trời hay là tế thần? Cư nhiên dám làm càn trước mặt Vương? ! Chẳng lẽ là chán sống? Ánh mặt hờ hững của mọi người hiện lên một tia kinh ngạc, khóe môi của Thích Già Thát Tu lại nhẹ nhàng nhếch lên.
Khóe môi Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn đột nhiên nhếch lên, khuôn mặt lạnh nhạt bỗng tràn đầy sự lạnh lùng khát máu, mắt ưng khẽ khép lại, đồng thời nhấc chân đem vật gì đó đang dựa vào trên giày đá bay ra ngoài.
Gió chợt thổi, La Chu chỉ cảm thấy thắt lưng vô cùng đau đớn, còn chưa kịp kêu lên, thân thể đã bay lên không trung. Bầu trời quang đãng vô cùng chói mắt, tiếng kền kền kêu như tuyên cáo rằng nàng sắp chết. Răng nanh cắn thật mạnh vào môi dưới, kiền quyết không để mình phát ra một tiếng kêu hoảng sợ nào. Có lẽ, nàng nên cảm ơn ràng giày của cầm thú Vương không trực tiếp dẫm xuống đầu nàng, làm cho nàng chết ngay tại chỗ. Nhưng loại lơ lửng trong không trung kéo dài thời gian chết này, chả khác gì lăng trì.
Cách Tang Trác Mã vẫn nhìn trộm La Chu cả người đều bắt đầu run rẩy, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào bóng dáng người đang bay trong không trung, cả thế giới dường như trở nên mơ hồ. Không, La Chu a tỷ không chết được, không thể chết được! Chỉ là, nàng không cứu được La Chu a tỷ, cổ họng co rút lại thành một khối, thân thể cứng như đá tảng, ngay cả một tiếng khóc nàng cũng đều không cất lên được.
Ở trong mắt mọi người, việc La Chu chết đã là điều chắc chắn. Chúng đại thần cùng bọn thị vệ vẫn hờ hững nhìn như trước, trước mắt chỉ là một con kiến hèn mọn đến không hèn mọn hơn được nữa.
Ngân Nghê đột nhiên hú lên một tiếng dài, bảy tám đầu ngao khuyển vây quanh người Vương cùng hai đầu báo tuyết nhanh chóng đi theo nó về phía con đường dốc. Đi hơn mười thước, lại nghe Ngân Nghê hú lên một tiếng dài nữa, thân hình màu bạc lực lưỡng đột nhiên ra sức nhảy lên theo cơ thể La Chu đang bay trong không trung, tiếp theo đó một đầu báo tuyết nhảy lên lưng nó, chi sau lại cấp tốc ra sức nhảy lên một lần nữa, đuôi báo dài mạnh mẽ hướng về phía lưng La Chu, làm giảm tốc độ tiếp đất của La Chu lại.
Lúc này một đầu ngao khuyển đốm đã sớm nhảy lên từ phía sau, một đầu báo tuyết khác lại nhảy lên lưng nó, dùng lưng mình đỡ lấy La Chu, làm giảm đi một chút lực bay. Không ngừng có các đầu ngao khuyển nhảy lên, thay đổi vị trí liên tục, không ngừng dừng lưng mình làm giảm nhẹ lực bay của La Chu. Tùy theo độ cao mà rơi chậm lại, lực đá của Cổ Cách Vương không ngừng được làm giảm xuống. Cuối cùng, Ngân Nghê bổ nhào về phía trước, ngậm La Chu ở trong miệng, khoảnh khắc sắp chạm đất, nhóm ngao khuyển liền dùng bụng lông mềm mại của mình làm đệm lót cho cả hai.
Trên nền đất tuyết, bất kể là Cổ Cách Vương cao cao tại thượng Tán Bố Trác Đốn, hay là các cung nô tò mò nhìn trộm, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm. Cho tới bây giờ, báo tuyết cùng ngao hoang đều là những dã thú gϊếŧ người hung tàn, mà nay, chúng nó lại giống như những vệ sĩ trung thành nhất, dùng trí tuệ không ai tưởng nổi cứu mạng một nữ nô cả gan mạo phạm Vương! ?
"Liệt." Hai tay Tán Bố Trác Đốn khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nhìn nữ nô đang cố gắng cử động trên bụng ngao khuyển ở phía xa.
Thích Già Thát Tu nhanh chóng thu hồi lại kinh ngạc trong mắt, cung kính bước về phía trước, cúi đầu trang nghiêm nói: "Hồi bẩm Vương, đó là ngao nô mà Ngân Nghê lựa chọn, nô danh Heo." (Bị đặt tên lun nà)
Tán Bố Trác Đốn nghe vậy đột nhiên thu hồi tầm mắt, thản nhiên dừng lại trên người Thích Già Thát Tu, nhìn tới nhìn lui, môi nở ra một nụ cười: "Liệt, ngươi hơi nhiều lời."
Thích Già Thát Tu chợt rùng mình, vội vàng vén áo choàng quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: "Hạ thần biết sai, thỉnh Vương trách phạt."
"Thứ cho tội của ngươi." Tán Bố Trác Đốn không cho Thích Già Thát Tu đứng dậy, tầm mắt lại nhìn qua bóng dáng phía xa đang quỳ hướng về phía mình, khóe môi tràn đầy ý cười lạnh lẽo tựa như tuyết đang đọng trên mặt đất. Ở giữa vùng khắp nơi băng tuyết, hình bóng kia có vẻ bé nhỏ yếu ớt, giống như chỉ cần một đầu ngón tay đều có thể đem nàng gϊếŧ chết. Nhưng mà Ngân Nghê thân là thủ lĩnh quân đội ngao lại đang rúc đầu vào bên người nàng, không ngừng dùng đầu nhẹ nhàng đẩy đẩy thân thể nàng, ngẫu nhiên lại nhìn về phía mình. Cách xa gần trăm mét, nhưng vẫn thấy vô cùng rõ ràng, sự âm độc lạnh lùng trong mắt ngao khuyển này đã vơi đi rất nhiều, sự hung hãn tàn bạo trên người cũng đã giảm đi không ít.
Hai đầu báo tuyết được nuôi từ nhỏ nhẹ nhàng vọt tới, đầu báo thân thiết cọ xát bên cạnh ống quần mình, trong cổ phát ra tiếng mừng rỡ làm nũng. Nhưng mà vừa rồi, chúng nó lại nghe theo sự kêu gọi của Ngân Nghê, liên thủ cứu nữ nô ti tiện kia. Nếu không phải trong lòng cũng yêu thích, cho dù Ngân Nghê kêu gọi thế nào, hai con báo tuyết kiêu ngạo này tuyệt đối cũng sẽ không hỗ trợ.
Ngao nô sao? Theo như tình huống trước mắt, không giống như nô ɭệ hầu hạ ngao khuyển, mà lại giống như nô ɭệ được ngao khuyển nuôi dưỡng. Ha ha, thú vị, nữ nô vẫn là người đầu tiên có thể sống sót dưới chân của hắn.
"Liệt, dặn thị vệ hắc kỵ, cho phép ngao nô hộ tống ngao khuyển tùy ý ra vào tẩm cung của ta." Hắn thật sự muốn thử xem, dã ngao xưa nay luôn trở mặt vô tình, chưa trải qua độ hồn sẽ giữ gìn cái nữ nô kia đến tận khi nào. Lúc nào thì sẽ cắn xé ăn tươi nuốt sống nàng? Mắt ưng khép nửa lộ ra một tia khát máu, chỉ giây lát lại tiêu biến.
Thích Già Thát Tu không đồng ý ngay lập tức, chần trờ giây lát, nói, "Vương, ngao nô có hai người." Hắn chỉ về phía Cách Tang Trác Mã vẫn đang quỳ bên đường dốc, "Kẻ kia cũng là ngao nô."
Tán Bố Trác Đốn nhìn theo ngón tay hắn, nụ cười bên khóe môi dường như đã bị gió tuyết thổi bay: "Như nhau." Nói xong, liền mang theo hai con báo tuyết rời khỏi.
Thích Già Thát Tu vội vàng đứng dậy đi theo bên cạnh, cuối cùng liếc mắt nhìn hình bóng nhỏ xinh trong tuyết, khuôn mặt lộ ra một nụ cười tà ác. Nữ nhân bẩn thỉu này, muốn tiếp tục sống phải nhỡ kỹ lời ta nói: đừng toan tính leo lên giường của Vương.
Lúc những bóng dáng vừa rồi biến mất, La Chu mới tê liệt mà ngã xuống trên nền tuyết. Nỗi sợ hãi với tai kiếp này đã may mắn chấm dứt, tứ chi không khống chế được mà run rẩy không thôi, vô cùng trung thực phản ánh lại bản năng sợ hãi của cơ thể. Cho đến khi đầu lưỡi thô dài ấm áp tanh nồng liếʍ lên mặt nàng, nàng không hề né tránh, lần đầu tiên lộ ra một nụ cười thật tâm với Ngân Nghê: "Ngân Nghê, cám ơn ngươi, lại cứu ta một lần nữa."
Trong khoảnh khắc bay lên, nàng thật sự nghĩ mình chết chắc rồi. Không làm sao nghĩ nổi, nàng sẽ được một đám dã thú hung ác vô cùng thông minh này cứu. Ngao nô, là sủng vật mà ngao khuyển nuôi dưỡng, hiện tại thật sự cảm thấy nó cũng không đến nỗi khuất nhục đến không chịu nổi như mình nghĩ.
"La Chu A Tỷ, ngươi không sao chứ? La Chu A Tỷ!" Từ xa truyền tới tiếng gọi thất thanh đầy quan tâm của Cách Tang Trác Mã.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, thấy một cô gái vừa vấp ngã lại tiếp tục chạy tới, động tác vừa ngốc vừa buồn cười giống như một chú chó nhỏ. Nàng muốn cười, nhưng lại nhìn thấy trên mặt cô gái đã giàn dụa nước mắt, lại không sao cười nổi, chỉ cảm thấy mắt nóng lên.
"Ta không sao, ngươi chạy chậm một chút, đừng có té ngã như cụ già vậy chứ." Nàng nắm lấy cổ Ngân Nghê, cùng một con Tuyết Ngao, khó khăn ngồi dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên nói với cô gái đang không ngừng tới gần mình.
Khi bị Cách Tang Trác Mã chạy tới ôm lấy, nàng đau đến nỗi thở hắt ra. Mẹ nó sao thắt lưng lại đau như vậy chứ!