Hai mươi mấy người tù binh sợ hãi bị binh sĩ áp giải đến trước mặt Cổ Cách Vương, bị ép quỳ xuống. Họ sợ hãi tới mức chân tê liệt, nhũn xuống ngã trên mặt đất. Trong số họ có nam có nữ, quần áo mặc trên người so với người dân bình thường thì hoa lệ lộng lẫy hơn. Mỗi người đều run rẩy co rúm, trên mặt tràn đầy kinh sợ, không có một chút phản kháng nào, hiển nhiên đã bị nỗi sợ hãi mạnh mẽ xâm chiếm toàn bộ tâm hồn.
Tuy rằng trong nửa năm qua, số lần nhìn thấy không vượt quá mười đầu ngón tay, nhưng La Chu vẫn nhận ra tù binh cách đó bốn năm thước chính là lãnh chúa cai quản thôn Nạp Mộc A, ngoài ra còn có vợ con và họ hàng có quan hệ huyết thống với lãnh chúa.
“Khúc Bản Lạt Ma, những tế phẩm này đều là quý tộc” – Cổ Cách Vương lạnh nhạt nói với tăng nhân trung niên, tay chỉ vào những tù binh đang quỳ dưới chân.
“Đạ tạ Vương quan tâm, thần tin Pháp Vương nhất định sẽ rất vừa lòng” – sắc mặt Khúc Bản Lạt Ma vui mừng. Quý tộc là tế phẩm thượng đẳng, không dễ dàng kiếm được. Phần lớn chùa miếu tế lễ đều chỉ có thể sử dụng nô ɭệ hạ đẳng cùng tầng lớp bình dân làm tế phẩm, cũng chỉ có Vương là con của thiên thần cường đại mới có thể thường xuyên cung cấp tế phẩm thượng đẳng.
Cổ Cách Vương cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ tay, một đội binh sĩ tay cầm dụng cụ bằng bạc tiến đến. Dụng cụ lớn nhỏ không giống nhau, hình dạng không đồng nhất, đại khái chia ra làm vại bạc, hộp bạc và bình bạc.
“Thượng sư, mời người thuật lại những tế phẩm mà Pháp Vương yêu cầu” – Cống Dát kỵ lĩnh đứng phía bên phải Cổ Cách Vương tiến lên trước một bước, xoay người cung kính hành lễ với Khúc Bản Lạt Ma.
Khúc Bản Lạt Ma lấy ra một cuộn lụa đỏ thêu kim tuyến vàng từ trong túi bên hông, thành kính mở ra, kéo dài thanh âm đọc ra những điều làm người ta sợ hãi: “Mười lăm đầu người, mười đôi mắt người, mười hai chiếc lưỡi người, hai mươi quả tim người, mười tám bộ ruột người , năm bộ da người, ba bình máu người, bảy khối thịt mông người, sáu cặp bình quý, mười một đóa hoa sen .” (Cat: Hoa sen và bình quý ở đây theo các nàng nó là cái gì nào? >:))
Gió lạnh tiến vào từ cái miệng há lớn, làm cho cổ họng cứng đờ của nàng càng thêm căng cứng. La Chu nghĩ hẳn là lỗ tai mình có vấn đề, bằng không sao lại nghe được những thứ khủng khϊếp như vậy? Nhưng không để cho nàng tiếp tục hoài nghi, những hình ảnh cực kỳ bi thảm đã hiện ra trước mắt nàng.
Chi thấy binh sĩ bắt toàn bộ tù binh xếp thành tư thế quỳ mọp xuống, không phân biệt nam nữ, dùng dao găm cắt bỏ toàn bộ quần áo trên người họ, làm lộ ra cơ thể trần trụi.
Bên kia, mười mấy binh sĩ dùng chân đạp lên thắt lưng tù binh nam, buộc họ áp ngực xuống mặt đất. Trong tay mỗi người cầm một móc sắt có xích dài ba tấc, một tay mở ra mông tù nhân, một tay đâm móc sắt vào hậu môn. Móc sắt màu đen tỏa ra ánh sáng lạnh nháy mắt biến mất trong hậu môn tù nhân, những binh sĩ hơi di chuyển tay sau đó dần dần lùi lại, móc bên trong lập tức kéo ra vách ruột mềm mại.
“A ──” tù binh phát ra tiếng hô thê lương, trong hậu môn đau nhức khiến bọn họ liều mạng giãy giụa. Nhưng bàn chân to giẫm trên lưng, giống như tảng đá lớn ngàn cân ép bọn họ không thể động đậy.
Những binh sĩ nắm dây thừng, cổ tay hướng ra phía ngoài, móc sắt đi vào trong trực tràng mang theo một phần ruột đứt dính máu phá hậu môn mà ra. Bọn họ ném móc sắt, tay không cầm đầu ruột bị lôi ra, thủ pháp thành thạo mà rút ra bên ngoài.
Một bộ ruột hồng hồng trắng trắng cuồn cuộn không dứt từ trong hậu môn đi ra, chỗ to chỗ nhỏ, mỗi khi rút ra một đoạn, tù binh liền gào thét thống khổ một tiếng to. Hai tay binh sĩ luân phiên kéo, tiếng tù binh đau đớn kêu gào không dứt.
Bên kia, hơn mười người binh sĩ đem bảy tám nữ tù binh đá ngửa mặt lên, một binh sĩ đứng phía trước tách hai đùi nữ tù binh đặt dựa sát đầu, khiến cho phần mông cao cao nhếch lên, binh sĩ đứng ở giữa hai chân, năm ngón tay đen thô khép lại, như chày sắt cắm vào trong âm đ*o mềm mại.
Trong lúc nữ tù binh kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế cùng phun ra máu tươi, cánh tay cường kiện vẫn không ngừng xâm nhập. Một lát sau, giống như tóm được thứ gì, sau đó kéo một cái, cánh tay dính đầy máu tươi uốn lượn dần dần từ trong âm đ*o rút ra, cuối cùng lộ ra bàn tay nắm chặt lại. Trong bàn tay máu chảy đầm đìa là một màng thịt tròn màu đỏ chói mắt, phía dưới màng thịt tròn là một búi thịt đầy nếp uốn, giống như ruột tươi dính đầy máu, đây đúng là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của phụ nữ bị lộ ra trọn vẹn. Tiếp đó binh sĩ mặt không đổi sắc rút ra dao găm, cắt đứt bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ lộ ra bên ngoài, lại giống như cuốn túi nước da trâu, xếp bộ phận kia quay trở về nguyên trạng.
Binh sĩ phụ trách giữ chân nữ tù binh buông ra, rút dao găm hướng nơi cao ngất trước ngực cắt một đường. Ánh đao chớp một cái, cặρ √υ" bị cắt rời khỏi cơ thể, trên ngực lưu lại hai miệng vết thương lớn hình số tám.
Dao găm không ngừng dao động, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ra màu máu đổ sậm. Mắt tù binh bị khoét, đầu lưỡi bị rút, trái tim bị móc, đầu bị chặt bỏ. . . . . . Đao nhọn sắc cắt qua đầu người để lại một lỗ hổng, làn da bị tróc ra, lộ ra thân thể màu đỏ còn đang giãy lên. . . . . . Một đám những thứ gọi là tế phẩm được bỏ vào trong các dụng cụ bạc khác nhau theo thứ tự, thỉnh thoảng binh sĩ còn đổ vào trong dụng cụ dung dịch nước trong suốt màu lục nhạt không biết tên.
Sống sao! Thân thể bị rút ruột cắt vυ", móc tim lột da, rút lưỡi chặt đầu kia từng là người sống sao! La Chu gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng cực kỳ huyết tinh khủng bố, biếи ŧɦái hung tàn trước mắt, tầm nhìn tràn ngập màu đỏ. Một khắc lúc này, nàng thật sâu cảm nhận được sự thê lương thống khổ của ngan ngỗng sống bị móc ruột, khỉ sống bị lấy não, hươu nai sống bị cắt sừng, gấu sống bị rút mật. Vì cái gì? Vì cái gì muốn cho nàng ở gần thế này, vì cái gì muốn nàng nhìn thấy mọi thứ rõ ràng như vậy?
Mùi máu người tươi nồng đậm tỏa khắp trong gió, máu cuồn cuộn chảy nhuộm đỏ sẫm mặt đất. Tiếng kêu thảm trước khi chết liên tục vang lên, âm thanh chói tai như muốn xé thủng bầu trời, khoảng không thảo nguyên nghiễm nhiên trở thành một bức tranh địa ngục khủng khϊếp. Mà vị Vương cao lớn đứng giữa mặt lại không hề đổi sắc, thậm chí trên vẻ mặt còn có một tia mỉm cười thưởng thức. Không chỉ hắn, tăng nhân kia, tướng lãnh này, tất cả binh sĩ đều không lộ ra một chút kinh sợ, không có một chút biến sắc, giống như những người bọn họ chém gϊếŧ kia không phải là người, mà là súc sinh thấp kém.
Cầm thú, một đám cầm thú. Không, cầm thú chân chính gϊếŧ chóc chỉ vì muốn no bụng, bọn họ là một đám cầm thú cũng không bằng, là đám quái vật tanh máu không có nửa phần nhân tính.
Nàng đọc được trong sách rằng ở Tây Tạng cổ đại thường xuyên có những tội ác tế người tanh máu, đọc được rằng thân là tù binh sẽ có kết cục bi thảm ra sao. Khi đó nàng đọc, trong lòng không lưu lại một chút sợ hãi nào. Nhưng khi những hình ảnh đó hiện ra chân thật trước mắt, nàng mới biết thì ra phía sau những thứ trong sách khủng khϊếp biết bao, thê thảm tuyệt vọng biết bao, mới biết những gì được rút ra, in lại trên sách thật mờ nhạt, bất lực biết bao.
Người không phải là người, mà chính là súc vật bị gϊếŧ, chính xác là so với súc vật bị gϊếŧ còn thê thảm hơn.
Nàng hối hận, thật sự hối hận khi từng sinh ra tiếc hận đối với vương triều Cổ Cách bị biến mất một cách thần bí, từng sinh ra tò mò đối với Cổ Cách Vương. Hắn không chỉ có bộ dạng lớn lên giống cầm thú, mà cả tâm tính hắn, hành vi của hắn so với cầm thú còn hung tàn lãnh khốc hơn!
“A ──A ──” nữ nhân tựa vào phía bên phải La Chu đột nhiên ôm lấy đầu giống như phát điên, l*иg lộn rú lên.
Chát ──
Binh sĩ tuần tra rút đại đao bên hông, chém xuống, đầu nữ nhân nhanh như chớp rơi xuống, ngũ quan vặn vẹo phủ đầy sự sợ hãi cực độ. Thân mình không đầu ngã xuống, máu tanh nồng không ngừng chảy ra từ chỗ bị chặt, mặt cỏ nháy mắt nhiễm màu đỏ thẫm.
Máu nóng như lửa không thể tránh né bắn ở trên đầu, trên mặt, trên vai và trên tay La Chu. Nàng nhét tay trái vào trong miệng, răng nanh cắn mạnh xuống, liều chết ngăn sự sợ hãi muốn hét từ trong cổ họng, dốc sức đè nén sự run rẩy theo bản năng của thân thể.
Phía sau lại vang lên tiếng hét sợ hãi, sau đầu và sau cổ lại là một mảnh nóng ướt, một vật hình tròn ướt dính lăn từ phía sau tới bên chân nàng. Trong lòng nàng biết vật lăn tới này nhất định là một cái đầu người, nàng tuyệt nhiên không dám xem, cũng không dám di chuyển để né nó đi, chỉ có thể dùng toàn lực gục đầu xuống, khiến tầm mắt dừng ở trên mặt cỏ, dần dần ổn định lại.
Đây là ác mộng! Là ác mộng khủng khϊếp nhất!
Răng nanh nàng cắn vào da thịt cho tới khi cảm nhận được vị sắt tanh ngọt. Trái tim và dạ dày đều co rút, tất cả bộ phận trên cơ thể nàng đều đang co rút lại. Nàng muốn nôn ra, vô cùng muốn nôn, nàng muốn ngất đi, vô cùng muốn ngất đi để thoát khỏi cảnh địa ngục khủng bố này. Nhưng nàng không thể nôn ra, càng không thể ngất, chỉ có thể không nhúc nhích, tiếp tục duy trì tư thế ngồi cuộn mình lại. Bởi vì trên đầu nàng đang treo một thanh đại đao, một khi nàng có hành động quái lạ, thanh đao kia sẽ hạ xuống một cách hung ác, tiếp theo nàng sẽ biến thành một thi thể không có đủ bộ phận.
Mà nàng muốn sống, nhất định phải sống.
“Vương, trong số tế phẩm cống cho Pháp Vương còn thiếu ba đóa hoa sen.”
Nàng nghe được binh sĩ bẩm báo, trái tim co rút đột nhiên dừng lại, tiếp đó lại đập thật mãnh liệt.
Hoa sen? Hoa sen! Không phải hoa sen nở vào tháng ba sao, cũng không phải hoa sen trên tuyết, mà là chỉ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của phụ nữ! Còn thiếu ba đóa, ý tứ ở đây là phải lấy ba trong số nữ nhân bình dân để góp cho đủ số lượng.
“Khúc Bản Lạt Ma, nữ nhân quý tộc lần này không đủ, hay là dùng nữ nhân bình dân góp vào cho đủ số đi” – giọng nói trầm thấp lạnh lùng hờ hững, trước sau như một, không mang theo một chút hưng phấn nào, không mang theo một chút lấy lòng nào, không có một chút khó xử, chỉ bình thản đề nghị.
“Hết thảy đều do Vương làm chủ” – Khúc Bản Lạt Ma chắp tay, hạ thấp người hành lễ với Cổ Cách Vương.
Hắn tùy tiện ra lệnh một tiếng, La Chu thấy có một đôi giày da thô dài đang ‘loạt soạt’ đi về phía nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, chưa bao giờ thống hận vị trí đầu tiên của mình như bây giờ. Phải ở gần địa ngục Tu La, thấy rõ cảnh chém gϊếŧ tàn bạo biếи ŧɦái còn chưa tính, phải trơ mắt nhìn nam tù binh bên trái, nữ tù nhân bên phải lần lượt bị gϊếŧ ngã xuống đất chưa tính, nay nàng chỉ còn lại một mình lẻ loi.