"La Chu a tỷ, mau đi xuống!"
Thân thể đờ đẫn bị Cách Tang Trác Mã đẩy một cái, nàng lúc này mới rung động một chút, chậm lãi phục hồi lại tinh thần. Đang muốn nhấc chân đi xuống, lại bỗng nhiên thu về, lễ phép nói với Trát Tây mẹ: "A mỗ, mời người xuống trước."
"Con gái cứ đi xuống đi. Ta cùng Trác Mã còn phải kéo phiến đá, che cỏ khô lên." Trát Tây mẹ cười cười lắc đầu từ chối.
Đúng rồi, tảng đá lớn cần một người kéo lại, cũng cần một người đem cỏ khô phủ lên ngụy trang. La Chu gật đầu một chút tỏ ra mình đã hiểu, lại vươn chân, lại đột nhiên dừng lại. Thân thể tránh qua một bên, ngẩng đầu nói với Trát Tây mẹ: "A mỗ, người xuống đi, ta cùng Trác Mã sẽ lo đóng phiến đá cùng phủ cỏ khô."
"Không, con cứ xuống đi."
"A mỗ đi xuống đi."
"Ai nha, các người đừng cãi cọ, nhà chúng ta cũng không phải chỉ có chỗ này để trốn." Cách Tang Trác Mã bất đắc dĩ mà giậm chân, "Kẻ địch còn chưa biết lúc nào sẽ đánh lén vào trong thôn, có gì mà phải tranh nhau. Ta quyết định, La Chu a tỷ đi xuống đi."
"Không, a mỗ xuống đi." La Chu biểu tình nghiêm túc không thay đổi mảy may, giọng điệu cũng không có một chút biến hóa nào.
Trát Tây mẹ cùng Cách Tang Trác Mã bốn mắt nhìn nhau, đang định tiếp tục khuyên. Nàng lại thật bình tĩnh mà lặp lại một lần nữa: "A mỗ xuống đi."
Trải qua nửa năm ở chung, các nàng tất nhiên cũng khá hiểu biết việc bạn La Chu nào đó đôi lúc thật bướng bỉnh, lúc này chỉ còn có thể thỏa hiệp lui bước. Nghĩ đi ngĩ lại hầm trú này tuy nói là nơi ẩn trốn bí mật nhất, nhưng mười mấy năm qua, kẻ địch còn chưa bao giờ tập kích vào trong thôn. Số lượng người chỉ tùy tiện tìm cái chỗ trốn trong nhà cũng không ít, hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.
"A mỗ xuống đi." La Chu nhìn thấy gương mặt Trát Tây mẹ buông lỏng, khóe môi tràn đầy ôn hòa thản nhiên tươi cười.
"Được, a mỗ đi xuống, con cùng Trác Mã cũng phải trốn thật cẩn thận đó." Trát Tây mẹ không thoái thác nữa, cầm tay La Chu vỗ vỗ, chậm rãi lui vào trong hầm.
La Chu cùng Cách Tang Trác Mã dịch chuyển phiến đá đóng lại cửa hầm, lại đem cỏ khô mà phủ ở phía trên như cũ, xóa sạch tất cả dấu vết.
Hô ──
Cuối cùng đem già, trẻ, bầu bí an bài xong. La Chu phủi tro bụi trong tay, nghiêng đầu cười với Cách Tang Trác Mã: "Trác Mã, chúng ta trốn chỗ nào?"
Cách Tang Trác Mã cười bí hiểm với nàng, đi đến hai chồng rơm bên cạnh bờ tường tối, tay chỉ vào cái khe dọc theo bờ tường. Theo phạm vi cái khe, tường đất cuộn lên để lộ ra một cái lối vào tối tăm.
"Chỗ này là lối lánh nạn bên trong tường chỉ đủ cho hai người trốn vào, vào đi." Nàng dắt tay La Chu cẩn thận mà chen vào trong cửa nhỏ, dặn dò, "Nhẹ nhàng một chút, đừng đem gạch mộc phá hư."
Khi cửa đất một lần nữa trở về vị trí cũ, bên trong tường lâm vào tối tăm hỗn độn, chỉ có một vài tia sáng mỏng manh tiến vào qua mấy khe hở trên đỉnh đầu, cũng mang đến cho không gian nhỏ hẹp một luồng không khí trong lành. Cách chóp mũi một tấc là tường gạch mộc khô ráo, kề sát phía sau cũng là tường gạch khô ráo, chóp mũi chẳng những tràn ngập mùi bùn đất, cỏ khô còn tràn ngập mùi tanh nồng đậm cùng mùi chất thải trâu bò.
"Chúng ta sẽ trú ở trong này bao lâu?" Nàng từ từ thở dài một tiếng, hạ giọng hỏi. Trời đất ơi, trong phim kháng chiến chống Nhật, dân chúng trốn thì có bếp lớn cùng củi khô, có gạo cùng nước trong lu, có máng ăn cho súc vật. . . . . . Đúng là nghĩ không ra, không muốn lại xảy ra. Lúc đó nàng xem đến cao hứng phấn chấn, không nghĩ tới trong nháy mắt nàng cũng có cơ hội thể nghiệm hoàn cảnh đó. Nàng không sợ lao động vất cả, sợ nhất chính là bị mùi chất thải tanh nồng làm ngạt chết.
"Trốn đến khi ba cùng huynh đến gõ trên tường."
"Phải mất thời gian bao lâu?"
"Có thể nửa ngày, cũng có thể một ngày, ta cũng không biết." Cách Tang Trác Mã dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm, "Theo khe hở, có thể nhìn được bầu trời sáng hay tối."
"Có gì ăn không?"
"Trong hầm có lúa mì thanh khoa xay, còn có một hũ đầy nước, đủ cho sáu người chống đỡ ba ngày, bất quá trong vách tường cái gì cũng không có."
"Nga."
Sau khi La Chu thản nhiên lên tiếng, trong vách tường liền lâm vào im lặng.
". . . . . .Ngươi vì cái gì không trốn vào trong hầm?" Yên tĩnh trong chốc lát, Cách Tang Trác Mã đột nhiên hỏi.
"Chẳng lẽ một mình ngươi có thể di chuyển phiến đá?" Mắt đen nhìn chòng chọc vào vách tường, khó hiểu mà hỏi ngược lại.
"Bớt giả ngu đi, ta muốn nghe ngươi nói thật."
". . . . . .Trong hầm có già có trẻ, còn có phụ nữ đang mang thai, mọi người đều cần có người chăm sóc. Ta không biết cách chăm sóc người khác, giả sử có ở đó thì cũng chỉ là một cái phế vật. Mẹ người không giống vậy, là con dâu của a tổ, là mẹ chồng của người phụ nữ mang thai, là mẹ của ba đứa nhỏ. Là người ôn nhu chăm sóc, thân thể khỏe mạnh, lại hòa nhã biết chăm sóc người khác, so sánh thế nào cũng hữu dụng hơn ta."
". . . . . .Có nghĩa là ngươi muốn làm mẹ ta mệt chết sao." Cách Tang Trác Mã hơi hơi nghiêng đầu, tuy là nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng ở trong không gian tối khóe môi lại lặng lẽ nhếch lên. La Chu a tỷ mất tự nhiên thật là đang yêu nha.
"Không có, ta chỉ là hiểu mình hiểu người thôi." Hai tay La Chu khép lại tiến vào trong hai tay áo, cẩn thận nói, "Đúng rồi, chúng ta tốt nhất là ít nói một chút, miễn cho lộ ra chỗ nấp." Cái khe trong vách tường này hẳn là không thể cách âm đi? May mắn thay, nơi này tuy rằng nhỏ hẹp, nhiệt độ cũng không phải quá thấp. Bên ngoài mặc áo khoác lông, bên trong có áo nỉ quần len, không cảm thấy quá lạnh, không biết có phải đợi ở trong này tới tối không, hi vọng đi ra sẽ không đông lạnh thành cây nước đá.
"Hì hì, La Chu a tỷ, kỳ thật mười mấy năm qua, trong thôn cũng không có bị kẻ địch câm phạm qua. Tất cả kẻ địch đều bị lãnh chúa dẫn binh đánh đuổi ở gò núi bên ngoài thung lũng, ngươi không cần khẩn trương quá mức."
"Vậy vì cái gì phải đi trốn? Ba ngươi lúc đó không phải gào lên rất nghiêm túc sao?"
"Bởi vì mười mấy năm trước có kẻ địch từng đánh lén vào trong thôn a. Nghe mẹ kể khi đó có một số kẻ địch lách theo đường nhỏ trên sườn núi tiến vào trong thôn, gặp người trong thôn thấy một người gϊếŧ một người, cực kỳ tàn ác. May mắn ba mang binh sĩ quay về thôn đúng lúc gϊếŧ chết kẻ địch, bằng không cả thôn đã bị phá hoại hoàn toàn. Từ đó về sau, mỗi nhà đều chuẩn bị nơi ẩn trốn bí mật. Khi nào xảy ra chuyện, các nam nhân sẽ ra chiến trường, những người lưu lại liền trốn đi, dần dần hình thành thói quen."
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nàng tỏ ra đã thông hiểu tất cả. Bất quá vì sao nghe Cách Tang Trác Mã giải thích xong, nàng lại cảm thấy chuyện mọi người cùng nhau ẩn nấp như mèo thật sự vô cùng buồn cười cùng bó tay? Dù có không muốn trốn, mọi người đều trốn ngươi lại không, sẽ bị khinh thường đi. Huống chi tục ngữ có câu, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Nếu thực có kẻ địch xông vào trong thôn, nhìn thấy người ngốc nghếch như nàng đi lang thang, thuận tay ra một đao đem nàng xử lý thì sao?
Sinh mệnh là đáng quý, vì sinh mệnh chỉ có một, dù không thể nói chết nặng tựa thái sơn, ít nhất cũng không thể nào chết nhẹ tựa lông hồng đi?
A a a, sau khi vương triều Thổ Phiên sụp đổ, dân chúng trên nóc nhà cao nguyên đều cư ngụ chia tách ở nhiều nơi khác nhau. Lãnh chúa phong kiến thế lực lớn nhỏ hằng năm đều xảy ra tranh đấu, cắn nuốt lẫn nhau, làm bất an rung chuyển cả xã hội. Nửa năm qua nàng thật sự qua được vô cùng thoải mái vô cùng an ổn, thậm chí những nguy hiểm xung quanh một chút cũng không biết.
Khó trách nam nhân nơi này mỗi sáng đều có thói quen luyện tập thể năng, hỗ trợ nhau gọt giũa khả năng cưỡi ngựa, bắn cung cùng đao thuật, thì ra là toàn dân kháng chiến. La Chu cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên. Quỷ tha ma bắt, thật muốn chém ông trời ngàn đao, vì sao không cho nàng xuyên đến Hán Đường hưng thịnh? Khang Càn thịnh thế (thời hưng thịnh Khanh Hy Càn Long) thì sao? Cho dù nhập hồn vào công cháu Văn Thành, hay thành nha hoàn hồi môn của công chúa Văn Thành cũng không sao, ít nhất lúc đó ở Trung Nguyên cùng dân tộc Thổ Phiên đều đang ở thời kỳ ổn định giàu có lại đông đúc, tỷ lệ an toàn so với hiện tại cao hơn rất nhiều lần.
"La Chu a tỷ, ngươi đang nghĩ gì đó?" Cách Tang Trác Mã thấy nàng cả nửa ngày không đáp lại lời của mình, không khỏi tò mò mà hỏi han.
Có thể nói nàng đang trong lúc đấu tranh tư tưởng kịch liệt được sao? Nàng nhếch miệng, chậm rãi phun ra hai chữ: "Buồn ngủ."
"Sao ngươi có thể giống như con ngựa, đứng mà cũng có thể ngủ vậy?" Cách Tang Trác Mã càng thêm ngạc nhiên.
"Người sao có thể thua súc sinh?" (vãi chị so đo đến thế cơ à XD) Nàng đáp một cách thâm sâu, "Cho nên, ngựa có thể đứng ngủ, ta cũng có thể. . . . . ." Dư âm giọng nói nhỏ xíu dần tiêu tán trong bóng tối mờ mịt.
. . . . . .
Cách Tang Trác Mã im lặng, nhắm mắt, cố gắng ngủ đứng.