Thời khắc gia đình Trát Tây đón nàng dâu đến càng ngày càng gần, phòng phía bắc được trang trí làm hôn phòng, lộ ra nồng đậm phong tình người Bác Ba. Mọi thứ trong hôn lễ đều đã được chuẩn bị tốt, chỉ chờ tới ngày tốt. Trong khoảng thời gian mấy ngày này gia đình Trát Tây trên mặt đều tràn trề tươi cười, Trát Tây Thứ Nhân cùng Trát Tây Trạch Nhân từ sáng đến tối đều cười híp mắt, làm gì cũng đều lộ ra một cỗ tinh thần vui sướиɠ.
Cho dù ngoài trời giá rét, nhưng dưới tác dụng của thảm sưởi Trát Tây Lãng Thố, La Chu không chỉ không có đau bụng, còn liên tiếp vài ngày ngủ đều cảm thấy ấm áp, thư thái vô cùng. Lại bởi vì lúc thân thể đặc biệt yếu ớt lại được chăm sóc từng chút một, phòng bị trong lòng nàng càng thêm giảm nhẹ, đối Trát Tây Lãng Thố cảm tình ngày càng thêm sâu, thân thể cũng càng ngày càng có thói quen nam nhân âu yếm.
"La Chu, ta. . . . . .Phải đi." Trát Tây Lãng Thố châm ngọn đèn, trở lại ôm âu yếm tiên nữ, ôn nhu nói nhỏ bên tai nàng.
"Còn lâu trời mới sáng, ở lại cùng ta." La Chu lười biếng mà mở mắt, môi hình cung đỏ mọng mượt mà hơi hơi mấp máy. Vươn hai tay quấn lấy chiếc cổ cường kiện của hắn, hai chân cũng kẹp lấy thắt lưng mềm dẻo hùng tráng, kiên quyết không cho thảm tỏa nhiệt này rời khỏi.
Mùi trà sữa quanh quẩn phả vào mặt , nửa thân trần da thịt thân mật dán sát, thoải mái không gì sánh kịp làm cho Trát Tây Lãng Thố phát ra một tiếng than thở thích ý. Từ hạ phúc hiện lên một trận nhiệt rối loạn, giữa hai chân vật nóng cứng rắn càng thêm bừng bừng phấn chấn.
Trong lúc nữ nhân hành kinh không thể hoan ái, hắn mỗi đêm đều ôm âu yếm nữ nhân, xem hết mị thái thơ ngây của nàng, sờ lần thân thể non mềm quang nhuận của nàng, lúc nàng ở trong ngực hắn cọ xát hấp thu ấm áp, thân thể nhẫn nại cơ hồ đều muốn nổ tung. Mà ngay cả cơ hội tắm nước lạnh, làm dịu cơ khát đều không có. Bởi vì tiên nữ của hắn sợ lạnh, không cho hắn làm loại hành vi có thể làm giảm nhiệt độ cơ thể.
Có một buổi tối thật sự nín không được, hắn không để ý tiên nữ âu yếm nổi giận cùng giãy dụa, dùng sức nắm chặt hai chân non mịn xinh xắn giúp chính mình giải quyết tìиɧ ɖu͙© ngập trời. Tuy rằng không thể cùng nữ nhân mình yêu trực tiếp hoan ái tới thỏa chí thống khoái, nhưng hắn lại cảm thấy thập phần hạnh phúc. Hắn sẽ kiên nhẫn mà chờ đợi, chờ tới ngày nàng chủ động đem thân mình cho hắn, tin tưởng ngày đó sẽ còn không quá xa.
Bàn tay to theo áo bào mở rộng của nữ nhân mà thâm nhập vào trong, nắm lấy tuyết phong cao ngất nhẹ nhàng niết nhu. Hoạt nộn mà oánh nhuận, da thịt mềm mại lại thập phần co dãn, cảm xúc này làm hắn đối hai luồng tuyết phong này yêu thích không buông tay, càng sờ càng nghiện. Trong tay nhẹ ra sức, nhìn phấn nhữ oánh bạch theo khe hở giữa ngón tay thô hắc tràn ra, ánh mắt trở nên nồng nhiệt thâm ám. Lực bàn tay không khỏi càng ngày càng mạnh, cả lòng đều say.
". . . . . . Ân. . . . . . Đau. . . . . ." La Chu gò má đỏ ửng, mi đen cong như lưỡi liềm hơi hơi nhăn lại, đôi mắt nửa khép có chút xấu hổ trừng về phía hắn. Ở mấy đêm liên tục gắn bó cùng thân cận, tiếp xúc cùng đυ.ng chạm, đối việc Trát Tây Lãng Thố âu yếm nàng trừ bỏ ngại ngùng cố hữ, chẳng những hoàn toàn không kháng cự cùng bài xích, thậm chí còn bắt đầu hưởng thụ. Nam nhân này kỹ xảo âu yếm thật sự rất cao minh, rất điệu nghệ, đủ để nữ nhân rụt rẻ nhất mềm yếu ở dưới thân hắn thở gấp mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trát Tây Lãng Thố nghe được tiếng rêи ɾỉ mị nhuyễn uyển chuyển thần hồn điên đảo. Hắn thả lỏng lực đạo tay, nâng lên chiếc cằm cong tuyệt đẹp, hôn lên cánh môi mềm mại của nàng. Chiếc lưỡi linh hoạt hữu lực ở trong cái miệng nhỏ trở mình quấy nhiễu dạo chơi, trêu đùa đầu lưỡi thẹn thùng trơn mềm, đem nước bọt ngọt ngào nuốt vào trong bụng. Môi nam tính nóng bỏng kiên nghị xuôi theo môi một đường hôn xuống chiếc cằm khéo léo cùng chiếc cổ thon dài nhỏ xinh, xương quai xanh tinh xảo, dừng lại ở mềm mại oánh bạch trước ngực.
Bàn tay to nắm một bên tuyết phong tiếp tục nhẹ nhàng nhu niết, chóp mũi cao thẳng chậm rãi ma sát hồng châu xinh đẹp đứng thẳng trên tuyết phong cao ngất, gây cho La Chu từng đợt tô ngức. Trong miệng nàng phun ra từng hồi yêu kiều tinh tế, thân mình không tự chủ được ngày càng mềm mại như bông.
". . . . . . Đừng. . . . . . Chán ghét. . . . . ." Nàng hờn dỗi, bộ ngực sữa ban đầu chịu âu yếm kinh hãi mà tránh né về phía sau, giờ lại hào phóng mà nâng lên hướng về phía nam nhân, mong được đến càng nhiều chăm sóc.
Trát Tây Lãng Thố cúi đầu mà nở nụ cười, thập phần vừa lòng với hiệu quả của mấy ngày nay. Há mồm hàm trụ đỉnh hồng châu bên trái dùng sức hút nếm, đầu lưỡi mềm dẻo quấn quýt hồng châu mềm mại dần cứng lên vừa chọc vừa liếʍ láp, không ngừng đùa nghịch. Hắn cố gắng há mồm nuốt ăn nhũ thịt hoạt nộn, thỉnh thoảng dùng răng nanh cứng chắc khinh khinh trọng trọng mà ngão cắn, giống như nhấm nháp thứ đồ ăn ngon nhất trên thế giới.
"Hôn. . . . . .Hôn bên. . . . . .Bên phải. . . . . ." Nàng bất mãn di động thân thể, nhắc nhở nam nhân phải công bằng đối đãi.
"Hảo. . . . . .." Trát Tây Lãng Thố trở mình áp đến trên người nàng, ngậm lấy hồng châu mơ hồ nỉ non, nghe lời mà đổi đến đỉnh phải hút tạp ngão cắn. Bàn tay to có chút tàn ác mà niết nhu nhũ trái mới được buông ra, ngón tay thô lệ vê trụ nhũ tiêm đỏ bừng cứng ngắc như hòn đá nhỏ mà chà xát lôi kéo, môi lưỡi càn rỡ mà khuấy động.
"A. . . . . . Ân a. . . . . ." La Chu ôm lấy đầu nam nhân chôn ở trước ngực, cằm nâng lên không ức chế được mà phát ra thoải mái ngâm nga. Từng đợt đau đớn tê dại hỗn loạn nóng bỏng theo bộ ngực tràn ra, ngấm vào cốt tủy, làm cho nàng muốn vĩnh viễn thẩm luân.
Khi Trát Tây Lãng Thố thỏa mãn mà ngẩng đầu, hai luồng tuyết phong đã trướng lớn lên rất nhiều, ở trong y bào màu hồng nhạt run rẩy mà đứng vững. Hồng châu cứng rắn như tiểu đậu đỏ diễm hồng ướŧ áŧ, ngay cả chung quầng vυ" cũng biến thành đỏ bừng mị nhân. Dưới ngọn đèn mờ ảo, nước bọt nam nhân lây dính ở trên tuyết phong chiết xạ ra trong suốt sáng bóng, càng phát ra vẻ thu hút đầy da^ʍ mĩ.
Đôi mắt nữ nhân hắc bạch phân minh, trong suốt như nước hồ phủ một lớp sương mù tìиɧ ɖu͙© mỏng manh, tỏa ra mê ly bồng bềnh ba quang. Hai gò má như mây hồng, dưới chiếc mũi thẳng là đóa hoa môi hơi hơi mở ra, dáng người mê hoặc dường như tỏa ra một cỗ thuần khiết phong tình.
"Thật đẹp." Hắn tán thưởng, mắt lửa nóng ngày càng sâu, lại cúi xuống thay phiên thân liếp hai khỏa hồng châu một hồi. Lúc sau mới ôm lấy nàng thở gấp, làm cho nàng ngồi khóa ở trên đùi mình, nhẹ nhàng ma sát, cảm thụ hoạt nộn tuyết phong ma sát vào ngực trần gây cho hắn tư vị truyệt vời.
"Đại sắc lang." La Chu thẹn thùng mà trách móc. Vươn tay véo da thịt bên gáy hắn, ngón tay lại xuất không nổi một chút lực, chỉ có thể mặc hắn đùa nghịch. Thân thể cơ hồ sắp bị kiểu thân thiết cọ sát dâʍ đãиɠ như vậy làm hỏng mất.
"Trước sắc đẹp của nàng ta không thể làm gì khác." Trát Tây Lãng Thố dùng chăn nỉ đem hai người bao lấy, bàn tay to ở trên lưng nhỏ của nàng không ngừng vuốt ve, thanh âm trầm khàn sung sướиɠ, ôn nhu khẩn cầu nói, "La Chu, phía dưới của ta trướng phát đau, dùng tay nhỏ của nàng sờ sờ giúp ta đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết đỏ nhất thời thiêu cháy, nhìn chăm chú vào nam nhân đang phát hỏa lông mi thật dài run rẩy, tay nhỏ bé đang vịn trên vai nam nhân giống như bị gì đó cắn một ngụm, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai mà kinh hoàng rụt lại.
"Không. . . . . .Không cần. . . . . ." Răng nhỏ trắng noãn khẽ cắn cánh môi hồng, dùng âm thanh e lệ nhỏ như con muỗi cự tuyệt.
"La Chu, chúng ta là vợ chồng sắp cưới, nàng không thích cơ thể của ta sao?" Trát Tây Lãng Thố ngậm lấy vành tai hồng, nhẹ giọng dụ dỗ, " Đó là một bộ phận thân thể của ta, là vật tượng trưng cho truyền nối sinh mệnh của nam nhân. Nó khát cầu thân thể nàng, khát vọng nàng yêu thương, ngóng trông nàng có thể cứu nó thoát ra khỏi trướng nứt thống khổ."
"Không không . . . . . . Ta. . . . . . Cơ thể của ta còn. . . . . . Còn không được. . . . . ." Thân mình dưới hơi thở nam tính quanh quẩn không nhịn được nhè nhẹ run lên. La Chu chỉ cảm thấy cả người như sắp bị thiêu cháy, tinh mịn mồ hôi không ngừng toát ra, miệng đắng lưỡi khô.