Chương 4

Lại càfê,lại ngồi bên cửa sổ,lại nhớ về kí ức xưa,hầu như mọi kí ức xưa đã được tôi chôn vùn tới tận xâu con tim rồi,nhưng hôm nay tôi lại phải moi để lên,để kể về tội lỗi của mình......

chap 4:

chiều chủ nhật,tôi xang phòng của chị tôi để mượn cuốn sách để đọc cho đỡ buồn,vẫn thói quen cũ,tôi không gõ cửa,cứ vậy mở luôn..

Mở cửa,ngó quanh phòng,không thấy bóng dáng của chị đâu,chị đâu rồi nhỉ? Tôi bước vào phòng,khép cửa lại,tôi bước lại bàn học của chị kéo ghế và ngồi xuống...

Trong nhà tắm(phòng của chị,có cả nhà tắm) phát ra những tiếng nước chảy ,chắc chị đang tắm...

tôi nhìn thấy cuốn nhật kí kèm theo cái bút bi,được đặt trên bàn học của chị,một ý nghĩa lại lóe lên trong đầu,tôi nhẹ nhàng cấm cuốn nhật kí trên tay,tay tôi run run khi cầm lấy nó, sợ chị tôi đột ngột bước ra phòng tắm và nhìn thấy tôi đang cầm cuốn nhật kí của chị,thì chị sẽ ra sao...

Tôi lật nhẹ nhàng từng trang giấy,tôi đọc xong trang này thì lật xang trang tiếp theo,chủ yếu là chị viết về những lần bố mẹ xa nhà,những lần chị khóc khi nhớ bố mẹ,vừa đọc tôi vừa đau,tim tôi nhói lên theo từng nét chữ,thương chị quá,tôi ước mình có thể làm một điều gì đó,để chị đỡ tủi thân hơn...

đọc những trang giấy có những nét chữ của chị,tôi mới cảm nhận được chị cũng thương bố mẹ, nhiều lúc đang ăn cơm tôi nói về bố mẹ tôi,thì chị tôi lại nhăn mặt lên,rồi bảo tôi “dừng lại đi” tôi cứ tưởng chị ghét bố mẹ lắm nên mới không cho tôi nhắc,thì ra chị nhớ bố mẹ,sợ tôi nhắc 2 từ “bố,mẹ” sẽ khiến chị nhớ bố mẹ hơn...

vừa kịp lật trang tiếp theo,vừa kịp đọc được vài dòng chữ,thì tôi ghe thấy tiếng quát của chị tôi,tôi giật mình vội gấp cuốn nhật kí lại,rồi đặt xuống bàn,quay xang nhìn chị,tóc chị ươn ướt chắc chị vừa tắm xong,chị đang nhìn tôi với ánh mắt tức giận pha chút hoảng hốt..

Chị nhẹ nhàng hỏi tôi đọc tới trang bao nhiều rồi,tôi sờ sệt trả lời chị là tới trang 13,chị ghe được câu trả lời của tôi thì mặt chị tự nhiên giãn ra,không còn hoảng hốt nữa,rồi chị đuổi tôi ra khỏi phòng,nhẹ nhàng khuyên tôi lần sau không được đọc nhật kí của chị nữa..

Tôi lật được bước ra khỏi phòng chị,về phòng tôi,tôi nằm ra giường,suy nghĩ tại sao khi nãy chị lại hoảng hốt tới như vậy,hay là mấy trang giấy tiếp theo có chứa một bí mất gì đó to lớn...tôi muốn xem lại cuốn nhật kí đó lần nữa,nhưng tôi không giám,vì tôi sợ có lỗi với chị,thế giới riêng của chị mà,sao tôi lại xâm phạm riêng tư của chị.

Tới sau này tôi mới biết,tại sao hôm đó chị lại hoảng sợ....

***

tôi cứ tưởng chị tôi sẽ giận tôi mất vài ngày,nhưng không tôi đã nhầm,chị không giận tôi,chị vẫn nấu cơm cho tôi ăn,cười khi nhìn tôi.....ngày nào cũng được ăn cơm chị nấu,nhìn nụ cười trên môi chị,ghe giọng nói ấm áp của chị,trong lòng tôi hạnh phúc lắm...

Tối đó chị lại dạy tôi học,những cái cốc đầu nhẹ nhàng,những tiếng nói nhỏ nhẹ bên tai, làm tôi có thêm động lực để học tiếp.....

đêm đó tôi không ngủ được,dù mới gặp chị lúc nãy thôi...nhưng tại sao trong lòng tôi nhớ chị ra riết,xa chị 1 tiếng tôi cảm thấy như 1 ngày,muốn ghe giọng nói ấm áp của chị quá,muốn nhìn thấy nụ cười của chị quá,đêm đó tôi suy nghĩ nhiều lắm.....tội lỗi quá,tôi có sai không,khi đem lòng yêu thương chị mình,tôi có lỗi với bố mẹ, ông bà dòng họ của mình quá...

tôi trần trọc không ngủ được,đã 2h đêm rồi,mà trong lòng tôi vẫn khó chịu tới khó tả,tôi lật chăn,bước xuống giường,mở cửa thật nhẹ,sợ chị tôi ghe thấy sẽ thức giấc(phòng chị kế bên phòng tôi) tôi bước lên cầu thang,tôi cố gắng đi thật chậm và nhẹ,bước lên sân thượng,tôi bật đen lên...tôi bước lại ghế đá và ngồi xuống, ngửa mặt lên trời ngắm nhìn bầu trời yên tĩnh trong màn đêm,gió lạnh thổi quá,làm cho lòng tôi lạnh gió,tôi ước gì có chị ở đây,tôi ước gì tôi có được chị,để tôi ôm chị vào lòng,cảm nhận từg hơi thở ấm của chị.....

Rồi tiếng bước chân ở đằng sau,tôi quay mặt lại,thấy một bóng người,đầu tóc che kín mặt,chiếc váy ngắn tới đùi.....

Tôi biết đó là ai, tiếng bước chân này là tiếng bước chân của chị tôi,sao chị tôi lại có hành động thế nhỉ,rồi chị tiến lại gần tới chỗ tôi.......tôi tròn mắt chả hiểu chị đang làm gì...

-làm gì vậy,mộng du à...

-MA ĐÂY,MA ĐÂY..

tôi thì chả hiểu cái gì,tính dọa ma tôi à..

tôi cười lớn,cầm tay chị,kéo chị ngồi xuống ghế đá,chị tôi mặt phùng phịu,vừa nói vừa lấy tay vuốt lại mái tóc đen của chị...

Chị tôi một tay giữ váy,còn tay kia thì đặt xuống ghế đá,trời lạnh vậy mà ăn mặc thế này..

người chị run lên mỗi khi có những cơn gió thổi quá,tôi cầm tay chị kéo chị xuống,nhưng chị không xuống,chị muốn ở đây thêm một lúc nữa...

Nhìn người chị run lên mà tôi thương quá,chơi liều vậy,tôi vòng tay phải qua vai chị,chạm vào vai chị,tôi kéo chị xát vào người tôi, 2 cơ thể chạm nhau,mặt chị tôi đỏ hồng lên trong ánh xáng mờ mờ.....

Tôi vòng tay kéo chị xát hơn,bây giờ tôi đã ôm chị rồi,tôi đã tiến xa hơn một bước rồi...

Lúc đầu chị tôi ngại ngùng đẩy tôi ra,nhưng một lúc sau chị không đẩy nữa,mà còn gác đầu lên vai tôi,tôi hạnh phúc quá,hạnh phúc khi được ôm chị,lan hương từ cơ thể của chị chốc chốc lại lỏn len lên mũi tôi, những sợi tóc thỉnh thoảng lại bay lên mặt tôi khi có những cơn gió thôi qua...

tay chị vòng qua lưng tôi,rồi tay chị chạm vào eo tôi,bám nhẹ,tôi hơi giật mình trước hành động của chị,chị xem cái ôm này là gì,là cái ôm dành cho người mình yêu,hay chỉ là cái ôm nhẹ của người chị gái và em trai...

Tôi và chị cứ ngồi như vậy,cho tới khi mặt chị nhắm lại,chỉ ngủ rồi.....Tôi nhẹ nhàng hôn lên má chị,rồi luồn một tay ra sau chân của chị,nhấc nhẹ nhàng chị lên,tôi đi nhẹ nhàng xuống cầu thang,tới phòng của chị,tôi lấy chân đạp nhẹ cánh cửa,cho cửa mở ra,tôi bước vào phòng,đặt nhẹ chị xuống giường,rồi tôi cúi đầu xuống,hôn nhẹ lên má chị......

Tôi bước ra khỏi phòng,lên sân thượng tắt đèn,rồi xuống phòng đi ngủ,tôi chìm vào giấc ngủ,hôm đó tôi ngủ mơ, tôi mơ,tôi được nắm tay chị đi trên con đường vỉa hè,dưới mùa thu đầy lá vàng rơi...