Cảm giác cũng không tệ!
Ngọc Như Nhan sợ Mục Lăng Chi sẽ nhận ra bí mật trong lòng mình, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên. Nhưng giờ bị ép phải đối diện với hắn, ánh mắt nàng thoáng hiện nét bối rối, lòng đầy bất an. Chỉ trong chốc lát, nét mặt lại trở nên bình thản, để mặc hắn quan sát.
Thấy nàng như người không hề có chuyện gì, Mục Lăng Chi lập tức bực mình, tay hắn bóp mạnh, như muốn nghiền nát chiếc cằm của nàng.
“Ngươi nói xem, bổn vương nên phái người đi gϊếŧ hết bọn chúng, hay bắt lại chặt thành từng mảnh?” Giọng nói trầm khàn tuy rất êm tai, nhưng lời thốt ra lại lạnh lùng, tàn nhẫn đến rợn người.
Ngọc Như Nhan toàn thân run lên, không rõ là do đau đớn từ cằm truyền đến hay là do khϊếp sợ lời nói của hắn. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt ánh lên vẻ đau đớn.
Nàng cắn răng nói: “Điện hạ từ bi, họ từng là tỳ nữ theo công chúa hòa thân, giờ đây đã mất đi thứ quý giá nhất của nữ nhi. Xin điện hạ, vì tình giao hảo hai nước, tha cho họ một con đường sống!”
Tưởng rằng nàng sẽ cứng đầu đến cùng, không ngờ nàng lại hạ mình cầu xin, lòng hiếu kỳ của Mục Lăng Chi đối với nàng càng thêm dâng cao.
Khoé miệng khẽ hiện nụ cười giễu cợt, Mục Lăng Chi nhìn thẳng vào mắt nàng, từng lời rõ ràng: “Bổn vương làm vậy, thì có lợi gì?”
Thực ra, qua chuyện vừa rồi, Mục Lăng Chi đã định sẽ xử lý hết quân kỹ, không muốn bọn họ làm dao động quân tâm. Giờ nghe quân kỹ đã trốn hết, hắn cũng không có ý định bắt lại. Nhưng hắn muốn biết nữ tử này vì bằng hữu có thể hy sinh đến mức nào.
Ánh đèn sáng soi lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, gió đêm nhẹ thổi những lọn tóc trước trán. Rõ ràng hắn là người rạng rỡ hơn cả sao trời, nhưng lại mang trong lòng một trái tim của ác quỷ.
Ngọc Như Nhan nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp đẽ trước mắt, lòng lại đau thắt. Nam nhân này, vốn là lang quân nàng phải vượt ngàn dặm để thành thân, là người mà nàng từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời. Vậy mà giờ đây, hắn lại đứng ở nơi cao cao tại thượng, trêu đùa nàng.
Nhưng nàng đã thấy sự tàn nhẫn của hắn, biết rằng những gì hắn nói đều có thể làm.
Không đợi nàng lên tiếng, Mục Lăng Chi nhẹ nhàng vuốt cằm nàng, lạnh lùng nói: “Lấy sự tự do của ngươi, đổi lại mạng sống cho ba mươi sáu người, ngươi thấy thiệt thòi không?”
Nàng ngẩng đầu kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn.
“Làm nô tỳ cho bổn vương, cả đời để bổn vương sai khiến!”
Đôi mắt sâu như vực thẳm của Mục Lăng Chi nhìn nàng, lạnh buốt đến thấu xương, đầy kiên định nhìn Ngọc Như Nhan mặt mũi tái nhợt.
“Nô gia nguyện... nguyện cả đời làm nô tỳ cho điện hạ, để điện hạ sai khiến!” Ánh mắt nàng tuyệt vọng cúi xuống, trái tim như chìm vào bụi đất, không còn chút nhiệt huyết.
Cằm bị buông lỏng, Mục Lăng Chi như vỗ về món đồ chơi, nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc rối của nàng, cười khẩy: “Được làm nô tỳ của bổn vương là may mắn của ngươi. Nhưng nếu ngươi không hầu hạ bổn vương thật tốt, bổn vương không ngại ném ngươi ra sau núi cho sói ăn!”
Gió đêm mát lạnh, chui vào cánh tay phải gãy của Ngọc Như Nhan, đau đớn khiến nàng hít sâu một hơi.
Nàng lặng lẽ cúi đầu theo sau Mục Lăng Chi và Đồng Tiền về đại doanh của chủ soái. Từ giờ phút này, nàng đã trở thành nô tỳ cả đời của hắn.
Khi vào doanh trướng, Mục Lăng Chi nằm xuống giường nghỉ ngơi, mắt khép hờ nhìn Ngọc Như Nhan đứng giữa trướng, nói với Đồng Tiền: “Từ nay ngươi sẽ lo việc huấn luyện binh sĩ, những việc vặt vãnh còn lại giao cho nàng!”
Đồng Tiền và Ngọc Như Nhan đồng thanh đáp, chỉ khác là một người đầy hứng khởi, còn người kia lại mặt đầy âu lo.
Làm việc nặng hay bẩn nàng không sợ, nhưng... xương tay nàng đã gãy, cũng không dám mở miệng cầu xin tên sát nhân gọi đại phu. Với một tay, nàng biết làm sao để lo hết mọi việc đây?