Chương 32: Hồi kinh

Trong lòng đột nhiên chấn động, Ngọc Như Nhan hoảng hốt lùi lại, ngã xuống đất. Tiểu Đao lo lắng kéo nàng đứng dậy, nhìn vẻ mặt bối rối của nàng, lo lắng hỏi:

"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải đổ bệnh rồi không?"

Ngọc Như Nhan lẩn tránh ánh mắt dò xét của Tiểu Đao, hoang mang trở về quân doanh. Nàng loạng choạng xốc màn bước vào, nhưng không nhận ra Mục Lăng Chi đang cùng Đồng Tiền bàn việc.

Sự xuất hiện bất ngờ của nàng khiến cả hai lâm vào tình cảnh khó xử. Đồng Tiền tròn mắt nhìn nàng, còn Mục Lăng Chi nhíu mày, đặt bức thư trong tay xuống, lạnh lùng nói:

"Còn không mau đi pha trà?"

Nàng nhận lệnh, lập tức lui xuống chuẩn bị trà. Trong lòng nàng không ngừng tự nhủ, phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được để lộ sơ hở.

Sau khi trấn tĩnh lại, nàng bưng ấm trà tiến lên, rót đầy chén trước mặt hắn, rồi lặng lẽ lui về phía trong.

Từng lời nói bên ngoài vọng vào rõ ràng. Nàng vừa gấp y phục vừa chăm chú lắng nghe.

"... Chủ tử, thánh thượng đã ba lần hạ chiếu triệu ngài hồi kinh... Chủ tử, chuyện ngài gϊếŧ công chúa hòa thân của Đại Tề lần trước, đã có kẻ dâng tấu lên hoàng thượng. E rằng tránh được nhất thời nhưng khó tránh được cả đời. Hơn nữa, ngày rằm tháng sau, chuyện Quý phi nương nương..."

"Chủ tử, nô tài còn nghe nói, Thái tử đã chính thức thỉnh cầu với Hoàng thượng, nói là muốn cưới... cưới..."

"Hắn muốn cưới Tiểu Nguyệt làm Thái tử phi sao?" Cách một khoảng xa như vậy, Ngọc Như Nhan vẫn cảm nhận được cơn giận dữ của Mục Lăng Chi. Người này là ai mà khiến hắn nổi trận lôi đình như vậy?

Đồng Tiền ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

"Choang!" Một tiếng vang lớn, Mục Lăng Chi đập mạnh chén trà xuống đất. Chén sứ vỡ tan, nước trà bắn tung tóe. Hắn nghiến răng giận dữ:

"Ngôi vị hoàng đế hắn muốn đoạt, Tiểu Nguyệt hắn cũng muốn cướp, thật sự nghĩ bổn vương là người dễ bắt nạt sao?"

Nhìn gương mặt giận dữ của hắn, Đồng Tiền sợ hãi vội vàng khuyên nhủ:

"Chủ tử bớt giận. Nghe nói Hoàng thượng vẫn đang giữ tấu chương, chưa trả lời Thái tử. Chắc hẳn Hoàng thượng cũng hiểu rõ tâm ý của ngài, sẽ không dễ dàng..."

"Truyền lệnh bổn vương, lập tức nhổ trại trở về Đông Đô. Ngươi theo bổn vương lên đường trước, những người khác theo Trần tướng quân hồi kinh." Lời nói dứt khoát, không chút thương lượng, Mục Lăng Chi quyết định hồi kinh ngay lập tức.

Lần này trở về, không chỉ phải đoạt lại Tiểu Nguyệt, ngôi Thái tử hắn cũng nhất định phải giành lấy!

Lòng Ngọc Như Nhan chấn động. Nếu lần này nàng cùng hắn hồi kinh, liệu sau này còn cơ hội trở về Đại Tề không?

Còn Tiểu Đao, phải làm sao đây?

Nàng hoang mang ngồi ngây ra, Đồng Tiền bước vào, thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của nàng liền lớn tiếng:

"Tiểu Tinh, ngươi còn ngồi ngây ra đó làm gì? Vừa rồi lời chủ tử ngươi cũng nghe rồi, không mau thu xếp hành lý cho ngài, chúng ta phải lên đường ngay!"

Ngay cả cơ hội ra suối gặp Tiểu Đao một lần cũng không có! Lòng nàng vừa bối rối vừa hoảng loạn. Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt. Nàng lặng lẽ đi theo Mục Lăng Chi, Tiểu Đao không tìm được nàng, chờ quân doanh rời đi, hắn sẽ an toàn. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ nghe lời nàng, đến chùa Phổ Đà tìm phương trượng.

Nghĩ vậy, lòng nàng cũng dần an ổn, vội vàng nhanh nhẹn giúp Mục Lăng Chi thu dọn hành lý. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngựa ngoài sân cũng được buộc sẵn.

Mục Lăng Chi cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, nhìn Ngọc Như Nhan mang vác đủ thứ túi lớn túi nhỏ, hỏi:

"Biết cưỡi ngựa không?"

Nàng sững sờ giây lát, vừa gật đầu lại lắc đầu. Mục Lăng Chi cau mày không kiên nhẫn:

"Gật đầu lại lắc đầu, là ý gì?"