Những thay đổi tinh tế trên cơ thể nàng làm sao có thể qua mắt được Mục Lăng Chi? Sự nồng nhiệt của nàng kí©h thí©ɧ khiến hắn càng thêm hăng hái. Màn trướng lay động, căn phòng đắm chìm trong cảnh xuân nồng đậm, cả hai hòa hợp thành một.
Trải qua một đêm náo nhiệt, lần này, dù gà gáy mấy lượt, Mục Lăng Chi cũng không thức dậy. Ngọc Như Nhan toàn thân rã rời, đầu tựa trên cánh tay hắn ngủ say. Nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Đao đang đợi mình bên suối, nàng vội vã nhẹ nhàng ngồi dậy, lấy chậu gỗ, cẩn thận bọc bánh bao giấu trong áo, rồi rón rén bước ra khỏi cửa.
"Đứng lại!" Chân nàng vừa bước tới cửa, từ giường vang lên một tiếng gọi lạnh lùng.
Trái tim nàng khẽ run lên, chẳng lẽ, lúc nàng giấu bánh bao đã bị hắn phát hiện?
Nàng chậm rãi quay đầu, thấy Mục Lăng Chi vừa tỉnh, nằm lười biếng trên giường, tay ra hiệu bảo nàng lại gần. Ánh ban mai xuyên qua màn trướng, chiếu lên mặt hắn một tầng sáng mờ, từ vị trí của nàng không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn. Lòng nàng bối rối, tay siết chặt chậu gỗ, từ từ tiến đến bên giường.
"Đến ngăn kéo thứ ba ở bàn sách, bên trong có túi hùng hoàng, lấy vài túi mang theo."
Hùng hoàng có thể phòng rắn, ý hắn là…
Ngọc Như Nhan ngẩn ngơ nhìn Mục Lăng Chi hồi lâu. Nam nhân này, quả thật chứa đựng quá nhiều bất ngờ.
Bên suối, Ngọc Như Nhan ngồi ngẩn ngơ trên tảng đá, nhìn dòng nước trong vắt lặng lẽ chảy qua, lòng rối bời chưa từng thấy.
So với lúc nghe tin mình phải đi hòa thân, giờ đây nàng còn hoang mang hơn nhiều!
Rõ ràng nàng hận Mục Lăng Chi. Nam nhân ấy như một ác quỷ, dễ dàng hủy hoại tất cả mọi thứ của nàng, nàng lẽ ra nên hận hắn. Thế nhưng, nàng bỗng phát hiện ra rằng tình cảm của mình đối với hắn lại không thể kiểm soát, đang hướng về một hướng mà nàng chưa bao giờ ngờ đến.
Nghĩ đến cảnh hoan lạc đêm qua, cùng sự lưu luyến trong lòng đối với hắn, mặt Ngọc Như Nhan đỏ bừng, như muốn rỉ máu. Nàng vùi đầu sâu vào đầu gối để che giấu nỗi thẹn thùng và sợ hãi trong lòng, nhưng dòng nước trong vắt lại phản chiếu gương mặt đỏ ửng và vẻ thẹn thùng của nàng, khiến nàng càng thêm lúng túng. Giận dữ, nàng nhặt hòn đá bên cạnh, ném mạnh xuống bóng mình dưới nước.
Bất ngờ, một vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau. Tiểu Đao không biết từ đâu xông tới, tham lam ngửi mùi tóc nàng, bất chợt hờn dỗi nói: "Tỷ tỷ, sao trên người tỷ lại có mùi của kẻ khác?"
“Hả?”
Ngọc Như Nhan vừa đỡ được cơn đỏ mặt thì lập tức lại ửng hồng, nóng ran. Nàng vốc một nắm nước suối lên rửa mặt, bực bội nói: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Làm sao trên người tỷ lại có mùi của ai khác được? Chắc là vì trời nóng quá, đổ nhiều mồ hôi nên có mùi thôi."
Lời nàng nói, Tiểu Đao tuyệt nhiên không hề nghi ngờ, vì hắn luôn tin rằng tỷ tỷ sẽ không lừa dối mình. Thế nên, câu trả lời rõ ràng có phần áy náy của Ngọc Như Nhan lại khiến hắn tin tưởng không hỏi thêm nữa, chỉ vui mừng ôm lấy nàng, không nỡ buông tay, như đứa trẻ được gặp mẹ, quyến luyến không rời.
Ngọc Như Nhan đã quen với tính cách trẻ con của hắn, lấy từ trong chậu gỗ ra chiếc bánh bao, nhét vào tay hắn, ân cần vuốt tóc hắn rồi hỏi: "Đêm qua ngươi ngủ ở đâu? Đã ăn gì chưa? Trong núi này còn có nhiều thú hoang, ngươi nhất định phải cẩn thận."
Tiểu Đao cười hì hì, chỉ tay về phía rừng cây rậm rạp phía xa, nói: "Ở đó có một cái động, ta đã gϊếŧ hết thú bên trong, tối qua liền ngủ ở đó. Thức ăn sao? Thịt rắn đêm qua cũng ngon lắm!"