Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Mục Lăng Chi không biết từ lúc nào đã trở lại, khoác trên mình bộ giáp bạc uy nghi, đứng sừng sững trước mặt nàng.
Ngọc Như Nhan ngây người trong chốc lát rồi chợt nhận ra hoàn cảnh của mình. Nàng vội vàng bò dậy, định hành lễ, nhưng lại phát hiện trên người mình không mảnh vải che thân. Trong tình cảnh xấu hổ này, nàng chỉ muốn tìm lỗ để chui xuống.
Trên da thịt nàng chi chít những vết bầm tím, không có lấy một chỗ lành lặn.
Mục Lăng Chi khẽ nhíu mày. Hắn cảm thấy kỳ lạ. Tại sao lại có thể ra tay nặng nề với một nữ nhân chỉ là quân kỹ như vậy?
Vừa nghĩ đến đó, những cảnh tượng cuồng nhiệt đêm qua lại đột ngột ùa về trong tâm trí hắn, khiến cơ thể hắn lần nữa sinh phản ứng.
Đáng chết! Phải tống cổ ả ra khỏi đây ngay.
Ngọc Như Nhan gắng nhịn cơn đau khắp thân mình, vội vã đứng dậy, rót trà mang đến trước mặt hắn. Thấy hắn uống xong, nàng chần chừ trong giây lát rồi quỳ xuống cạnh hắn. Nàng muốn mở miệng cầu xin được ở lại, nhưng tự tôn cuối cùng đã khiến lời cầu khẩn nghẹn lại trong cổ họng.
Mục Lăng Chi lạnh lùng cúi xuống nhìn nữ nhân đang quỳ dưới chân mình. So với tối qua, nàng giờ đây trông khác hẳn. Đêm qua, dù rõ ràng sợ hãi hắn, nàng vẫn cố gắng trêu ghẹo, quyến rũ. Còn lúc này, dù trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi đáng thương như muốn cầu xin tha thứ, nhưng trong đôi mắt kia lại thấp thoáng một tia quật cường.
“Thật đúng là một nữ tử kỳ lạ.”
Thấy nàng cứ mãi im lặng, Mục Lăng Chi lạnh lùng lên tiếng:
“Giờ đã quá trưa, sao ngươi vẫn còn ở trong doanh trướng của bổn vương? Chẳng lẽ lại muốn để ta đích thân đưa ngươi trở lại trại quân kỹ sao?”
Câu nói ấy khiến toàn thân Ngọc Như Nhan run rẩy. Nơi đó, dù thế nào nàng cũng không thể quay về!
Cuối cùng, nàng cúi đầu, khó nhọc mở miệng:
“Điện hạ, có thể... có thể cho nô gia ở lại không?”
“Không được.”
“Điện hạ, nô gia biết làm nhiều việc lắm. Pha trà, nấu cơm, khâu vá, giặt giũ... nô gia còn biết xoa bóp, bấm huyệt nữa!”
“Không cần.”
“Điện hạ...”
“Cút!”
Nghe lệnh của Mục Lăng Chi, lính canh bên ngoài nhanh chóng tiến vào. Chúng thô bạo kéo nàng lên, lôi ra ngoài. Ngọc Như Nhan hoảng sợ tột cùng, không còn để ý đến thể diện, vội vàng nắm chặt lấy vạt áo của Mục Lăng Chi không chịu buông, nhưng lại bị lính canh tàn nhẫn gạt ra.
Tên ma đầu gϊếŧ người! Ngọc Như Nhan tuyệt vọng và căm phẫn nhìn về phía Mục Lăng Chi vẫn đang thản nhiên không chút động lòng. Nàng bị kéo lê đi như món đồ vứt bỏ và bị ném thẳng vào trại quân kỹ.
Trong trại, những thị nữ từng theo nàng xuất giá giờ đây co ro khóc ròng trên nền đất. Mùi ô uế và nhơ bẩn sau đêm bị làm nhục khiến Ngọc Như Nhan cảm thấy buồn nôn.
Mọi người đều gục đầu khóc thút thít, chẳng ai để ý đến việc công chúa của họ đã bị tống trở lại. Ngọc Như Nhan quét mắt một vòng, thấy An Ca đang trốn trong góc, lén lau nước mắt, lòng nàng chợt nhói đau. Nàng bước tới, ôm chặt An Ca vào lòng. Đôi mắt cay xè, nhức nhối, nhưng nàng không thể rơi nổi dù chỉ một giọt lệ.
An Ca thấy nàng quay lại, nghẹn ngào hỏi:
“Công chúa, cuối cùng người đã về rồi... Người có sao không?”
Sao có thể tốt được? Hai người đều mang trên mình vết tích nhục nhã, không cần hỏi cũng biết đêm qua đã phải trải qua những gì.
Nhìn thấy những vết bầm tím trên khắp thân thể Ngọc Như Nhan, An Ca không khỏi đau lòng. Nàng quên cả nỗi đau của mình, chỉ biết run rẩy xoa những vết bầm trên tay công chúa, không tin nổi vào những gì trước mắt.
“Công chúa, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Là ai đã hại chúng ta như vậy?”
Đôi mắt Ngọc Như Nhan đỏ ngầu, giọng lạnh băng:
“Tất cả... đều là nhờ vào phu quân tốt của ta ban cho.”
An Ca mở to đôi mắt, không dám tin:
“Công chúa, người nói... kẻ đã cướp kiệu hoa và muốn gϊếŧ người hôm qua chính là phò mã sao? Chuyện này...”
“Phò mã gì chứ? Hắn căn bản không muốn cưới ta. Hắn chỉ muốn gϊếŧ ta! Nếu hôm qua ta còn ở trong kiệu loan, giờ này ta đã chẳng còn mạng để đứng đây nói chuyện với ngươi!”
Nghĩ lại cảnh tượng kinh hoàng ngày hôm qua, An Ca sợ hãi co rụt người, nước mắt tuôn rơi không ngừng như chuỗi hạt đứt dây.
Ngọc Như Nhan lau nước mắt cho nàng, dịu giọng nói:
“Đừng khóc nữa. Khóc không giải quyết được gì. Chi bằng giữ sức mà tìm đường trốn thoát. Từ giờ trở đi, ngươi không được gọi ta là công chúa nữa, nếu không sẽ hại chết ta!”
An Ca mơ hồ gật đầu, khuôn mặt tái nhợt. Nghĩ đến những biến cố đột ngột vừa xảy ra, nước mắt nàng lại trào ra, giọng tuyệt vọng:
“Công chúa, chúng ta biết phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ suốt đời phải sống trong cảnh khổ sở thế này sao?”
Ngọc Như Nhan lặng người, nhìn trân trân vào nóc trại, đôi mắt lạnh lùng chất chứa nỗi tuyệt vọng sâu kín. Cuối cùng, nàng chỉ có thể thốt lên đầy bất lực:
“Ta cũng không biết...”
Tâm trí nàng ngập tràn mê man và bối rối. Nàng không biết khi nào phụ hoàng sẽ cử người đến cứu mình, cũng không biết với thân phận nhơ nhuốc hiện tại, nếu quay về Tề quốc nàng sẽ phải chịu đựng những gì.
Nhưng điều nàng không tài nào hiểu được là tại sao Mục Lăng Chi, người đã chủ động cầu thân với Tề quốc, lại đột nhiên phản bội và trở mặt ngay khi nàng đến. Hắn không hề để tâm đến lợi ích hai nước, chỉ một lòng muốn nàng phải chết!
Sau khi khóc lóc đến kiệt sức, mọi người dần gục xuống đất ngủ thϊếp đi. Mãi cho đến khi đến giờ cơm tối, họ mới bị đánh thức. Quân lính từ nhà bếp của trại mang đến cho mỗi người một cái bánh bao, một bát cháo loãng và một chén thuốc đen đặc, nồng nặc mùi khó ngửi.
Ngọc Như Nhan nhìn bát thuốc, cau mày hỏi người lính mang thức ăn:
“Đây là thuốc gì?”