Bất chợt, nàng cảm thấy một ánh mắt nào đó mơ hồ như đang dõi theo mình từ phía sau. Nàng giật mình quay đầu lại, nhưng chỉ thấy phía sau trống rỗng, chỉ có hoa núi bạt ngàn, cây xanh rợp bóng, bầu trời trong xanh, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ai.
Từ hôm qua, nàng đã nhạy bén nhận ra có người âm thầm dõi theo mình, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào. Mồ hôi lạnh rịn ra trên người, nàng vội thu dọn y phục định quay về trướng. Nhưng vừa xoay người lại, cảnh trước mắt khiến nàng sững sờ!
Trên phiến đá trước mặt là một con hổ mang thân đen bóng, trên mình có những hoa văn màu vàng uốn lượn. Nó há miệng, lè ra chiếc lưỡi dài đỏ rực, miệng phát ra tiếng "xè xè", thân hình to lớn bằng bắp đùi nàng, mùi hôi tanh từ miệng phả tới, đôi mắt tam giác hung ác trừng trừng nhìn nàng.
Đời này thứ nàng sợ nhất chính là rắn, huống chi là một con hổ mang khổng lồ và đáng sợ như vậy.
Nàng hoảng sợ đến mức máu trong người như đông lại, khuôn mặt tái mét, đôi chân run rẩy không thể cử động. Chiếc chậu gỗ trong tay nàng "cạch" một tiếng rơi xuống đất, tiếng thét kinh hãi nghẹn lại trong cổ họng, nàng đã hoàn toàn bị dọa đến ngây dại!
Con hổ mang độc ác nhìn thấy con mồi trước mặt, phấn khích uốn lượn thân mình lao về phía nàng. Ngọc Như Nhan mở to mắt hoảng sợ.
"Phập!" Lưỡi kiếm sắc nhọn chuẩn xác cắt ngang thân của con rắn, máu nóng bắn lên mặt nàng, khiến nàng giật mình tỉnh lại. Từ trong bóng râm một thiếu niên anh tuấn bước ra, lạnh lùng liếc nhìn con rắn độc dưới đất, tức giận cầm kiếm dài chặt đứt đầu con rắn, rồi dùng kiếm lột da, lấy mật rắn ra, đặt vào lòng bàn tay, tiến đến trước mặt Ngọc Như Nhan, nhẹ nhàng nói: "Nàng vừa bị hoảng sợ, ăn mật rắn vào sẽ khiến tâm trạng ổn định hơn."
Mật rắn đỏ đen tỏa ra mùi tanh đắng, Ngọc Như Nhan nhìn đầu và da rắn vương vãi trên mặt đất, trong lòng dâng lên cơn buồn nôn. Chấn động vừa rồi khiến chân nàng nhũn ra, ngã xuống đất, thiếu niên nhanh tay đỡ nàng vào lòng. Nàng ngẩng lên nhìn khuôn mặt như ngọc của thiếu niên, kinh ngạc thốt lên: "Sao ngươi lại ở đây?"
Thiếu niên không đáp câu hỏi của nàng, thấy nàng có vẻ buồn nôn, liền vội vàng vứt mật rắn đi, dịu dàng nói: "Xin lỗi, ta quên mất nàng sợ rắn nhất. Chắc là mật này nàng cũng không ăn nổi."
“Tiểu Đao, sao ngươi lại ở đây? Mau trả lời ta đi!” Ngọc Như Nhan hoảng hốt nhìn về phía quân doanh, lo sợ có ai đó phát hiện ra hắn, cắn răng đứng vững, đẩy hắn ra: “Ngươi mau đi đi! Nếu để người ta phát hiện, ngươi sẽ chết đấy!”
Đôi mắt trong trẻo của thiếu niên tên Tiểu Đao thoáng vẻ u buồn, bĩu môi giận dỗi nói: "Ta lo lắng cho nàng mà! Nghe nói đoàn hộ tống gặp chuyện, ta liền trốn khỏi hoàng cung, vượt ngàn dặm đến tìm nàng. Không ngờ nàng gặp ta rồi liền đuổi ta đi!"
Thiếu niên có gương mặt đẹp đến mức khó tin, đôi mắt sáng tựa hắc diệu thạch tỏa ra ánh sáng mê hồn, đôi môi đỏ mọng bướng bỉnh mím lại, ôm chặt nàng vào lòng, dùng cằm cọ nhẹ lên mái tóc nàng, giọng nói nũng nịu: "Bọn họ đều nói ta là nam sủng của nàng, đã là người của nàng rồi, đương nhiên phải ở bên cạnh nàng mọi lúc mọi nơi!"
Ngọc Như Nhan thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhìn thiếu niên cao hơn mình hẳn nửa cái đầu nhưng vẫn còn rất trẻ con, bất lực thở dài.
“Tiểu Đao, ngươi có hiểu nam sủng là gì không? Ngay từ ngày đầu tiên đưa ngươi vào cung, ta đã nói rõ, ta xem ngươi như đệ đệ, ngươi cũng phải coi ta như tỷ tỷ, chúng ta là tỷ đệ, không phải nam sủng!” Nàng nghiêm mặt nói, nét mặt hiếm khi lộ rõ vẻ tức giận.
Hắn vốn thông minh, vì cớ gì chỉ riêng chuyện này lại không chịu hiểu rõ đây?