Chương 14: Hoàn mỹ

Sau sự việc lần trước với Tần Tướng quân, hầu như tất cả những người có mặt đều đã nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt sắc của Ngọc Như Nhan. Bọn họ ngẩn ngơ nhìn nàng, không hiểu hành động của Tam hoàng tử là có ý gì.

Ngọc Như Nhan càng thêm kinh ngạc, nàng hoảng hốt nhìn Mục Lăng Chi, từ trong ánh mắt âm u, nàng lập tức đọc hiểu ý đồ của hắn, đôi mắt mở to không dám tin.

Mục Lăng Chi quan sát từng hành động của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, cất cao giọng nói tiếp: "Người chiến thắng cuối cùng đêm nay sẽ được thị nữ của bổn vương hầu hạ!"

Một câu nói nhẹ nhàng của Mục Lăng Chi ngay lập tức khiến khung cảnh trở nên im lặng, ai nấy đều dừng tay khỏi bát rượu, do dự nhìn hắn.

Ngọc Như Nhan nghiến răng nhìn bóng lưng của hắn, đôi tay nắm chặt lại, cơn giận dữ trong lòng như muốn thiêu đốt nàng. Nàng không thể nào tin nổi, hắn lại có thể đối xử với nàng như vậy.

Nan nhân trước mắt, đêm qua còn giữ nàng trong vòng tay, đòi hỏi đủ thứ, vậy mà chỉ một ngày sau đã biến nàng thành trò tiêu khiển ban thưởng cho thuộc hạ, trước mặt mọi người sỉ nhục nàng. Quả thật là máu lạnh vô tình đến tột cùng.

Còn Mục Lăng Chi, dường như từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của nữ tử đang tức giận run rẩy phía sau. Cảm nhận được sự ngờ vực của mọi người, để trấn an binh sĩ, hắn bình thản quét mắt qua đám đông, mỉm cười độ lượng nói: "Các vị ở đây đều là huynh đệ vào sinh ra tử với bổn vương. Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, không cần giữ làm của riêng. Từ tiền tài, danh vị, cho đến nữ nhân, bổn vương đều sẵn lòng chia sẻ cùng huynh đệ. Vì vậy, tất cả các vị đang có mặt ở đây, bất luận địa vị cao thấp, hãy thoải mái thi thố võ nghệ, kẻ chiến thắng cuối cùng, bổn vương nói được làm được!"

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng vang vọng, nhanh chóng khiến các tướng sĩ yên lòng, nhưng cũng đồng thời đẩy Ngọc Như Nhan vào hố sâu tuyệt vọng!

Những binh sĩ còn đôi chút e ngại, giờ đây hoàn toàn yên tâm, không khỏi hưng phấn. Một vị Tam điện hạ xuất thân cao quý nhưng trượng nghĩa, không hề khinh thường xuất thân thấp kém của họ, thật lòng xem họ như huynh đệ, khiến họ cảm động đến rơi nước mắt, thề sống chết trung thành với hắn.

Ngọc Như Nhan dĩ nhiên nhận ra rằng mọi việc Mục Lăng Chi làm chỉ là để thu phục lòng quân. Càng như thế, lòng nàng càng run sợ. Nàng không sợ nghịch cảnh sắp đối mặt, mà là sợ nam nhân này không chỉ có năng lực phi thường, mà còn cực kỳ biết diễn trò, sở hữu sức mạnh mê hoặc lòng người.

Đáng sợ hơn nữa là, hắn, một hoàng tử cao quý tột cùng, lại sẵn sàng hạ mình, miệng lưỡi nói xem thuộc hạ là huynh đệ, ban chiều tại võ trường còn đích thân xuống ngựa đỡ người, ban đêm lại sẵn lòng tặng thuộc hạ nữ nhân của mình. Một người biết cách thu phục lòng người như vậy, còn thứ gì nguy hiểm hơn?

Lạnh lùng nhìn bóng lưng lúc sáng lúc tối của hắn dưới ánh lửa, trong lòng nàng không khỏi tò mò. Một người lạnh lùng thông minh, lại tám phương chu toàn như bức tường đồng vách sắt này, liệu… có điểm yếu nào không?

Nàng không tin trên đời có người hoàn toàn không chút sơ hở, hoàn mỹ không chút khiếm khuyết. Mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình, chỉ là những người bình thường dễ để lộ những điểm yếu ấy, còn kẻ như Mục Lăng Chi, thông minh lợi hại, cũng sẽ có điểm yếu, nhưng chúng bị giấu đi rất sâu, khó mà phát hiện ra.

Nghĩ đến đây, lòng nàng vốn đầy phẫn uất dần lắng xuống, ánh mắt khôi phục vẻ lạnh lùng, lặng lẽ nhìn những trận đấu giữa sân ngày càng kịch liệt, ánh mắt đảo qua gương mặt của Mục Lăng Chi, đáy mắt thoáng qua một tia sáng phấn khích.