Thiệu Ninh kê tay ra sau gáy, ngẫm nghĩ.
- Sao tự nhiên mình thấy tên của vị chuyên gia này quen quen.
Trần Cảnh Lam thôi không nghĩ vẩn vơ. Cô cười nhạt, chọc Thiệu Ninh một câu:
- Đừng thấy người sang bắt quàng làm họ!
- Mình nói thật đấy!
Trần Cảnh Lam khép mắt:
- Trên đời thiếu gì người trùng tên trùng họ.
Thiệu Ninh không đáp, chợt lâm vào suy tư.
Đúng là ở đời trùng tên trùng họ là điều khó tránh nhưng tại sao cậu ấy lại thấy cả tên cả họ của người này đều quen thuộc đến lạ. Nguyễn Đình An.. cứ như đã nghe qua ở đâu rồi.
Mặt trời ngày đông không đủ ấm để sưởi cho vạn vật. Khí lạnh vẫn len lỏi vào không gian, xuyên qua từng ngõ ngách. Mặc dù Đinh Trang đã mặc một chiếc áo len thổ cẩm cực kì ấm những vẫn bị Diệp Trình bắt mặc thêm áo khoác ngoài. Cậu lúc nào cũng lo lắng cho cô đến mức thái quá. Nhưng cũng hẳn là vì sự thái quá đó mà Đinh Trang động lòng, tình nguyện trao gửi trái tim cho người con trai chất phác ấy. Cũng bởi vì sự lo lắng của cậu mà cô thấy áy náy. Áy náy vì đã làm khổ cậu quá nhiều, áy náy vì đã bắt cậu phải đợi quá lâu. Nhưng Diệp Trình không cho phép cô buông tay. Cậu túm chặt lấy cô như một nhà sưu tầm đá quý bảo vệ viên ngọc độc nhất vô nhị. Với Đinh Trang, cô còn hơn thế!
Đúng bảy giờ sáng, Diệp Trình đưa Đinh Trang đến căn hộ mà Đình An đang ở. Vừa hay khi ấy Đình An đã quân tư trang đầy đủ, luôn có thể ứng chiến bất cứ lúc nào.
- Việc điều trị cần có không gian yên tĩnh, vì vậy anh tạm thời có thể về.
Diệp Trình lo lắng nhìn Đinh Trang.
Cô gật đầu, nói khẽ:
- Em không sao!
Diệp Trình đành nghe lời, trở về tập đoàn xử lí công việc. Người cậu ở công ti mà hồn thì đã lưu lại chốn nào. Hẳn là vì thế mà hôm nay Diệp Trình làm việc không mấy tập trung.
- Anh ấy rất lo cho chị.
Đình An rót chén nhân trần nóng hổi, đẩy về phía Đinh Trang.
Cô cười:
- Chính vì thế nên tôi mới muốn chữa trị thật nhanh.
- Chỉ cần chị hợp tác, trị liệu ắt sẽ thành công.
Đinh Trang cầm lấy chén trà. Mùi nhân trần dịu nhẹ tỏa ra, thoang thoảng bên cánh mũi.
- Cậu bây giờ là người nắm lấy đầu dây sự sống của tôi. Sao tôi có thể không nghe lời!
Đình An chỉ cười:
- Không đến mức ấy!
Đợi khi Đinh Trang cảm thấy thoải mái, Đình An đặt trước mặt cô cuốn note nhỏ cùng cây bút bi.
- Hãy viết ra đây những điều chị lo lắng!
Đinh Trang do dự, cố gắng lấy thật nhiều sự dũng cảm. Cô cầm lấy cuốn note, viết một cách dè dặt.
- Thả lỏng người, điều chỉnh suy nghĩ. Đừng quá gượng ép bản thân, phải chiều theo não bộ.
Đinh Trang hít sâu, dành ra vài phút điều chỉnh.
Đình An cũng không tạo thêm áp lực, nhường cho Đinh Trang quyền chủ động trong mọi tình huống.
Dần dần, Đinh Trang lấy lại được tự tin. Cô đã có thể thẳng thắn chia sẻ với Đình An những vướng mắc mình gặp phải những vấn đề khiến bản thân cô lo toan mà không rõ lí do.
Như nhiều ngành nghề khác, làm về tâm lí cũng phải biết tiến biết lùi, biết nặng biết nhẹ, thậm chí còn phải nhìn vào thái độ, cảm xúc của người khác để ứng biến cho phù hợp. Đó chính là độ khó đặc thù của tâm lí học. Nó thiên về cảm xúc con người, tuy vẫn có sự xuất hiện của lí lẽ nhưng vẫn phải chịu sự điều khiển, chi phối của tâm tư thái độ. Tâm lí là một cái gì đó vô hình, còn luật pháp lại là thứ hữu hình. Bề ngoài, hai thứ ấy nhìn có vẻ chẳng chút liên quan, nhưng nếu biết cách vận dụng kết hợp, hoàn toàn có thể xoay chuyển trụ vững trong mọi tình huống.
Kết thúc quá trình điều trị hai tháng, Đinh Trang đã hoàn toàn thoát được cái gông tâm lí. Đối với việc yên bề gia thất của Diệp Trình và Đinh Trang, mỗi khi nhắc đến chị ấy cũng không còn né tránh như trước nữa. Diệp Trình hạnh phúc, ai nấy cũng vui mừng. Lê Minh Trí ngưỡng mộ Đình An đến độ đã có lần nảy ra ý định bái sư.
Đình An cười, bảo:
- Tôi không có ý định truyền thụ kiến thức!
Cậu biết Lê Minh Trí chỉ đùa vui mà thôi. Mỗi người đều có một ngành nghề khác nhau, đều có một thế mạnh khác nhau, ai lại có thể nỡ lòng từ bỏ lĩnh vực mình am tường để nhảy sang một ngành vốn dĩ đã mù tịt. Chỉ có Đình An và Diệp Dương, những con người mang trong mình nhiều nỗi niềm khó nói mới bất đắc dĩ phải làm như thế.
Dạo gần đây, Thiệu Ninh và Trần Cảnh Lam thường xuyên đến tìm Đinh Trang, cốt là để giúp chị ấy chuẩn bị một phần về việc hôn lễ. Bao nhiêu lần gặp là bấy nhiêu lần Thiệu Ninh hỏi về việc điều trị. Đinh Trang mỗi khi nhớ lại đều cười rất tươi. Chị ấy bảo cách thức chữa trị của Đình An hoàn toàn khác biệt so với những vị bác sĩ trước đây. Họ đều là người trung niên có tuổi trong nghề, còn Đình An lại là lớp trẻ của thời đại mới, vì thế cách thức nhìn nhận cũng sẽ có phần khác nhau. Đương nhiên, Đình An thoáng hơn rất nhiều. Cậu để cô chủ động nhìn nhận bản thân, giúp cô thấy được những ưu, khuyết điểm, những điều mà cô vướng mắc. Đình An có thể chỉ được coi là người tác động, nhưng cái cách cậu tác động lại khiến người được điều trị nhìn cậu bằng con mắt khác, rằng cậu chính là vị cứu tinh, rằng cậu chính là ân nhân đã kéo họ ra khỏi vũng lầy đang ra sức nuốt họ. Đinh Trang cũng thế. Cô coi trọng Đình An cả về nhân cách lẫn con người cậu. Cậu có một sự kiên nhẫn mà ít ai có, cậu có một sự nhã nhặn ôn hòa mà ít ai đạt được.
Trong suốt hai tháng ấy, Trần Cảnh Lam đều đặn chủ nhật nào cũng đến chỗ Diệp Dương để hoàn thành trách nhiệm của một thực tập sinh. Cô không đi anh cũng sẽ đến tận nhà lôi đi, chính vì thế Trần Cảnh Lam chỉ còn nước phục tùng. Thái độ của Diệp Dương đối với cô vẫn rất tự nhiên, hẳn là vì thế mà khiến cô đâm ra suy nghĩ. Cô hành xử với anh như thế liệu có thỏa đáng? Cô đẩy anh ra xa như vậy liệu anh cảm thấy thế nào? Dần dà, lớp màng ngăn cách giữa Trần Cảnh Lam và Diệp Dương cũng trở nên mỏng hơn, chỉ là cô ngây thơ không biết. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thế nhưng rơm này lại hơi khó cháy. Ban đầu nó bị một lớp băng bao phủ, sau đó lớp băng ấy tan dần thành nước. Lửa dù có to đến đâu, có liếʍ đến rơm đi chăng nữa cũng vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi.
Hôn lễ được diễn ra vào một ngày cuối đông, có mặt đầy đủ bạn bè cùng gia đình hai bên. Thiệu Ninh ngắm đi ngắm lại tấm thiệp cưới trên tay, cực kì hài lòng về cách bài trí.