Tam thái tử biết sắp tới sẽ có chuyện chẳng lành, không may là sẽ xảy ra một chuyện thảm sát chính vì thế chàng đã đến gặp đại vương gia, tuy đại vương gia có tham gia triều chính nhưng đối với việc tranh giành ngôi vị thì chàng ấy chẳng hứng thú, vốn là người điềm tính quan sát tình hình nên khi nhận được lời mời hợp tác từ thái tử chàng ấy cũng đồng ý, vì chàng ấy cũng biết thái tử trước nay là người thế nào, ngay cả việc thái tử giấu kín tài năng chàng ấy cũng nhìn ra bởi vậy việc hợp tác lần này sẽ có lợi cho tất cả mọi người. Và cũng là điều mong ước của chàng, chàng luôn muốn cho thiên hạ thái bình, nhân dân an cư lập nghiệp thì việc ai đứng đầu cũng không trọng.
Ngày đen tối của triều đình cuối cùng cũng không thể thoát, trong đêm giao thừa nhị vương gia và tứ vương gia dẫn người vào cung với mưu đồ tạo phản, mặc dù đại vương gia và thái tử cũng đã lường trước được nhưng cũng không thể tránh khỏi cảnh cả hoàng cung nhuốm đầy máu tươi trong đêm giao thừa.
Vì một phần đánh bất ngờ mặc dù có chuẩn bị nhưng vua Gia Thiên cùng thái tử và đại vương gia vẫn phải chạy trốn vào mật thất để bảo toàn tính mạng chờ ngày lật đổ nhị vương gia và tứ vương gia, ở triều đình nhị vương gia sau khi trấn áp được tình hình đã lên ngôi vua lấy lí do thay trời hành đạo và đồng thời tìm tung tích của cha cùng thái tử và đại vương gia.
Bên phía thái tử, đại vương gia và vua Gia Thiên thì men theo mật thất ra được ngoài cung rồi lên kế hoạch lật đổ vị vua Nhị Gia trả lại giang sơn thái bình, nhưng có điều vua Nhị Gia và tứ vương gia không ngờ là thái tử cùng đại vương gia đã đổi binh phù thật thành giả. Nay trong tay vua Nhị Gia là binh phù giả, chỉ vì mong muốn làm vua quá nhanh nên đã sơ xuất trong việc lấy trộm binh phù.
Tính ra có binh phù thì hoàng thượng và thái tử có thể lật ngược tình thế lúc đó nhưng để giảm tổn thất bình lính nên họ đành lùi một bước để cho nhị vương gia chiếm ưu thế trước rồi tính kế lùi về mật thất để chuẩn bị cho đợt phản công tới thuận lợi giành lại giang sơn mà không tốn một bình một tốt gì, vẫn có thể khiến nhị vương gia đầu hàng.
(Vì tình hình lúc đó quá bất ngờ, dù có binh phù đi chăng nữa nhưng để tìm được ra nguyên nhân sâu xa ẩn chứa bên trong thì không chỉ là cướp ngôi mà còn có một ẩn ý khác nên chỉ đành lùi một bước để tiến lên hai bước....)
Một tháng trôi qua chàng cũng đã tìm được một phần nguyên nhân khiến các huynh đệ của chàng quyết tâm lên ngôi vua, không chỉ là muốn đứng đầu một nước mà họ còn muốn thống trị cả thiên hạ bằng quyền lực trong tay và năng lực mà viên ngọc Ngọc Long Châu mang lại. Còn về các tướng sĩ thì cũng đã củng cố được binh sĩ và trong tay cũng có binh phù nên việc bên thái tử giành được lợi thế là điều đương nhiên. Nhưng song song đó là đời sống nhân dân cực khổ, nơi nơi đều là tiếng khóc của sự chết chóc, thảm thương đến cực độ.
Vào một đêm trời nhiều mây ít sao, quân của thái tử kéo vào triều đình đánh bất ngờ thêm trong tay có binh phù thật nên đã lật đổ được nhị ca của chàng, giảm thiểu được tổn thất binh lính và chàng trở thành vị vua chính thức được nhiều người tín nhiệm.
Từ lúc chàng làm hoàng thượng đến bây giờ cũng đã được 5 năm, cục diện cũng đã được ổn định, những kẻ tạo phản cũng đã trừng trị thỏa đáng, và đặc biệt là phải nhắc đến vị hoàng hậu bên cạnh chàng.