Sáng hôm sau khắp kinh thành truyền tai nhau hoàng hậu nương nương và quý phi đều lần lượt xảy thai ngoài ý muốn, nghe được tin các vị phi tần, thϊếp thất của hoàng thượng lần lượt tới thăm Nhan quý phi, vì nàng ta sau khi xảy thai hoàng thượng liền gọi thái y đến thăm khám, sau đó mới gọi Ngư Bình thái y, vì ông ấy cả ngày có việc đột xuất nên xuất cung rồi đến tối mới về, ông vừa về hoàng thượng đã gọi ông đến Hàn Uyển cung khám cho quý phi. Còn nàng, nghe tin nàng xảy thai hoàng thượng chỉ có nhất thời cảm thấy tội lỗi nên làm rơi chén thuốc, cũng không vội vã đến thăm nàng trong đêm mà chạy đến thư phòng, thái y Ngư Bình cũng không bị trách phạt khi không nói sớm cho chàng, rất khác với quý phi, khi nghe tin thì hoàng thượng đang thượng triều liền bãi triều chạy đến chỗ quý phi, nghe nàng ta sau khi uống canh do hoàng hậu mang đến liền thấy đau bụng dẫn đến kết quả là xảy thai thì chàng cũng tức giận đến tận cung của hoàng hậu mà trách mắng nàng còn đẩy nàng đến Vấn Ninh cung.
Bởi vậy không cần nói cũng biết hoàng thượng sủng ái ai nhất, ai hiện tại đã thất sủng nên mọi người đều biết, chính vì thế nàng không ai thèm đến thăm trừ hai vị phi tần và của chàng là Hàn phi và Bạch tần đến thăm nàng.
“Hoàng hậu nương nương cát tường” Hàn phi và Bạch tần cùng lên tiếng hành lễ nàng. “Hai muội không cần đa lễ, ta chỉ là hoàng hậu thất sủng, sau này gặp ta không cần hành lễ.” Nàng cười nhạt nói với bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập bi thương.
“Tỷ, tỷ không sao chứ, xin lỗi tỷ, bọn muội không biết tỷ có thai, tỷ có thai lâu như thế lại dấu không cho ai biết để chăm sóc, khiến kẻ gian hãm hại, thật sự là bất công cho tỷ, với lại hoàng thượng nhất thời bị ả hồ ly tinh kia dụ dỗ, chứ thật ra hoàng thượng rất yêu thương tỷ.” Bạch tần lên tiếng chua xót thay cho nàng, nàng cũng chỉ nhìn hai người muội muội trước mặt chỉ nói không sao và chỉ biết cười trừ, người ít nói như Hàn phi nàng ấy cũng chỉ lẳng lặng quay mặt ra chỗ khác mà khẽ lau đi những giọt nước mắt đang rơi, nàng ấy lúc nào cũng vậy, trầm lắng nhưng tình cảm, còn Bạch tần nói nhiều hơn Hàn phi nhưng lại thẳng thắn.
Sáng hôm ấy khi thượng triều xong hoàng thượng đến Vấn Ninh cung, thấy nàng và A Thiết đang ăm cơm, giọng của A Thiết vọng ra: “Nương nương, như vậy có phải là quá đáng quá không, người dù sao cũng là hoàng hậu mà, sao lại ăn nhưng món ăn đạm bạc thế này, ngỗ nhỡ...” A Thiết tức giận oán trách bên phía đầu bếp, thấy A Thiết sắp lỡ miệng nàng liền dặn A Thiết: “A Thiết, sau này đừng nhắc đến chuyện xảy ra nữa, dù sao ta cũng chỉ là hoàng hậu thất sủng, không trách bọn họ được, chỉ làm theo lệch của bề trên.”
Hoàng thượng đứng ngoài nghe xong nên bước vào, tưởng rằng chàng hỏi han sức khỏe của nàng ai dè chàng ấy đến để chấp vấn nàng: “Nàng đã mang thai hai tháng sao lại không nói với trẫm, đến xảy thai cũng chỉ có thái y và A Thiết biết, nàng xem trẫm là trò đùa của nàng sao, quý phi xảy thai buồn rầu nằm nghỉ không ăn không uống, nàng ấy từ lúc xảy thai đến giờ khóc đã sưng hết cả hai mắt, còn nàng, nàng xem nàng có còn là người mẹ mất con không, vẫn còn ăn được xem ra nàng rất ổn, vốn dĩ không cần ai chăm sóc thì nàng cũng có thể tự chăm sóc bản thân.”
Đợi chàng nói hết nàng mới bắt đầu nói: “Chàng nói xong chưa, nói xong rồi thì giờ thϊếp nói. Chàng nói rằng thϊếp chưa từng nói cho chàng sao, chàng có nghĩ lại xem từ lúc quý phi bị ngã xuống hồ đến giờ chàng đã từng đến thăm thϊếp lần nào chưa – chưa có, chàng chưa từng có thời gian đến thăm thϊếp cũng không cho thϊếp gặp chàng, vậy thì thϊếp nói cho chàng kiểu gì đây, khi nghe thϊếp bị xảy thai chàng có vội vã đến thăm thϊếp không – không có, chàng đã từng nghe thϊếp giải thích lần nào chưa – chưa từng, hơn hai tháng nay thái y luôn liên tục đến chỗ thϊếp đến cả quý phi trước giờ luôn không thích thϊếp muội ấy cũng biết, muội ấy còn mang canh đến cho thϊếp vậy chàng thì sao, chàng có biết không? – Không, đúng chứ? Hay là chàng biết nhưng không muốn đến. Vậy thϊếp hỏi chàng, là thϊếp sai hay là chàng đã thay đổi, đã quá vô tâm. Hả” Bầu không khí bỗng dưng trùng xuống một cách đáng sợ, nó được bao trùm bởi sự bi thương và tuyệt vọng, hoàng hậu, nàng ấy cuối cùng cũng đã nói được ra những khúc mắc của mình trong suốt hơn hai tháng nay.
Sự nghẹn ngào trong từng câu nói của nàng ấy khiến người nghe cảm thấy có một nỗi cô đơn đang bao trùm lấy nàng, cuối cùng thì nàng đã rơi nước mắt trước mặt chàng, trước giờ đây là lần thứ hai chàng thấy nàng khóc trước mặt mình, lần thứ nhất là khóc khi cả nhà nàng bị ám sát không một ai sống xót trừ nàng và còn một người ca ca mất tích, lần thứ hai chính là lần này. Trước giờ nàng luôn là một con người mạnh mẽ trước mặt người khác và cũng lạc quan trước mặt chàng. Nàng khóc cho sự cô đơn, khóc cho những phẫn uất trong lòng, vốn dĩ khi người phụ nữ mang thai cần phải sống lạc quan, vui vẻ, được sự cưng chiều của phu quân, còn nàng, nàng thì sao. Từ lúc mang thai đến giờ nàng luôn sống trong lo sợ, sống trong buồn tủi, sống trong uất ức, sống trong những sự hiểu lầm, bản thân vốn dĩ đang mang thai nhưng lại phải dùng đến kế sách để cốt nhục mang tiếng đã chết ngay khi nó đang dần dần lớn trong cơ thể nàng. Thử hỏi người, có người mẹ nào mà không đau lòng, không xót xa chứ.