Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nợ Nàng Một Đời Bình An

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
***Buổi tối ngày hôm đó ở Cung Hàn Uyển

“Xin hoàng thượng bớt lo lắng, quý phi đã không sao nữa rồi, giờ chỉ còn nghỉ ngơi nhiều để lấy lại sức, có điều...” Vị thái y chuẩn mạch cho quý phi xong thấy mạch tựa của nàng ta đa ổn định, nhưng vẫn có vài điều thắc mắc.

“Có điều gì, Ngư Bình thái y cứ nói.” Chàng bình tĩnh hỏi vị lão Ngư Bình.

“Có điều, canh quý phi uống cũng trùng hợp hoàng hậu nương nương đã uống trước” ông ấy nói vẻ hơi mập mờ. Làm chàng khó hiểu đành hỏi lại: “Ý thái y là...”, còn quý phi ở trên giường sau khi nghe bốn chữ hoàng hậu nương nương liền tái mặt.

“Xin hoàng thượng thứ tội” Ngư Bình thái y vội quỳ xuống nét mặt sợ hãi còn hoàng thượng thì không hiểu gì, vừa sốt ruột, vừa khó hiểu làm chàng nhăn mặt làm cho những người xung quanh cũng toát mồ hôi hột, đặc biệt là phải kể đến vị thϊếp đang nằm trên giường của chàng – Nhan quý phi, nàng ta nãy đã sợ khi nghe đến hoàng hậu rồi, giờ thái y quỳ xuống như vậy đã khiến cho nàng ta hiểu ra chuyện mà thái y muốn bẩm báo là gì.

“Khanh mau nói.”

“Sáng nay hoàng hậu nương nương thấy không khỏe nên đã truyền thần đến khám cho nương nương, phát hiện... phát hiện... nương nương đã không thể giữ đươc cốt nhục nữa.” Ngư Bình thái y vừa nói vừa run, đến hiện tại chắc là ông ấy đã không đứng lên nổi nữa rồi.

“Toeng...” Bỗng dưng bát thuốc trên tay chàng rơi tự do xuống đất, làm cho các thái giám, tì nữ xung quanh liền quỳ xuống, vị thái y Ngư Bình kia cũng hốt hoảng theo, quý phi cũng không ngoại lệ. “Khanh... khanh nói cái gì, nàng ấy mang long thai của trẫm.” Chàng lắp bắp nói không ra lời, trên mắt chàng đã rưng rưng nước, tay run run chỉ về phía thái y mà nói, tim chàng đau nhói, có lẽ bây giờ chàng chắc chắn rất muốn chạy đến bên nàng.

“Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương đã mang thai được hai tháng rồi, trước đó thai nhi rất yếu, cơ thể nương nương hai tháng qua cũng suy nhược nặng nên việc thai nhi phát triển khỏe mạnh là không thể, nhưng lí do không phải là do thai nhi yếu mà cũng là do canh sáng nay nương nương uống, cũng y hệt như canh của quý phi.”



Thái y nói xong chàng thất thần một lúc cũng may Trình Ngưu gọi chàng nên đã lôi chàng về hiện tại, sau đó chàng hồi cung và vào thẳng thư phòng của mình, nhốt mình trong thư phòng, những người ở cung Hàn Uyển thì đúng là ngàn cân treo sợi tóc, chuyện lớn vậy mà chàng không những không trừng phạt họ mà còn bỏ qua một cách dễ dàng như vậy sao.

“A Lục, mau, mau đi mời cô ta đến đây.” Giọng Nhan quý phi gọi tì nữ có vẻ gấp gáp, muốn mời một người nào đó, tì nữ đó dạ vâng rồi đi luôn.

Bên phía thư phòng của chàng thì chỉ thấy bóng của một vị vua trầm tư, lòng dạ khó đoán ở đó, nét mặt đau khổ và mệt mỏi, chắc hẳn chàng đang cảm thấy rất tội lỗi, nghe thái y nói nàng đã có thai hai tháng trước, vậy tức là trước quý phi ngã xuống hồ một ngày chàng cũng có đến cung của nàng, nhưng hôm đó nàng cứ ăn vào thì lại nôn ra, chàng lo lắng đã mời thái y nhưng nàng lại bảo không cần, đến hôm nay nhớ lại câu của nàng: ‘Hôm nay thϊếp không khỏe, không tiện để hầu hạ hoàng thượng, mời hoàng thượng hồi cung.’ Nét mặt nàng lúc ấy lộ rõ mệt mỏi và bất lực, nhưng vẫn không lên tiếng giải thích cho chàng chỉ một mình lặng im đón nhận niềm vui và nỗi đau đến, là chàng sai, là chàng vô tâm hay là nàng không còn xem chàng là Tam Thiên ca ca trước kia của nàng nữa...: “Xin lỗi, xin lỗi nàng... Nghi nhi” Chàng bất lực nói lên những lời xin lỗi trong màn đêm tối tăm, mù mịt và không gian tràn ngập bi thương, đau khổ.

***Cung Hàn Uyển

“Cô ta đã xảy thai rồi, cô biết chưa” Quý phi nằm giường nói với người con gái trẻ tuổi đang ngồi đối diện với giường của nàng ta.

“Biết rồi, hôm nay đi dạo qua đó thấy cô ta bên ngoài thì bình thường, nói cười với đám phi tần vui vẻ nhưng xem ra chắc là đau lòng lắm đây, đích thân Ngư Bình thái y nói với hoàng thượng thì xem ra không phải là xảy thai giả rồi.” Người con gái kia đúng là có giã tâm, tuy nàng ta chưa bộc lộ hết bản chất, nhưng trên người luôn toát ra những căm hận và độc ác của nàng ta mang theo vào cung này suốt bao nhiêu năm, một nụ cười mãn nguyện mà độc ác đã hiện lên khuôn mặt của nàng ta, xem ra kế hoạch này của nàng ta đã lên từ rất lâu rồi, chỉ đợi thời cơ chín mùi mà hành động, chỉ tiếc những quân cờ xung quanh đang bị lợi dụng nhưng lại không biết mình đã vào hang cọp mà không thể quay đầu.

Xem ra bắt tay lần này hại hoàng hậu coi như mới bắt đầu...

Ở một góc tối khác có một người gửi bồ câu đưa thư đến Vấn Ninh cung, nàng và A Thiết đều nghe được tiếng đập cánh của bồ câu đưa thư liền tiến lại gần bồ câu và rút một bức thư được cuộn nhỏ cạnh chân con bồ câu, A Thiết rút thư ra rồi đưa cho nàng, bức thư chỉ vỏn vẹn 5 từ: “Nương nương, đã hoàn thành” sau khi nhìn bức thư xong nàng khẽ nhếch mép, A thiết đứng cạnh cũng đã đoán được nội dung bức thư, nhìn thấy nàng cười như vậy A Thiết khẽ hỏi: “Vậy tiếp theo đây chúng ta có cần ra tay không, hay là...”

Đối diện với câu hỏi của A Thiết nàng dần dần khép lại nụ cười và trở thành một người huyền bí: “Chắc hẳn bọn họ sẽ nghĩ cuộc chơi mới bắt đầu, nhưng thực chất với chúng ta mà nói trò chơi đã bắt đầu được hai tháng rồi, cứ để bọn họ vui mừng trước đi, để người cười cuối cùng sẽ là chúng ta.” Từng câu nói của nàng trở nên sắc bén hơn, gai góc hơn, bí ẩn hơn, A Thiết nghe vậy chỉ nói một câu “Dạ” rồi cả hai dừng mọi chuyện ở đây trở về giường của mình để nghỉ ngơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »