Chương 1

Hoan hô…tỉ số của đội bóng bây giờ là 2-1 nghiêng về đội sọc đỏ…đội sọc trắng cố gắng hơn nữa đi nào…tỉ số chỉ cận kề nhau một chút thôi …cố lên nào…

Trên sân cỏ cầu thủ số 13 của đội sọc trắng đang một mình cố gắng chiến đấu với đội sọc đỏ khi đội của mình ai cũng đã mệt…anh ta len qua các cầu thủ đội đỏ ,dành chút sức lực cuối cùng của mình sút quả bóng vào gôn…

Bên lề một cô gái hét lớn lên ” vào rồi”…hét to đến mức cả đội sọc trắng quay ra chú ý…

cô gái đó chính là tôi ,tôi là Trần Thu Thảo 17 tuổi,học sinh lớp 12 trường chuyên Chu Văn An…hôm nay tôi tới tham quan trường đại học mà tôi sắp tới sẽ đăng kí dự thi chính là Học viện an ninh nhân dân…ngôi trường mà tôi mong muốn được học tập và rèn luyện…

Mấy cô sinh viên trường quay ra nhìn khi thấy tôi hét to…

-em ơi sau nói nhỏ nhỏ thôi nhé,con gái mà vô ý quá đấy

-vâng em xin lỗi chị

-đứng bên cạnh mà nói ù cả tai người ta (chị sinh viên lụng bụng)

Tôi nhìn xuống sân bóng,cầu thủ số 13 đó tên Thành là người mà tôi thầm thích từ khi tôi học lớp 10…anh ấy cũng đã thi vào đúng ngôi trường mà tôi dự thi,kể từ sau khi anh ấy tốt nghiệp vào đại học tôi đã không còn được nhìn thấy anh ấy đã bóng ở trường mỗi buổi chiều tà khi tôi tan học ,lần nào tôi cũng nhìn anh ấy đá bóng mà lòng thầm thương đến lặng người…

Thành đứng dưới sân trường thấy Thảo đang ngại ngùng quay đi vì vừa hô tô…anh ta gọi

-này em…

Tôi thấy Thành bật lên hàng ghế khán giả rồi chạy theo gọi tôi…

-à vâng anh gọi em ạ

-anh nhìn em quen lắm chúng ta gặp nhau bh chưa nhỉ

-anh học trên em 2 lớp ạ,cấp ba anh có học cùng trường với em

-ô thảo nào anh thấy rất quen,anh tên Thành còn em

-à em biết tên anh rồi

Thành tỏ vẻ ngạc nhiên khi Thảo biết tên mình…

Tôi ngại ấp úng

-anh đá bóng ở trường nổi tiếng ai cũng biết mà

-ra vậy,cũng bình thường thôi,em đang học lớp 12 nhỉ

-dạ vâng,năm nay em sẽ thi vào đây …

-vậy chúc em may mắn ( cười tươi)

-vâng ,vậy tạm biệt anh

Tôi quay đi lòng thấy vui vui vì suốt 2 năm qua đây là lần gặp lại đầu tiên ,gặp lại người mà tôi thầm thương…

-à này anh chưa biết tên em

Tôi khựng quay lại cười nhẹ

-em tên Trần Thu Thảo học lớp 12C ạ

-anh có thể xin số điện thoại của em được không…

-dạ được,được

Thành bật cười rồi khi Thảo đưa máy anh ta nháy số của Thảo sang máy mình…

-Tối mai anh mời em đi uống nước được không

-em chỉ có thể đi ban ngày được thôi ạ

-sao vậy?

-em xin phép…

Thành thấy Thảo đột nhiên quay đi chạy như vội vã,anh ta cười nhẹ…

Tôi quay đi chợt nhớ ra giờ mẹ đi làm về…tôi không được về muộn cũng không bh được đi chơi tối vì mẹ quản lý rất chặt…đạp xe thật nhanh về nhà thay vội quần áo,nhặt rau muống và kho một nồi thịt ngon lành,giặt quần áo phơi phẳng phiu…mẹ tôi về nhà vẻ uể oải…

-mẹ uống nước đi,nay trời nóng quá mẹ nhỉ

-uk nay nóng quá,cơ quan mẹ hôm nay đã kí quyết định giảm biên chế cho mẹ về hưu sớm rồi con ạ

-sao lại vậy hả mẹ,mẹ đang làm việc rất tốt mà

-đợt này dịch con ạ ,nhiều người bị nghỉ lắm ,chán thật ,thôi k sao mẹ sẽ kiếm việc khác,mùi thịt kho thơm thật đấy nhỉ…mẹ đi tắm đã

Tôi buồn bã nhìn ảnh của bố trên ban thờ,bố tôi cũng là một chiến sỹ công an,ông trong một lần truy bắt tên tội phạm gϊếŧ người hắn đã liều mạng ném mìn vào đội của bố…bố mất từ khi tôi học lớp 6…đã 6 năm rồi…mẹ tôi làm ở ủy ban phường chuyên đóng dấu và xác minh giấy tờ thủ tục…lương của mẹ cũng chỉ đủ nuôi tôi ăn học…sau khi bố mất chú ruột tôi muốn chiếm hết căn nhà nên xúi giục bà nội ngày nào cũng chửi mắng mẹ,mẹ uất ức quá nên phải dọn ra ngoài về nhà bà ngoại,trong căn nhà tập thể bà ngoại tôi tai biến đã hơn năm nay chỉ ăn nằm sinh hoạt tại chỗ…

Tôi bê chậu nước ấm ra lau tay,lau chân cho bà…bà cười hiền từ

-mới ngày nào bé tí giờ đã thành thiếu nữ rồi

-thế mà mẹ cháu vẫn bảo k lớn phổng như các bạn khác

-lớn chứ ,mẹ cháu nói thế để cháu tập trung học hành tránh yêu đương lăng nhăng rồi k lo học

-cháu luôn tập trung học tập tốt mà…bà vs mẹ đừng lo sau này cháu sẽ giống như bố cháu là một chiến sỹ công an bảo vệ tổ quốc…

Mẹ của Thảo đứng ở cửa nghe con nói mà buồn bã…có lẽ bà không muốn con theo ngành công an…

Trong bữa cơm mẹ Thảo gắp thịt cho con gái rồi nói khéo…

-con học sư phạm đi,mẹ thấy hợp vs con hơn,học công an con lại theo chuyên môn hình sự mẹ không thấy ổn,con bé nhỏ thế này thì làm gì được

-con sẽ cố gắng rèn luyện bản thân thật tốt,họ sẽ rèn luyện 5 năm cơ mà mẹ,mẹ yên tâm

-mẹ k muốn con bị nguy hiểm,mẹ k muốn thấy con suốt ngày phải xa nhà vì các vụ án,mẹ k muốn phải mất thêm người thân

mẹ khóc rồi đặt vội bát cơm xuống …tôi biết mẹ giận tôi,mẹ sợ tôi nguy hiểm nhưng ước mơ của tôi là được theo ngành công an và tôi quyết tâm phải chạm tới ước mơ để có thể bảo vệ được mẹ…

Hôm sau mẹ vui mừng khi nhận điện thoại

-được,được chị làm được…quản lý cho em chị làm được mà…

Mẹ cúp máy rồi đi ra bảo tôi

-là cho mẹ cái áo sơ mi trắng,mẹ xin được việc luôn rồi,may mắn quá

-vậy hả mẹ,làm ở đâu vậy mẹ

-đứa bạn mẹ em trai nó mở nhà hàng trên du thuyền bảo mẹ làm quản lý cho nó,lương cứng 7tr5 chưa kể thưởng

-may mắn quá rồi mẹ nhỉ

Tôi cười tươi…

-tóc con dài quá rồi,mẹ cho tiền đi cắt cái tóc bớt đi,để tóc đến ngang vai thôi

-mẹ cấm con để tóc ngắn mà,sao nay mẹ lạ vậy

-đến ngang vai là đẹp nóng này gội đỡ khổ

-vâng…

Tôi cầm tiền đi cắt tóc …hôm nay là chủ nhật…cắt xong tôi thấy là lạ vì chưa bh để tóc ngang vai…điện thoại tới máy tôi là số lạ…

-alo Thảo à,anh Thành đây,nhà em ở đoạn nào anh qua đón

-em đang ở đường P ạ…

Tôi đứng chờ Thành ở đầu đường..trong chiếc áo phông và quần bò dài chân đi giày thể thao…Thành tới nơi trong chiếc xe máy màu trắng…đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm

-em đội đi

-vâng

Thành ngẩn người nhìn nét đẹp của cô gái tuổi 17 mái tóc ngang vai bay nhẹ trong gió…

-anh…em đội rồi ạ

-à uk đi …đi thôi…

Trên xe Thành kể cho tôi rất nhiều điều thú vị về học viện an ninh,từ trường lớp,tất cả mọi thứ…chiếc lá rơi xuống vài Thành tôi cầm rồi dơ lên dưới ánh nắng …

-nhà anh có gần đây không ạ

-anh á,anh cách đây 10km cơ nhưng đi xe máy thì ù cái là tới mà…chúng ta đi ăn gì nhỉ,nộm,hoa quả dầm hay là kem…em thích ăn gì

-hoa quả dầm đi ạ…

Xe rẽ vào ngõ để ăn hoa quả đúng lúc chiếc ô tô đâm thẳng làm Thành k giữ vững được tay lái ngã nhào cả hai ra đường…Thành đỡ tôi rồi vội vã nói vào chiếc xe màu đen

-còn k xuống xe xem người khác bị làm sao à…em có sao không

-dạ không sao (xước tay chảy máu)

-chảy máu cả ra rồi còn k sao ,này xuống xe đi k tôi báo công an đấy,ít nhất phải xuống xe đi chứ

Trên xe người đàn ông lái xe kéo kính xuống quát lên

-đi ngu còn mồm to gì ở đây,rẽ thì đi lấn cả sang làn người ta đi thẳng ,nào thích gọi công an thì gọi đi

Thành cay cú sắn ống tay

-được chờ đấy để xem ai đi sai …

Dân cứ chỉ trỏ rằng Thành đi sai nên tôi kéo tay Thành lại

-thôi anh ơi k sao là tốt rồi

-để anh gọi công an tới làm việc xem ai sai

Trong xe ô tô người đàn ông đeo khẩu trang nói giọng trầm với người tài xế

-xuống xe đi

-nhưng mà do họ đi sai

Người đàn ông đeo chiếc khẩu trang thở dài rồi bước xuống xe khiến người tài xế ngại ngùng vội vã xuống xe đi theo…

Người trên xe trong bộ đồ áo sơ mi đen và quần bò đen,mái tóc vuốt bóng mượt ra phía sau đang tiến tới chỗ tôi và Thành …

-Có ai bị sao không (giọng trầm nhẹ)

Thành bắt đầu lớn tiếng hơn

-anh là người lái không,nếu không phải lái thì tôi k tiếp chuyện

-tôi là chủ chiếc xe này và đây là lái xe riêng của tôi…nếu nói về luật thì hai nhóc đi sai,nếu nói về tình thì nhóc nên nói lời xin lỗi cái này ở trường dậy gọi là môn đạo đức đấy…

-Anh hơn tôi được mấy tuổi mà nói giọng ông kễnh thế,bỏ cái khẩu trang ra rồi nói chuyện…

Người đàn ông đó quay sang bên tôi đưa cho tôi chiếc khăn tay ý để lau máu trên tay…

-cầm lấy

-dạ vâng ,cháu cám ơn (tôi ngại cúi đầu)

Người đàn ông lên xe rồi tài xế lầm bầm

-cứ để sếp phải nói cho mới biết đường,tuổi con cháu mà bố láo kb trường nào dậy được…

Thành ấm ức nhưng tôi can ngăn

-thôi họ nói vz rồi mà có thể chúng ta sai mà

-anh đâu có sai…bực cả mình,anh mà gọi bố anh thì nó mất điện luôn ý…bố anh gô cổ vào ngay…

Tôi thấy Thành đang mất bình tĩnh…có vẻ khó kiềm hãm được cảm xúc…

Tại du thuyền nơi mẹ Thảo đang làm việc…một bàn tiệc kín được chuẩn bị là những vị khách vip cao cấp…

Nhân viên: chị ơi ghi thêm 6 chai chivas 3 chai macalian tổng 9 chai nhé

Mẹ Thảo ghi vào đơn vội vã để xuất rượu

-ok tổng 9 chai rồi nhé

-chị bê vào trong hộ em 3 chai macalian với…mình em xoay ba phòng không xuể…

-ok ok…

Mẹ Thảo vội vã đi vào phòng ,thấy trong phòng có khoảng 15 người khách ai nấy cũng đã say…Mẹ Thảo quay đi thấy dưới chân có chiếc ví rơi…bà đột nhiên cầm ví cho luôn vào túi đựng rượu rồi ra ngoài…hết ca làm bà vội vã về nhà rồi mở chiếc ví ra đếm…10 tờ 100 đô và 18 triệu tiền mặt…trong ví chứng minh nhân dân mang tên ” Đặng Ngọc Bảo”…bà nhìn lên lịch sắp đến tiền học của con rồi nó sắp thi đại học chỉ còn vài tháng nữa thôi…mình coi như k phải lo tiền khi con học năm đầu…tiền vay ngân hàng để mổ u cho mẹ đẻ mấy lần… đến hạn trả lãi rồi…bà tặc lưỡi rồi ra ngoài vui vẻ cười nói vs con gái

-đấy mẹ bảo cắt thế này xinh này,nay sáng đi đâu đấy bà bảo con k có nhà

-con cắt tóc xong rủ con hân (hàng xóm) đi ăn chè ạ

-uk nay ngủ sớm đi con mai còn đi học

Tôi vừa rửa bát vừa nhớ lại lúc Thành đèo về

-cuối tuần anh đón em đi nữa được không,hôm nay làm em mất vui rồi

-k sao đâu anh…e về đây ạ

Thảo quay đi mà không hề trả lời cuộc hẹn của Thành khiến Thành ấp úng bối rối…

Tôi có lẽ đang gặp ngôi sao may mắn,gặp người mình thương thầm lại còn được người đó mời đi chơi…

Thảo nằm ôm gối rồi cười một mình…Mẹ Thảo gọi

-này đèo mẹ đến chỗ làm xong sáng mai đón mẹ sớm

-con tưởng mẹ làm ca sáng

-sếp bảo làm hộ,làm thêm có thêm mà…xong di xe mẹ về cất vào trong mai lấy mà đi học …

-mai mẹ cho con đi xe máy ạ

-uk lúc nào đi thì qua đón cho mẹ về r đi

-vâng ok luôn mẹ ạ

mẹ tôi quản tôi rất chặt…có lẽ bà lo sợ tôi hư hỏng giữa những cạm bẫy của cuộc sống…giữa thời đại tân tiến này…

Tôi đèo mẹ đến chỗ làm trên chiếc xe 82…mẹ dặn tôi

-chờ mẹ vào lấy cái này xong con cầm về…

-vâng

Mẹ thảo vào bên trong thấy chủ quán ngồi ôm đầu vẻ mệt mỏi

-chị tới rồi đây

-chị ngồi đi

-sao nay em ở đây à,về muộn vậy

-chị đưa cái ví đó ra đây

-ví nào (lảng tránh) chị k hiểu em nói gì cả

-ví của khách chị đừng có mà chối camera ghi lại hết rồi,thấy chị em kể là chi khổ nên em nhận vào làm mà chị làm uy tín bao năm của quán em sụp đổ chỉ vì lòng tham của chị

-chị…chị k có lấy

-bọn em bắt buộc phải đưa chị ra công an nếu chị ngoan cố thế này

-chị…chị

-khách của em toàn quan chức mà chị làm như vậy thì sao qua mặt được người ta…

Người đàn ông bị mất ví ngồi sau tấm rèm vẻ k vui …anh ta nói ra bên ngoài

-k cần truy cứu chỉ cần mang trả lại chiếc ví,tiền có thể mất nhưng ví nhất định phải mang về đây…

-tôi để tôi về lấy (mẹ Thảo ấp úng nói)

chủ quán xua tay

-chị về rồi mất hút luôn thì sao

-con tôi ở ngoài để tôi bảo con tôi lấy,chiếc ví vẫn ở nhà,tiền vẫn còn nguyên

Người đàn ông mất ví đó đi ra ngoài mặt lạnh tanh

-bảo con của chị đưa tôi đi tìm ví …

chủ quán : anh ơi cứ đưa ra công an ạ thế mới biết sợ

-đừng cho con tôi biết tôi lấy trộm ,làm ơn…

Người đàn ông cười nhếch mồm

-vậy thì ngay từ đầu nên làm một người mẹ đoan trang chính trực chứ…

Anh ta đi thẳng ra ngoài,thấy cô con gái đang đứng chờ mẹ bên ngoài …

lái xe: đứa trẻ này nhìn quen quá sếp bảo nhỉ

Anh ta tiến tới chỗ Thảo…

-nhà của cháu ở đâu

Tôi ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đang hỏi mình…

-chú là ai?

-mẹ cháu có cầm nhầm ví của chú về nhà giờ chú cần chiếc ví đấy,mẹ cháu nhắn bảo cháu đưa chú về lấy…

-vậy ạ để cháu gọi mẹ cháu xem sao

Thảo vừa cầm máy gọi thì mẹ Thảo nói giọng vội vã

-mẹ ơi có chú hỏi ví nào vậy mẹ

-con ơi con về nhà ở phòng mẹ trong túi áo khác lông mùa đông ý có cái ví con đưa cho chú cho mẹ …

-vâng

Người đàn ông đó mở cửa xe rồi bảo tôi

-lên đi chú rất bận ,xe để đó đón mẹ sau

-vâng

Trên xe người đàn ông này người có mùi rượu lẫn mùi nước hoa nhẹ,nhìn người này chỉn chu gọn gàng đến từng chiếc móng tay cũng cắt vuông vắn…tôi chợt nhận ra lúc sáng anh ta là người nói Thành giữa đám đông

-à chú có phải lúc sáng va chạm xe với cháu k ạ

Anh ta k trả lời mà tựa đầu vào ghế nhắm mắt…người lái xe vội trl thay

-đúng rồi đó cháu gái…

Tôi quay đi bĩu môi vì thấy kiêu căng mà kiểu lúc nào cũng đeo khẩu trang thấy dị dị…

Chạy lên phòng mở tủ của mẹ thấy ví tôi xuống đưa

-ví này đúng k ạ

Người đó cầm ví mở ra tìm kiếm gì đó

-chiếc bút đâu

Ông chú đó hỏi trợn mắt lên với tôi

-cháu không biết bút nào ạ

Ông ta bóp miệng tôi giữa sân khu tập thể lúc 12h đêm…

-gọi cho mẹ của mày ,tao cần chiếc bút trong ví nhanh…

anh ta thay đổi hoàn toàn thái độ điềm đạm bình thường làm tôi sợ …tôi gọi cho mẹ” mẹ ơi chiếc bút trong ví của chú ấy đâu ạ”

‘bút á,k có cái bút nào đưa máy cho mẹ nói chuyện”…

Người đàn ông thả tay khỏi miệng tôi

-chiếc bút trong chiếc ví

-không có cái bút nào tôi cầm ví chỉ có thế ,anh thông cảm tôi không nói dối đâu…

Người đàn ông đập mạnh chiếc điện thoại vào xe ô tô

-chết tiệt…công cốc rồi…

Tôi sợ vội vã bỏ hộp bút ra đưa cho anh ta cây bút

-chú ơi có thể dùng tạm cây bút này được không…

Bảo nhìn Thảo mà vừa tức vừa buồn cười…anh ta giật khẩu trang ra nhìn thẳng vào mặt Thảo…

-bút của chú nhà cháu có bán cả nhà đi cũng k đền nổi đâu,đen thật (nói vs lái xe giọng tức tối)

-mẹ cháu k phải làm mất bút của chú đâu ạ,mẹ cháu cầm nhầm thôi mà chú mất ở đâu thử nhớ lại xem…

Tôi thấy mẹ đi xe máy về đến ngõ…mẹ vội vàng đi ra nói chuyện

-con lên ngủ đi để mẹ nói chuyện …chiếc bút đó tôi kb hình dáng ra sao thật sự ạ

lái xe: xếp bảo k có thời gian nói chuyện với chị đâu nhé,chị nhớ lại xem rơi ở đâu…

-khi tôi cầm ví về là không thấy có đâu ạ,tiền vẫn còn nguyên ạ,có thì tôi trả chứ giữ cây bút làm gì…

Bảo ngồi trên xe ôm trán vẻ mệt mỏi đầy cay cú…

-đi tù,tội ăn trộm phải cho đi tù

-tôi đã trả lại hết rồi mà,tôi xin anh con tôi chuẩn bị thi vào ngành công an nếu tôi có tai tiếng con tôi nó sẽ tan bao giấc mơ ,nó cũng chỉ còn một mình …mong anh thông cảm bỏ qua cho lần này chỉ vì tôi trót dại…

-con gái bao tuổi rồi

Bảo vừa hỏi vừa nhìn lên trên tầng 3 khu tập thể thấy Thảo đang đứng nhìn xuống,chạm mắt nhau Thảo sợ quay vội vào

-con gái tôi thì có liên quan gì

-tội đồng lõa

-con tôi k biết đâu mà ,tôi còn nhờ anh đừng nói cho cháu biết tôi lấy trộm của anh thì sao con bé đồng lõa được…

-con chị bao tuổi

-cháu mới 17 đang học lớp 12 ạ

-17 …tuổi đẹp đấy,cái gì cũng có giá của nó tôi có thỏa thuận thế này lợi cả đôi bên…

-dạ vâng anh cứ nói ạ

-tôi muốn ngủ vs con gái chị vs điều kiện con của chị còn trinh

-anh điên à,sao anh lại nói vậy …

-giải đen chút …nếu không được cũng k sao…chị và con gái sẽ lên công an tường trình việc trộm tiền,chị sẽ phải nói vs con gái rằng mình là một kẻ trộm và quan trọng là chị đã làm hỏng việc của tôi…toàn bộ số tiền trong ví sẽ là của chị nếu chị thuận theo ý tôi…

-k con tôi nó còn nhỏ nó kb gì đến chuyện đó cả…

-17 thì còn nhỏ gì nữa,tôi cho chị 1 tiếng suy nghĩ nếu con chị k còn trinh thì tôi sẽ ném thẳng ra ngoài nên chị phải nói cho chuẩn …tôi cũng có rượu trong người rồi nên tôi sẽ k bình tĩnh được đâu…

-tôi xin anh đấy con tôi nó còn nhỏ dại

-tôi chỉ cần giải đen…yên tâm sáng mai tôi sẽ trả con chị về nguyên vẹn…hoặc là lát nữa công an đến tìm chị ,chị hiểu ý tôi chứ

Bảo đóng cửa xe…xe vụt đi…mẹ Thảo đứng đờ đẫn,bà gương mặt tái nhợt đầy vẻ lo sợ

Tôi đang nằm thì mẹ mở cửa vào

-con ngủ chưa

-con chưa mẹ vào đi,sao rồi mẹ ông chú đó đi rồi à

-uh,mẹ sai lầm con ạ ,khi nãy chủ quán nói anh ta là quan chức cấp cao…

-thì sao hả mẹ

-mẹ đã làm chuyện có lỗi với cậu đấy

-ông chú ý nói năng hung dữ mẹ ạ,bóp con đau cả miệng

Nói đến đây tôi thấy mẹ khóc

-con đau lắm à

-giờ con hết rồi (cười)…k sao mẹ ạ,sao me lại cầm nhầm của chú đó vậy ạ

-mẹ bảo này ,dậy mẹ chải tóc cho con

-thôi chải đêm ghê lắm mẹ ạ,mà sao lại chải tóc cho con

-sợ gì ,qua đêm nay chúng ta có tiền, lại k lo gì cả nữa

-là như nào hả mẹ con k hiểu…

-con đi có việc với chú đó cho mẹ ,sáng mai về sớm mẹ chờ con…

-đi có vc là đi đâu mẹ,muộn rồi mà con k hiểu gì cả

-đi lấy đồ cho mẹ,chú đó đưa tiền thì cầm,nhớ là cầm về cho mẹ …

-mẹ lại chơi cờ bạc ạ

-đâu có mẹ k còn chơi nữa rồi

-vâng đến bốc mộ bố còn chưa có tiền ,con sẽ đi làm sớm đỡ mẹ

-k cần giờ cứ lo học,cứ ra chỗ chú ý lấy tiền về cho mẹ…tiền ý mẹ trích ra bốc mộ cho bố con

-đi luôn hả mẹ,chú đó cầm của mẹ tiền ạ

-uk nhưng con đi mới lấy được…

-vậy để con đi

mẹ tôi ngồi trước gương chải tóc tết cho tôi…tôi vẫn mặc bộ ngủ

-xe đến rồi đến đó nhớ nghe lời …

-mẹ yên tam con cầm tiền k sợ mất đâu

mẹ thảo nhìn con mặc đồ ngủ chân đi đôi sục vẻ trẻ con non nớt ,bà ta nhìn điện thoại hiện lên con số lãi do nợ vì cờ bạc mà cố nhắm mắt …” mẹ xin lỗi con”

Tôi xuống dưới sân thấy xe

lái xe: lên đi cháu

-chú ơi cái chú cao cao đó đâu ạ,mẹ cháu bảo xuống lấy tiền

-lên xe đi chú đèo ra lấy

-à vâng phiền chú rồi…

Tôi lên xe mà cứ nghĩ mãi mẹ làm ăn gì với ông chú đó nhỉ,tôi gãi đầu…nghĩ mãi vẫn k thể hiểu …xe đi mãi tôi hỏi vội

-chú ơi sao xa thế ạ

-đến rồi đây

Tôi nhìn căn nhà thuộc đường bằng lăng khu vinhome riverside của những người giàu có…tôi sờ túi lấy điện thoại gọi cho mẹ

-con ở đâu rồi

-con tới rồi ,tổng là cầm bao nhiêu về hả mẹ để con đếm

-cứ vào đi rồi hỏi cậu ta anh trả cho mẹ em bao nhiêu

-vâng…

Tôi bước vào căn nhà biệt thự rồi khóc thấy người đàn ông khi nãy ngồi ở bên bể bơi đang uống rượu…tôi nhanh nhảu

-cháu chào chú ạ

-chú…

Bảo cười rồi quay lại

-mẹ cháu có nhắn là chú trả cho mẹ cháu bao nhiêu ạ

anh ta cười lớn,tôi thấy thật mất lịch sự,mình nói gì sai à

-cháu có bạn trai chưa

-cái đó có cần phải trả lời không ạ

-có chứ,có bạn trai thì cháu quay về luôn

-sao lạ vậy,cháu chưa có…

-tốt…giờ chú đi thẳng vào vấn đề nhé ,đêm nay chúng ta sẽ ngủ với nhau theo tieu chí cả hai bên tư nguyện

-chú nói gì vậy…cháu xin k đùa đâu

-đùa …chú bận lắm,ngủ còn chẳng có thời gian thì thời gian đâu mà đùa…

Tôi sợ tay run lên

-vậy mai cháu bảo mẹ cháu tới vậy,nay cháu xin phép đi về ( vội vã quay về)

Thảo quay đi thì Bảo kéo tay lại anh ta ấn cửa đóng lại …

-phép lịch sự là phải nghe người lớn nói hết đã chứ

-cháu không nghe,không muốn nghe…

Tôi giằng ra khỏi người anh ta to cao vạm vỡ ôm trọn tôi vào lòng…tôi đạp cấu anh ta rồi khóc lớn

-Hư là k tốt đâu…

-Chú đừng động vào cháu làm ơn…

Anh ta đặt tôi lên chiếc bàn cao mà hay ngồi uống rượu,tôi đấm vào ngực anh ta…cứ đấm bồm bộp mà anh ta không hề hấn…

-Yên lặng,thế bây giờ cháu muốn thế nào,chú cho cháu ba phương án,phương án thứ nhất ra giá tiền và ngủ lại,phương án thứ hai ngủ lại và ra giá tiền và phương án ba chọn cả hai cách trên…

Anh ta cười vẻ rất sở khanh…quần áo tôi sộc xệch…tôi cứ ngồi khóc tu tu

Thấy tôi khóc lớn quá anh ta quát “ im”

-Chú cho cháu về đi ạ…mai cháu còn đi học…

-Mẹ cháu đã nói qua chưa

-Mẹ nói cháu đến bảo chú đưa tiền

-Tại sao chú phải đưa tiền cho mẹ cháu,trừ khi đó là cuộc mua bán trao đổi

-Mua bán…mẹ cháu bán gì đâu ạ

-Nói nhanh nhé mẹ cháu đã lấy trộm ví của chú đem về nhà và làm rơi mất cái quan trọng nhất của chú chính là cây bút…giờ một là ngủ với tôi mẹ cháu sẽ dc yên ổn lại dc cầm tiền về,hai là…hai là mẹ cháu sẽ vào tù vì ăn cắp số tiền lên đến hàng chục triệu…

-Mẹ cháu k ăn cắp

-Gọi về xác minh xem…tôi chờ cháu trên phòng…

Tôi gọi cho mẹ…mẹ tôi nghe máy

-Mẹ ơi con muốn về nhà

-Sao rồi con

-Chú đó nói mẹ ăn cắp và cho mẹ đi tù gì đó nhưng con k tin,con sợ lắm mẹ ,mẹ đến đón con đi…

-Ở đấy,phải phục vụ tốt và cầm tiền về …con muốn mẹ đi tù hay sao,mẹ bảo vệ con k cho con lêu lổng chính là vì sợ con mất đi cái ngàn vàng và giờ mẹ k còn cách nào khác để con mất đi,con nghĩ mẹ muốn sao?Hay con cứ về và để mẹ đi tù cũng được vài tháng mẹ về nhưng sẽ là vết nhơ và con k thể theo ngành được …

-Con…

-Nhanh chóng rồi về chỉ như con kiến cắn thôi…mẹ chờ con đem tiền về hoặc mẹ đi tù con chọn đi…

-Mẹ…mẹ…

Mẹ cúp máy tiếng tút tút trong điện thoại…tôi ngồi khóc ở dưới một mình…mình k có quyền lựa chọn…mẹ sao lại làm vậy với con…

Trên phòng Bảo nhìn qua camera thấy Thảo cứ đang ngồi khóc…anh ta hút thuốc rồi thở dài…” Nhóc con ngu ngốc”…

Bảo đi ra hành lang cầu thang nói vọng xuống

-Về đi tôi mất hứng vs cháu rồi…

Cửa mở ra tôi chạy rồi quay lại

-Chú có để mẹ cháu bị đi tù không

-Công an sẽ tới bắt trong 5p nữa

Tôi vội vã quay lại chạy lên trên đứng yên

-Đừng…cháu xin chú…( bám ống tay áo của Bảo vẻ xin xỏ)

-Lại đây

Bảo vén tóc Thảo ra sau thấy mồ hôi nhễ nhại mắt xưng vu…định hôn Thảo thì Thảo né quay mặt đi…

-Cháu ngại lắm…chưa hôn ai bao giờ nên…

-Chưa hôn thì bây giờ hôn

Người đàn ông cao to đầy vẻ chín chắn đó tay cầm điếu thuốc ,tay nâng cằm tôi lên rồi nhìn gương mặt tôi…

-Có đau không ạ

-Cái gì đau,nói phải có đầu có cuối.

-Mẹ cháu bảo chỉ như kiến cắn thôi…

-Mẹ của nhóc đã bán đứng nhóc rồi ngốc ạ…

Bảo hút nốt điếu thuốc thật sâu rồi vào bế bổng tôi lên…anh ta vào phòng cửa phòng tự động đóng lại…còn tôi buồn vì mẹ của mình…mẹ chỉ vì ăn trộm đã dây phải người k nên dây…anh ta có vẻ có quyền thế…trong lời nói của anh ta luôn răn đe và giọng rất nghiêm nghị…

Bảo vừa định cởi cúc áo của Thảo thì thấy Thảo người run bần bật…anh ta nhìn vào mắt Thảo…

-Thả lỏng ra đừng cứng đơ như thế

-Có cách nào hơn cách này k ạ,cháu đến làm công cho nhà chú dọn dẹp cũng được …

-Nhà chú có người dọn rồi

-cháu làm k công luôn mà…

-Giả dụ nhé miếng mỡ để trước miệng con mèo theo cháu con mèo có ăn không

-Có chứ ạ để trước miệng nó mà…

-Vậy đàn ông và đàn bà nó cũng giống như mèo và mỡ vậy…

Tôi tát vào mặt ông ta bốp mạnh…

-Chú đùa tôi …

-Cởi…nhanh k chú đổi ý có muốn chú chạm vào cũng k dc đâu…ngoan chú thưởng …( xoa má)

Bảo đi ra châm thuốc hút còn tôi cởi bỏ đồ …vừa cởi vừa khóc…đàn bà có lẽ luôn là thú vui của đàn ông…anh ta ngồi đầy vẻ kiêu hãnh trên chiếc ghế ,trong bộ áo choàng ngủ bằng lụa đắt tiền…anh ta gương mặt đầy mãn nguyện khi nhìn thấy người tôi…hắn Đặng Ngọc Bảo đã làm tổn thương tôi kể từ năm 17 tuổi…dù cho tôi đã có người trong lòng…

– [ ]

---------