ℕô ᒪệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

6.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Tác giả: Nam Môn Đông Qua Tiêu Ái Nguyệt vẫn luôn chờ đợi một người, chờ đến thật lâu. Từ Phóng Tình giơ tay chém xuống, vì cô vung đao trảm tơ tình. Hết thảy đều phảng phất một lần nữa bắt đầu . . .  …
Xem Thêm

“Tôi đang đưa cho cô một chứng minh,” anh nói khàn khàn, “của sự khoái lạc mà tôi có thể đem đến.”

Lạy chúa tôi, lạy chúa tôi, lạy chúa tôi. Trái tim cô đập một cách rời rạc trong ngực, tiếng thình thịch của những cảm xúc mâu thuẫn nhau. Anh ta có định hôn cô? Hoặc…nhiều hơn?

Trước khi lưỡi cô có thể trở nên đặc sệt, cô thốt ra, “Sẽ không có thỏa mãn tôi trong ngôi nhà này!” Viễn cảnh kɧoáı ©ảʍ về mặt thể xác vừa làm cô khϊếp đảm vừa kí©h thí©ɧ trí tò mò của cô. Anh ta là một người xa lạ, sau tất cả, nhưng chúa ơi, anh ta quá đẹp trai.

Anh ta tạo ra một sự khiêu gợi khác, phát ra tiếng cười thầm khúc khích. “Khi tôi là của cô để sai khiến, tôi sẽ đơn giản thấy vẻ không thỏa mãn của cô.”

“Chờ đã! Đó không phải là ý của tôi.”

Khi anh cúi xuống, đôi môi anh đang mềm mại, ẩm ướt cho một nụ hôn, cô vội vàng thêm vào, “Tôi đã có ý nói rằng anh sẽ thỏa mãn tôi ngay bây giờ.”

“Đó là tất cả tôi mong muốn, rồng nhỏ. Đó là tất cả tôi mong muốn.”

Bị phát cáu bởi anh ta_ và bản thân cô_cô che phủ hai cánh tay trước ngực. Tại sao điều này thường xảy ra với cô? Tại sao não cô từ chối hoạt động một cách đúng đắn trước sự có mặt của một người hùng lãng mạn trong tưởng tượng.

“Anh sẽ làm vui lòng tôi,” cô nói một cách cẩn thận, “bằng cách lưu lại gian bếp bên phía anh.”

Một bên lông mày anh ta nhíu lại. “Cô chắc chứ?”

“Không. Có. Có, tôi chắc. Anh cứ tiếp tục ở bên phía anh, và tôi sẽ ở bên phía tôi.”

“Như mệnh lệnh của cô, và tôi sẽ làm như vậy.”

Tristan di chuyển hai bước nhỏ về phía sau. Sự hiện diện của anh làm bối rối Julia bé nhỏ, và anh sẽ đang nói dối nếu anh không thích phản ứng của cô với anh. Cơ thể mỏng manh đang run rẫy của cô, đường chẽ trên đôi môi cô. Màu sắc ửng đậm trên đôi má cô. Ôi, anh thích. Anh thật sự thích rất nhiều.

Những hiểu biết về việc làm anh bị nguyền rủa trong thâm tâm anh và anh đấu tranh củng cố bản thân chống lại sự quyến rũ của cô. Suốt những năm qua, anh đã phục vụ rất nhiều phụ nữ của nhiều thế giới khác nhau. Ngoại trừ vài trường hợp hiếm ít ỏi, tất cả guan rens (ám chỉ là chủ nhân đó) của anh_những nữ chủ nhân_ đã rất ích kỉ và nhạt nhẽo, mong đợi anh trao tặng tuyệt đối và vâng lời hoàn toàn trong khi họ chỉ đưa ra những mệnh lệnh và những lời hứa trống rỗng. Những yêu cầu luôn được bắt đầu ngay lập tức. Tuy vài người đã không muốn quan hệ tìиɧ ɖu͙© với anh, nhưng họ chắc chắn lợi dụng triệt để quyền sở hữu.

Làm sạch chỗ này, nô ɭệ. Mát- xa cho tôi, nô ɭệ. Vuốt ve tôi cho tới khi tôi thét lên thỏa mãn, nô ɭệ. Anh đã nghe mọi yêu cầu có thể tưởng tượng được.

Không, anh không nên thích người phụ nữ này, không một phần nào của cô ta hết.

Julia bé nhỏ…vẫn chưa đòi hỏi thứ gì ngoại trừ sự vắng mặt của anh. Và tình bạn của anh.

Có lẽ, anh đã sống trong chiếc hộp quá lâu, và đó là tại sao cô dường như quá hấp dẫn. Hoặc có lẽ cô đơn giản nhắc anh nhớ tới quê hương anh với đôi mắt rồng lóe lên_ xanh lá cây, sống động và mãnh liệt.

Trong một khoảng khắc, anh để cho bản thân tưởng những thứ đó sẽ khác với người phụ nữ này, rằng cô thật sự không muốn gì hơn từ anh hơn là sự bầu bạn của anh. Tuy nhiên, tính đa nghi sớm gạt những lạc quan của anh sang một bên. Bao nhiêu lần anh đã dám hi vọng cho một thước đo của lòng trắc ẩn, chỉ để thấy sự thờ ơ?

Vô số kể.

Cho lần này một lần, anh nghĩ, và cô sẽ yêu cầu sự phục tùng như những người khác. Ít nhất lên giường với cô sẽ không khó khăn.

Ngay bây giờ, rồng nhỏ chỉ mặc duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ và áo ngực trắng mỏng, tạm giữ bởi những mảnh vải nhỏ rời, để lại hầu hết phần da mịn màng một cách rõ ràng cho ánh nhìn chăm chú của anh. Cô sở hữu một vòng eo cong và đầy đặn, bộ ngực ngọt ngào đáng thèm khát và gợi cảm như mùi nước hoa nữ tính kì lạ của cô. Mái tóc cô buông xõa xuống lưng trong bản giao hưởng nhiều màu sắc. Từ màu nâu tối bóng mượt, tới màu vàng, tới những sợi tóc nhạt màu được bố trí trên khuôn mặt cô.

Xương gò má cô cao, và cô có một cái mũi nhỏ. Ngay ánh nhìn đầu tiên, và có lẽ là thứ hai, vẻ đẹp xinh xắn của cô không thực sự rõ ràng. Anh càng quan sát cô nhiều, anh càng thích những gì anh đã nhìn thấy. Cô là một pha trộn thú vị của lòng dũng cảm và sự rụt rè, đoan trang và nɧu͙© ɖu͙©.

Nét đoan trang thu hút anh nhất. Thái độ tránh-xa, đừng-thỏa-mãn-tôi đó của cô đã thách thức anh theo một cách chưa từng có trong những thế kỉ qua. Mỗi lúc anh gợi ý ham muốn nɧu͙© ɖu͙©, cô trở nên bối rối.

Anh đắn đo. Anh đã từng bị buộc phải theo đuổi phụ nữ trước. Vài người đơn giản thích được săn đuổi. Vậy đây có phải là trò chơi Julia thích chơi? Sau tất cả, vận động giường chiếu bắt đầu một lúc lâu trước khi mảnh quần áo đầu tiên thực sự cởi ra.

Không. Chắc chắn, không phải trò chơi. Người phụ nữ toát ra vẻ sợ hãi. Cô giống như một con rồng mới sinh không có khả năng bay thoát khỏi nguy hiểm đang đến gần. Cô đơn giản bị bất ngờ bởi mục đích của anh? Hoặc, nếu anh tiến đến một lần nữa, cô sẽ rút lui? Phải khám phá…hmm, một viễn cảnh hấp dẫn anh.

Cười toe toét, Tristan rút ngắn khoảng cách giữa họ cho lần thứ hai. Trước khi cô có thể bảo anh đi, anh cúi xuống và hít vào. “Tôi thấy cô quan tâm tới mùi hương.” Vuốt cằm, anh thăm dò cô từ đầu tới chân. “Nó không có vẻ như cô trong trạng thái đau đớn, và mái tóc biến mất.”

Mặt cô nhướng lên một cách dễ thương trong dáng vẻ bối rối, và cô hạ làn mi xuống trong ánh nhìn e thẹn. “Anh đang nói về cái gì vậy?”

“Trước đó cô đã đề cập tới việc cần phải tắm, tận hưởng thời gian với người phụ nữ như cô và cặp chân được đàn ông ngưỡng mộ.” Anh nhìn xuống dọc chiều dài của cô. “Tôi phải nói rằng, chúng lộ ra hoàn hảo với tôi. Thon thả. Mềm mại. Một loại khóa người đàn ông tại chỗ cho đến khi anh ta mang đến cho cô sự thỏa mãn trọn vẹn. Nhất là tôi biết ơn cô khi cô không còn mặc quần ống bó.

Ánh nhìn của cô chạm vào anh, đôi mắt cô bừng lên với sự khuấy động, ngạc nhiên. “Quần ống bó?” cô hỏi, thở hổn hển.

Anh mỉm cười, phát thảo những lời tiếp theo và tìm kiếm nhiều thích thú trong hành động lần này hơn là bất cứ thứ gì khác anh có thể hồi tưởng lần cuối. “Quần ống bó là quần tất che phủ chân, rồng nhỏ. Quần tất.”

“Chân…” Bắt đầu nhận ra từ từ. Màu đỏ nóng bỏng liếʍ một đường từ trán tới xương đòn của cô. “Tôi đang trong pajamas,” cô nói. “Tôi đang ở trong bộ pajamas quái đản của tôi.” Mắt mở to, cô bật ra khỏi ghế và chạy nhào vào bếp, cả hai tay phủ lên mông một cách tế nhị để che chắn ánh nhìn của anh ta.

Tristan cười khúc khích.

Nhưng dần dần, với việc thoát ra một hơi thở, tính hài hước bỏ rơi anh ta. Guan ren này có thể đang đùa giỡn, nhưng bị sở hữu, bị ràng buộc với một người khác, đã xa, xa khỏi sự hài hước.

Một khi Percen, thầy tế tối cao của Druin, đã biết được lời nguyền của Zirra, thì vị thầy tế tối cao này đã phóng ra lời nguyền của chính ông ta làm hất văng cái hộp của Tristan ra khỏi Zirra, nơi anh du hành từ thế giới này tới thế giới khác bằng mọi cách. Chỉ là từ sự tàn ác này nhảy qua sự tàn ác khác.

Tristan biết tại sao Percen lại phóng ra một lời nguyền_ để ngăn chặn chúa tể vĩ đại của loài người khỏi khám phá ra Zirra đã phá hỏng Liên Minh, là một hiệp ước mong manh vào thời điểm tốt nhất, nhưng cái đó đã không chấm dứt cuộc chiến giữa người dân của họ vào lúc cuối. Nếu việc đó bị bại lộ rằng Liên Minh đã bị phá vỡ, thì chiến tranh sẽ diễn ra ác liệt một lần nữa.

Mặc dù Tristan miễn cưỡng vinh vào những lý do của vị thầy tế tối cao, nhưng anh hiểu những hành động của ông ta.

Những phiến quân loài người muốn điều khiển người Druinn, và ngược lại, những phiến quân Druinn muốn điều khiển con người. Trong những nổ lực của họ để thống trị lẫn nhau, họ gϊếŧ những người vô tội và phá hủy vùng đất một lần thịnh vượng. Trước khi xảy ra lời nguyền, Tristan đã trông đợi dập tắt cả hai bên, cho anh được hưởng hòa bình và lời hứa sự hòa thuận của Liên Minh.

Thêm Bình Luận